Nhiệm Vụ Sinh Đẻ


Cô vừa nghĩ vừa treo đồ trang trí, thỉnh thoáng sẽ lén lút nhìn Bắc Minh Thiện ở đối diện.
Thấy anh làm việc này rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức đến tận bây giờ không hề liếc mắt.

Nhưng anh biểu hiện nghiêm túc như thế, chứng tỏ trong lòng anh đấu tranh nhiều thế nào.
***
Hai người Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên chậm rãi treo lên cây thông Noel nhiều loại đồ trang trí.
Dưới sự hợp tác của hai người họ, cái cây này nhanh chóng được trang trí xong.
"Ừ, được rồi đó, giờ xem hiệu quả thế nào." Bắc Minh Thiện vừa nói vừa dưới cái thang ở hai bên, tiện tay bật nguồn điện lên.
Các loại đồ trang trí trên cây thông Noel màu xanh ánh lên đủ sắc màu, trông rất lấp lánh xinh đẹp.
Cố Hạnh Nguyên đứng bên cạnh Bắc Minh Thiện, khoanh tay trước ngực, cô nhìn một lúc lâu rồi nhíu mày: “Sao em cứ có cảm giác như thiếu thiếu gì đó nhỉ? Rốt cuộc là cái gì đây..."
Bắc Minh Thiện nhìn dáng vẻ này của cô rồi mỉm cười: “Nghĩ xem, khi nghỉ lễ cái gì hấp dẫn các con hơn?"
"Tiền lì xì!" Cố Hạnh Nguyên bật thốt lên.
Câu trả lời này khiến Bắc Minh Thiện hết nói nổi...
"Lì xì là tặng khi Tết đến đó trời ạ.

Chẳng lẽ ngày lễ nào em cũng nhận được lì xì sao?"
Cố Hạnh Nguyên bĩu môi, sau đó nghiêng đầu liếc mắt nhìn anh.
Đúng thế, sao ban nãy mình chưa kịp suy nghĩ mà đã bật thốt lên câu nói ấy nhỉ.
"Ban nãy em nói sai được chưa, nào có ai so đo từng tí như anh không, giống đàn ông không hả?"
Bắc Minh Thiện bất đắc dĩ: “Mình nói sai mà còn trách người khác nữa.

Nói chuyện mà không suy nghĩ như em thì làm sao làm gương cho các con?"
"OK, OK.

Anh đúng là, anh có đam mê giáo dục người khác ghê.

Nếu thích như thế thì đến trường mà làm giáo viện ấy.

Chẳng biết trong đó họ cho anh ăn cái gì mà khi trước thì siêu ít nói, còn giờ sắp thành kẻ nói nhiều rồi.

Em từng thắc mắc chẳng biết Dương Dương học tật xấu nói nhiều từ ai, giờ thì em cũng đã tìm ra nguyên do rồi."
Cố Hạnh Nguyên cũng không yếu thế, đủ kiểu càu nhàu với khinh bỉ.
Cuối cùng vẫn nói thêm một câu: “Không có quà, chỉ có cây thông Noel thì sao gọi là lễ Noel được.

Em thấy anh dù có tính toán trăm ngàn lần thì vẫn thiếu mất một bước.
"Đã chuẩn bị xong rồi, anh sẽ để em bắt thóp dễ thế sao.

Ban nãy em không có lí lẽ gì mà còn nói cả một tràng, nếu để em có lí rồi chắc phải nói từ tối nay đến tận khi trời sáng.

Qua đây đi chuyển đồ với anh."
Bắc Minh Thiện nói rồi lại đi vào căn phòng đó, Cố Hạnh Nguyên đau khổ vào theo.
Khoan hãy nói, trong căn phòng đó rất là rộng.

Lúc này trong phòng chỉ chất một đống chừng hơn mươi hộp to nhỏ khác nhau đã gói kĩ ở cạnh bức tường thôi.
"Phải chuyển mấy cái này ra ngoài hết sao?" Cố Hạnh Nguyên hỏi.
"Đúng thế, dọn hết luôn, hành động nhanh nhẹn nhút.

