“Ha ha, đứa nhỏ này…” Giang Tuệ Tâm thận trọng cười cười chỉ sợ nói sai câu nào đó.
Bắc Minh Thiện nhìn gò má đầy nếp nhăn của Bắc Minh Chính, sâu trong đôi mắt đen lướt qua một tia không vui, nhẹ giọng lạnh lùng tiếp tục truy hỏi: “Ba muốn đền bù cho bọn họ cái gì?”
Một tiếng chất vấn này của Bắc Minh Thiện ở ngay trước mặt tất cả mọi người khiến cho ông cụ cảm thấy mất sạch tôn nghiêm, không xuống đài được, thế là chống quải trượng thẹn quá hóa giận hung hăng giậm một cái xuống sàn nhà: “Khốn nạn! Tôi đền bù cho bọn họ như thế nào là chuyện của tôi! Hai mươi phần trăm cổ phần kia đều đã cho anh rồi, chẳng lẽ anh vẫn còn muốn đuổi tận giết tuyệt à?!”
Lạnh lùng nhìn lướt qua Bắc Minh Triều Lâm, trên gương mặt đẹp đẽ của Bắc Minh Thiện một mảnh cứng đờ.
Không hề đáp lại lời của ông cụ, anh trực tiếp lườm Hình Uy một cái: “Đi lấy giấy tờ ra cho anh ta ký tên.”
Bắc Minh Triều Lâm nghe xong hai chữ giấy tờ sắc mặt cũng bị dọa cho tái nhợt đi.
Hình Uy gật đầu, từ trong túi hồ sơ lấy ra một chồng giấy tờ đưa tới tay Bắc Minh Triều Lâm: “Cậu cả, đây là hợp đồng chuyển nhượng hai mươi phần trăm cổ phần của Bắc Minh thị, mời anh ký tên.”
“Ba…” Bắc Minh Triều Lâm vùng vẫy một hồi, thành thật nhìn ba mình một chút, tuy nói ba đã sớm đem từ đầu đến cuối chuyện này nói cho ông ta biết và đây rõ ràng cũng chính là nguyên nhân mình có thể về nước an ổn sống qua ngày, nhưng thực sự phải chuyển nhượng hai mươi phần trăm cổ phần này trong lòng ông ta vẫn có chút bồn chồn…
Dù sao chỉ cần ký một chữ ký này liền đại biểu rằng ông ta đã hoàn toàn mất đi cổ phần của tập đoàn Bắc Minh thị, hoàn toàn bại bởi Bắc Minh Thiện!
Lan Hồng đứng ở bên cạnh Bắc Minh Triều Lâm gương mặt cũng tái nhợt đi nhưng thân là con dâu trong mấy chuyện của đàn ông này cô ta không tiện lên tiếng.
Ông cụ Bắc Minh thổi sợi râu trừng mắt lên nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ phất phất tay: “Thằng cả cứ ký đi, ba sẽ đền bù cho các con…”
Bắc Minh Triều Lâm run rẩy nhận lấy cây bút Hình Uy đưa tới, tay run run, do dự rất lâu vẫn không xuống tay được…
Lan Hồng khoác lên cánh tay Bắc Minh Triều Lâm âm thầm dùng sức ngăn cản hành động ký tên của Bắc Minh Triều Lâm, thỉnh thoảng lại lo lắng nhìn ra ngoài cửa một chút giống như đang chờ đợi cái gì nhưng lại không dám lên tiếng.
Khóe môi Bắc Minh Thiện hơi cong lên nhìn dáng vẻ uất ức của anh cả Bắc Minh Triều Lâm không khỏi cười nhạo một tiếng: “Sao vậy, muốn đổi ý à?”
“…” Bắc Minh Triều Lâm nhìn Bắc Minh Thiện một cái, ánh mắt kia là oán hận, tay cầm bút vẫn lần lữa không xuống tay được.
Ông cụ Bắc Minh đấm ngực dậm chân thở dài: “Thằng cả à, chỉ trách lão già này đã làm con thất vọng! Con cứ ký đi, cứ cho nó hết đi tránh cho sau này nó lại cắn con không thả…”
Thân là người cha, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, Bắc Minh Chính cảm thấy chỉ có làm như thế thì người một nhà mới có thể chung sống bình thường với nhau được, ông ta đã già chỉ hi vọng con cháu đầy nhà, đông đủ sum vầy chứ không muốn con trai cả cứ phiêu bạt ở bên ngoài nữa.