Nếu không chắc sang ngày mới mới ngủ được." Bắc Minh Thiện nói rồi ôm một cái hộp và đi ra ngoài.
"Em thích ngủ khi nào chẳng được, anh đừng có quản lí em." Cố Hạnh Nguyên nói rồi cũng chọn đại hai cái hộp và cầm ra.
"Mà anh, anh chuẩn bị mấy cái này khi nào vậy?"
"Đương nhiên là mấy hôm trước rồi, chẳng lẽ anh có thể biến ra nhiều thứ thế này trong hai hôm nay sao?"
"Anh có thể nói chuyện dễ nghe tí được không.

Em biết giờ anh đang bực dọc, nhưng cũng đừng có nói kiểu đó chứ." Cố Hạnh Nguyên không chịu đựng được mấy lời nói lạnh nhạt này của anh.
"Hình như đầu đề câu chuyện là do em khơi mào trước, bây giờ anh cũng có cảm thấy có gì không vui đâu.

Nghỉ lễ thì phải vui vẻ chứ." Bắc Minh Thiện tỏ vẻ rất ung dung.
Cố Hạnh Nguyên nhìn anh như nhìn quái vật: “Anh đúng là không hợp logic, xảy ra chuyện lớn như thế, thế mà anh vẫn cười được.

Rốt cuộc anh có phải người nhà Bắc Minh không đấy?"
***
Nghe thấy lời nói của Cố Hạnh Nguyên, sắc mặt Bắc Minh Thiện thay đổi.
Cô thấy nụ cười trên mặt anh dần dần biến mất.
Sao đây, thấy dáng vẻ khó coi này của anh, chẳng lẽ mình nói sai rồi.
"Xin lỗi, ban nãy em không có ý đó đâu, chỉ đùa với anh thôi, đừng có tưởng thật đấy.

Em biết, anh là người xứng đáng mang họ Bắc Minh nhất nhà Bắc Minh..." Lúc này trong lòng Cố Hạnh Nguyên hơi loạn.
Bắc Minh Thiện đặt cái hộp trong tay lên cây thông Noel một cách ngay ngắn, sau đó đứng thẳng người và lấy một điếu thuốc trong túi ra lên ngậm.
Sau đó anh lại lấy bật lửa ra định châm thuốc.

Nhưng điều bất ngờ đó là, cái bật lửa đắt tiền có thể chóng gió của anh chẳng thể bật lên ở hoàn cảnh không có tí gió này.
Anh lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, sau đó cũng ném bật lửa sang một bên.
Cố Hạnh Nguyên nhìn dáng vẻ không biết làm sao của anh thì thấy hơi lo lắng: “Thiện à, anh sao thế? Nếu lời nói của em khiến anh tổn thương thì anh cứ mắng em đi, đừng để bụng mà."
"Em biết ban nãy anh nói gì trong phòng sám hối không?" Bắc Minh Thiện nói rồi đến sofa và ngồi xuống.
Cố Hạnh Nguyên cũng đi theo: “Đó là bí mật của anh, thật ra em..."
Cô chưa kịp nói xong, Bắc Minh Thiện nói luôn: “Trong phòng sám hối, anh kể với Chúa một vài việc anh từng trải nhỏ đến lớn, những cái mà cứ quanh quẩn trong đầu không quăng đi được.

Bao gồm cả chuyện đang xảy ra của Bắc Minh Thị.

Anh không tin Thiên Chúa Giáo gì cả, nhưng phút giây đó anh lại hi vọng Chúa có thể cho anh gợi ý gì đó.
"Kết quả thì sao? Chúa cho anh gợi ý gì?" Câu mà ban nãy Cố Hạnh Nguyên định nói là: Thật ra em cũng không hiếu kì, cũng không muốn biết.
Nhưng sau khi nghe Bắc Minh Thiện nói thế, trong lòng cô dao động.