Bắc Minh Triều Lâm xiết chặt tay, cắn chặt hàm răng, nín thở một hơi, tay nắm chặt cây bút, mắt thấy chắc chắn là phải ký rồi…
Bỗng nhiên, ngoài cổng vang lên một tiếng phanh xe chói tai.
Dường như có một chiếc xe đột ngột đi vào, bên ngoài nhà lớn của nhà họ Bắc Minh nhất thời sôi trào lên.
Chỉ nghe thấy đám người giúp việc hô to lên…
“A… ông chủ, bà chủ, là cậu chủ nhỏ Diệp Long trở về!”
Lạch cạch một tiếng.
Cây bút trong tay Bắc Minh Triều Lâm rơi xuống mặt đất.
Lan Hồng khẩn trương suýt chút nữa đã khóc ra thành tiếng: “Diệp Long..đến rồi, ba nó, Diệp Long, đến rồi…”
Cả người Bắc Minh Chính run lên, kinh ngạc: “Thằng nhóc Diệp Long kia cũng trở về nước à?”
“Đúng vậy ạ, nó nói muốn cho ba một sự ngạc nhiên.” Lan Hồng kích động gật đầu, kéo Bắc Minh Triều Lâm lại, trong lòng bàn tay ông ta đều là mồ hôi.
Giang Tuệ Tâm cũng có chút bất ngờ nhưng lại nhẹ nhàng thở ra: “Thằng nhóc Diệp Long kia nhiều năm rồi tôi chưa được gặp, Minh Chính, xem ra tối nay ông lại vui vẻ đến mức không ngủ được rồi, ha ha…”
Ai ngờ ánh mắt Bắc Minh Thiện đã lạnh lẽo cứng rắn lại càng thêm hung ác nham hiểm, ánh mắt anh sắc bén nhìn lướt qua cây bút vừa rơi trên đất, nói với Hình Uy…
“Nhặt bút lên để anh ta ký!”
Hình Uy giật mình vội vàng chạy tới nhặt cây bút bị Bắc Minh Triều Lâm làm rơi xuống đất lên, đưa tới tay Bắc Minh Triều Lâm một lần nữa: “Cậu cả, mời cậu ký tên!”
Lần này giọng điệu của Hình Uy đã nặng hơn một chút lộ ra sự cảnh cáo hi vọng cậu cả Bắc Minh hiểu rõ, cậu chủ đã không còn bao nhiêu kiên nhẫn.
Tay Bắc Minh Triều Lâm run run nhận lấy cây bút Hình Uy đưa, tính cách hèn nhát khiến ông ta không dám đối kháng chính diện với Bắc Minh Thiện đang nhìn chằm chằm vào mình nhưng ông ta thật sự không cam tâm…
Ngay lúc Bắc Minh Triều Lâm đã mồ hôi lạnh toàn thân, cây bút đã chạm vào trên hợp đồng thì một giọng nói trong trẻo kịp thời nhẹ nhàng vang lên…
“Không được ký tên!”
Âm thanh vang lên khiến tất cả mọi người trong phòng đều hướng ánh mắt nhìn về phía người đang ông vừa đạp cửa đi vào và cô gái trong tay cậu ta…
Diệp Long nắm tay Cố Hạnh Nguyên đường hoàng đi vào nhà họ Bắc Minh dưới ánh mắt của tất cả mọi người!
Ông cụ Bắc Minh trố mắt nhìn còn Giang Tuệ Tâm thì hơi nhíu mày lại.
Con ngươi của Bắc Minh Thiện đột nhiên run lên!
Hiển nhiên là Cố Hạnh Nguyên vừa mới bị Diệp Long kéo tay chạy vào còn chưa kịp hiểu rõ tình hình, cô vừa thở hổn hển vừa nhỏ giọng lầu bầu bên tai Diệp Long một câu: “Diệp Long, anh nắm đau tay của em…”
Diệp Long hơi nới lỏng tay ra một chút nhưng vẫn nắm lấy tay cô không chịu buông ra.
Cố Hạnh Nguyên nhíu nhíu mi tâm, sau khi giương mắt nhìn lên lại gặp được đôi mắt đục ngầu của ông cụ Bắc Minh đang nhìn mình thì hơi trố mắt ra một chút!
Sau đó lập tức lại chạm đến ánh mắt sắc bén của Bắc Minh Thiện kia, đầu óc cô ‘Oanh’ một tiếng trong nháy mắt hóa đá…
Bắc Minh, Bắc Minh Thiện cái thằng nhãi này, sao, sao cũng ở đây?!