Rất muốn nghe rốt cuộc anh có được gợi ý gì không.
Bắc Minh Thiện tựa người lên ghế sofa, ngẩng đầu lên và nhắm chặt hai mắt, sau đó chậm rãi nói: “Chúa bảo anh buông bỏ hết mọi gánh nặng trong lòng.

Đối xử tử tế với mỗi một người xung quanh, rồi sẽ có cách hóa giải khốn cảnh.

Ngài bảo anh, dù là chuyện gì thì cũng nên lạc quan chút."
"Đây là một gợi ý rất hay.

Khi quanh anh có nhiều năng lượng tích cực thì sẽ có lợi cho việc kiểm soát các chuyện xảy ra trong tương lai.

Nhưng em xin lỗi, câu nói ban nãy đã phá hỏng tâm trạng của anh.

Mấy hôm nay anh đã nhọc lòng vì chuyện đấy rồi, ở đây nghỉ ngơi đi, số quà còn lại em đi chuyển ra cho." Cố Hạnh Nguyên nói xong thì xoay người đi vào phòng đựng quà.
Đột nhiên, cô dừng bước, quay người lại nói với Bắc Minh Thiện: “Anh có biết bọn nhỏ nói về anh thế nào không?"
Bắc Minh Thiện vừa nghe đến các con thì lập tức mở mắt, người cũng ngồi ngay ngắn hơn, nhìn Cố Hạnh Nguyên.
"Trên đường về, các con đều nói bây giờ anh là người ba tốt." Cố Hạnh Nguyên nói xong thì mỉm cười với anh: “Các con đánh giá anh cao lắm, hơn nữa con nít sẽ không nói dối.

Anh phải tiếp tục cố gắng đấy, đừng để các con thất vọng về anh."
Nụ cười đã biến mất trên gương mặt Bắc Minh Thiện giờ đã xuất hiện lại.
Dù ngoài kia khen tặng anh bao lời khen tốt đẹp thì cũng chẳng sánh nổi một câu đánh giá hay của các con dành cho anh.
Anh nhìn Cố Hạnh Nguyên đi đi lại lại giữa cây thông Noel và căn phòng, chẳng bao lâu gốc gây đã bị các hộp quà vây kín.
Nhìn cô mỗi một lần xếp hộp quà lên thì nụ cười luôn nở trên môi, y như thiên sứ.
***
Bắc Minh Thiện điều chỉnh lại tâm trạng của mình, đứng dậy cùng đi chuyển quà với Cố Hạnh Nguyên.
"Nghĩ xem sáng sớm ngày mai các con nhìn thấy mấy thứ này thì sẽ thế nào?" Sau khi Cố Hạnh Nguyên chuyển xong hộp quà cuối cùng thì nhẹ nhàng thở ra.
Bắc Minh Thiện đi tới trước mặt cô, lấy một tờ khăn tay từ trong túi áo ra, sau đó cầm lấy đó và nhẹ nhàng lau trán và lau gương mặt đổ ít mồ hồi của cô.
Căn nhà này hơi nóng thật, nhất là sau khi làm xong mấy việc cần dùng sức.
Lại nhìn đồng hồ, đã một giờ rưỡi sáng rồi.
Không ngờ lại bận rộn đến tận lúc này.
"Đi tắm rồi chuẩn bị nghỉ ngơi đi." Bắc Minh Thiện nói với Cố Hạnh Nguyên.
Đi tắm...
Trong lòng Cố Hạnh Nguyên hơi hoảng hốt, anh có ý gì đây? Chẳng lẽ người này vẫn chưa từ bỏ mấy suy nghĩ "không đàng hoàng" sao.
Nghĩ rồi mặt cô ửng đỏ.
Bắc Minh Thiện nhìn cô thế này cũng biết cô nghĩ gì trong lòng: “Đừng có nghĩ mấy chuyện hay ho gì nữa, nếu em không muốn đi ngủ khi người đầy mồ hôi.
Nói rồi, anh làm như không có chuyện gì mà ngồi lên sofa xem tivi và nói.
Chuyện hay ho? Hình như người nghĩ chuyện hay ho trong đầu là anh mới đúng.
"Vậy em đi đây, nhưng em phải cảnh cáo anh, đừng có có mấy ý nghĩ không đàng hoàng biết chưa." Cố Hạnh Nguyên nói xong thì xoay người đi vào phòng tắm trong tầng một.
Bắc Minh Thiện nhìn bóng lưng của cô, tuy cô mặc đồ rất dày nhưng đường cong vẫn xinh đẹp như thế.