“Diệp Long…” Bắc Minh Triều Lâm giống như là cuối cùng cũng được cứu vội vàng đem cây bút nhét vào trong tay Lan Hồng vụng trộm lau lau vết mồ hôi ở thái dương.
Diệp Long nhìn Bắc Minh Triều Lâm và Lan Hồng một cái, khẽ vuốt cằm: “Ba, thật xin lỗi con tới chậm.”
Lan Hồng vội vàng cười ha hả đi lên trước: “Nhanh, Diệp Long, chào ông bà nội đi nào!”
Diệp Long gật đầu nắm tay Cố Hạnh Nguyên đi thẳng đến trước mặt ông cụ Bắc Minh và Giang Tuệ Tâm, rất cung kính cúi người xuống chào: “Ông nội, bà nội, Diệp Long trở về thăm hai người.”
Chỉ một câu ngắn gọn như vậy đã oanh tạc cho Cố Hạnh Nguyên ngây ra như phỗng.
Trong lúc nhất thời đầu óc loạn xì ngậu không suy nghĩ được cái gì, tim phổi như nứt ra… Vậy mà Diệp Long lại gọi ông cụ Bắc Minh là ‘Ông nội’?!
Ông cụ Bắc Minh nhìn lướt qua Diệp Long vui mừng gật đầu: “Ngoan! Ngoan! Diệp Long đã lớn thật rồi, tuấn tú lịch sự lắm! Ông nội rất vui, vui lắm…”
Giang Tuệ Tâm cũng mỉm cười nói: “Đúng vậy đấy Diệp Long, thật sự làm cho ông bà nội rất bất ngờ.
Ha ha, trước đó cha mẹ cháu ở trong điện thoại còn nói là cháu không về đấy.”
Lan Hồng vội vàng cười nói thêm vào: “Dì Tâm, là thằng nhóc Diệp Long này không cho bọn con nói cho dì và ba biết nói là muốn cho hai người một sự ngạc nhiên, nó ấy mà chỉ giỏi nghịch thôi, ha ha ha…”
Diệp Long vẫn chỉ nhàn nhạt cười nắm chặt tay Cố Hạnh Nguyên liếc mắt nhìn về phía Bắc Minh Thiện đang ngồi ở trên ghế sofa mặt lạnh như băng không nói một lời, cậu ta cười nhạt một tiếng phun ra một câu đủ để khiến Cố Hạnh Nguyên phát điên…
“Chú hai, đã lâu không gặp rồi.”
‘Oanh’! Lần này là một quả bom nguyên tử bạo nổ ở trong đầu Cố Hạnh Nguyên!
Cô giống như nhìn thấy đầu óc của mình bị nổ tung thành một mặt phẳng.
Không thể tin nổi!
Cố Hạnh Nguyên không bao giờ ngờ được nơi mà Diệp Long mang cô tới lại là nhà lớn của nhà họ Bắc Minh!
Cũng không bao giờ ngờ được Diệp Long vậy mà cùng trong một gia tộc với Bắc Minh Thiện!
Càng khiếp sợ chính là…
Cô sững sờ nhìn vẻ mặt hoàn mỹ lạnh như băng của Bắc Minh Thiện, Diệp Long gọi anh là cái gì?
Chú, Chú hai?
Oanh, sấm sét không ngừng…
Khóe miệng Bắc Minh Thiện co quắp giật giật mấy cái nhưng cũng không hề nhìn mặt Diệp Long mà trực tiếp lườm Cố Hạnh Nguyên một cái!
Ánh mắt kia mang theo sự sắc bén đủ để khiến cô rùng mình mấy phát!
“Hình Uy!” Bắc Minh Thiện lạnh giọng trách mắng, anh không thèm để ý tới lời ân cần thăm hỏi của Diệp Long mà chỉ cảnh cáo Hình Uy ám chỉ anh ta nhanh chóng để Bắc Minh Triều Lâm ký hợp đồng!
Hình Uy trong lòng thất kinh, trên thực tế giây phút anh ta nhìn thấy cậu chủ nhỏ Diệp Long nắm tay cô Cố rảo bước đi vào cửa này lòng bàn tay của anh ta liền bắt đầu đổ mồ hôi, anh ta vội vàng đem hợp đồng đưa tới trước mặt Bắc Minh Triều Lâm: “Cậu cả, ngài mau ký tên đi…”
Sắc mặt Bắc Minh Triều Lâm trắng xanh nhìn về phía Diệp Long, cái này ký cũng không được mà không ký cũng không xong.
Ai ngờ Diệp Long lại bật cười, cười đến mức giống như ánh nắng tươi sáng nói với Bắc Minh Triều Lâm: “Ba, chữ này ba không cần ký.”
Ông cụ Bắc Minh đứng ở một bên không chịu nổi liên tục nhìn hai tay đang nắm chặt của Diệp Long và Cố Hạnh Nguyên, lông mày nhíu chặt lại: “Diệp Long, thằng nhóc này lại làm cái gì vậy?”
“Ông nội, trước tiên cháu phải xin lỗi mọi người vì chuyện đột ngột này.” Diệp Long khiêm tốn cúi đầu với Bắc Minh Chính sau đó không kiêu ngạo không tự ti tiếp tục nói: “Xin hỏi ông nội lần này ông gọi ba cháu trở về là vì muốn đem hai mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Bắc Minh thị trong tay ba cháu dâng lên tặng cho chú hai à?”
Ông cụ Bắc Minh nhíu mi tâm lại, trừng mắt liếc nhìn Bắc Minh Thiện mặt không thay đổi, nghẹn một tiếng: “… Là.”
“Vậy Diệp Long cả gan hỏi lại ông nội một câu, ba cháu thân là con trai trưởng của nhà họ Bắc Minh, cháu thân là cháu ruột của nhà họ Bắc Minh vì sao ở nhà họ Bắc Minh có thể nói là không có chút địa vị nào? Ai cũng biết rằng có được cổ phần của Bắc Minh thị chính là đại diện cho việc mình là thành viên của Bắc Minh thị, mấy năm gần đây cháu và cha mẹ cháu ba người phải tránh đi tha hương bây giờ khó khăn lắm mới trở về được một lần vậy mà ông nội lại muốn tước đoạt cả biểu tượng thân phận của cha cháu sao?”
Diệp Long ăn nói có khí phách, trong đôi mắt trong trẻo có khí thế và cơ trí mà cha anh ta là Bắc Minh Triều Lâm không có được.
Lan Hồng nắm chặt cánh tay Bắc Minh Triều Lâm, cả hai vợ chồng nhìn đứa con nay đã trưởng thành còn có thể nói ra những lời có trọng lượng như vậy ở trước mặt ông nội thì cảm thấy rất vui mừng.
Dù sao từ nhỏ Bắc Minh Triều Lâm đã nhu nhược sợ phiền phức không có chính kiến, Lan Hồng là đàn em khóa dưới của ông ta ở trường cấp ba, năm đó hai người ăn nhịp với nhau ở sân trường kết quả là mang thai ngoài ý muốn khiến cho Bắc Minh Triều Lâm bị dọa cho Hoang mang lo sợ khuyên Lan Hồng đi phá thai nhưng Lan Hồng sống chết không chịu sau đó đi cáo trạng đến tận ông cụ Bắc Minh.
Ông cụ Bắc Minh lại cảm thấy chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài thế là nhanh chóng để hai người bọn họ kết hôn, năm đó liền sinh ra Diệp Long.
Năm Diệp Long ra đời Bắc Minh Thiện mới có sáu tuổi.
Cho nên ông cụ Bắc Minh đối với người con trai không có khí phách Bắc Minh Triều Lâm này là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Đối với chuyện xấu mình gây ra này Bắc Minh Triều Lâm biết rõ vì mình mà nhà họ Bắc Minh phải hổ thẹn nên vẫn không cho Diệp Long tuyên bố với bên ngoài mình họ Bắc Minh, cũng chưa từng để cậu ta lộ ra thân phận con cháu nhà họ Bắc Minh của mình.
Cho tới hôm nay, Diệp Long mới âm vang có lực nói một phen dường như đã chạm đến đáy lòng của ông cụ Bắc Minh nào đó.
Ông cụ Bắc Minh chăm chú ngắm nhìn cháu trai trưởng nhiều năm qua đã bị mình vắng vẻ một chút, không khỏi thở dài một tiếng…
“Diệp Long à, là ông nội có lỗi với ba con các cháu, chuyện cho tới bây giờ ông nội cũng không sợ cùng cháu ăn ngay nói thật, bởi vì ông nội đánh cược với chú hai của cháu không cẩn thận đã bị thua, tiền đặt cược chính là hai mươi phần trăm cổ phần của Bắc Minh thị trong tay ba cháu, cho nên…”
“Cho nên ông nội có chơi có chịu, đem người vô tội là ba cháu lôi xuống nước đúng không?” Thực tế Diệp Long đã sớm từ trong miệng ba mình là Bắc Minh Triều Lâm biết được chuyện ông nội đánh cược với chú hai rồi.
.