Nhất là nghĩ lại trang phục cô mặc hôm tổ chức tiệc, đúng là y chang tiên nữ hạ phàm.
Cố Hạnh Nguyên đi mấy bước, sau đó đột nhiên quay đầu lại.
Khiến Bắc Minh Thiện đang say mê nhìn bóng lưng cô lập tức dời mắt sang nhìn chỗ khác, ra vẻ chẳng có chuyện gì cả.
Cái anh chàng Bắc Minh Thiện này...
Lời sắp ra tận miệng nhưng cô phải ép mình nuốt xuống, đã tận lúc này rồi, chẳng lẽ anh còn có lòng muốn làm việc đó?
Thôi, không chấp nhặt với anh.

Nếu không, vừa chất vấn là anh lại lôi đâu ra một đống chuyện.
Bây giờ mình sắp không mở nổi mắt nữa rồi.
Nhanh chóng đi tắm rồi ngủ thôi.
"Rào rào..." Chẳng bao lâu rôi, tiếng nước chảy yếu ớt vang lên từ phòng tắm.
Bắc Minh Thiện nhìn sang hướng đó rồi cười, sau đó thì tiếp tục nhìn ti vi của anh.
Hơn hai mươi phút sau thì nghe được giọng nói của Cố Hạnh Nguyên từ căn phòng tắm đó.

Nhưng nghe tiếng cô rất nhỏ: “Bắc Minh Thiện, anh qua đây..."
Ban đầu Bắc Minh Thiện còn tưởng mình bị ảo giác nên không để ý.

Nhưng sau đó giọng nói của Cố Hạnh Nguyên lại vang lên.
Anh đặt điều khiển lên bàn uống trà, đứng dậy đi tới nơi nhìn thấy cửa phòng tắm: “Là em gọi anh qua đấy.

Chuyện gì thế?"
Cửa phòng tắm mớ hé, đủ để Cố Hạnh Nguyên chúi đầu ra ngoài, người che sau cửa, mặt đầy lúng túng: “Anh, chỗ này của anh có áo tắm không?"
Áo tắm? Bắc Minh Thiện đột nhiên nghĩ đến tuy thời gian trước anh ở lại đây nhưng chưa từng dùng phòng tắm ở tầng một.

Thế nên trong phòng không hề có đồ.
Mắt anh đảo một vòng, cười xấu xa với cô: “Anh thấy trong nhà ấm lắm, hay là em cứ thế đi ra đi.

Bảo đảm không bị cảm đâu."
"Anh nghĩ chuyện gì vậy hả, sao lại xấu xa thế? Anh thay đổi những nhiều khác, nhưng về chuyện này thì có đánh chết cái nết vẫn không chừa."
"Trừ cái này ra anh còn một cái chưa thay đổi, hay cho em xem xem nhé?" Bắc Minh Thiện bước hai bước đến gần phòng tắm.
"Anh, anh, anh muốn làm gì hả..."
***
Cố Hạnh Nguyên thấy Bắc Minh Thiện từng bước đi về phía mình, trái tim cô đập rất nhanh.
Phải biết rằng cơ thể sau cánh cửa phòng tắm chẳng có gì che chắn cả.
Bắc Minh Thiện này sao mà bỏ qua cho mình được, thế chẳng phải là dê vào miệng cọp hay sao..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui