Quan hệ mập mờ giữa Cố Hạnh Nguyên và cậu chủ Hình Uy là người rõ ràng nhất mà ân oán giữa cậu chủ và cậu cả Bắc Minh kia anh ta cũng rất rõ ràng.
Bây giờ con trai của cậu cả Bắc Minh là Diệp Long lại thò một chân vào mối quan hệ rắc rối giữa Cố Hạnh Nguyên và cậu chủ, đây không phải gọi là cháu trai cướp phụ nữ của chú sao? Cái này không loạn sao?
Nhưng Hình Uy thân phận hèn mọn tất nhiên là không dám lắm miệng, anh ta ẩn ẩn cảm thấy trên người cậu chủ tỏa ra hơi lạnh đủ để đóng băng nơi này…
Dù sao Bùi Huyền Kim cũng là người ngoài cuộc nên không thể hiểu được những khúc mắt trong nhà họ Bắc Minh này.
Trước đó cô ta đã được nghe ba mình nói qua trước kia đã có lần gặp qua con trai của Bắc Minh Thiện ở sân đánh Golf đồng thời con trai của Bắc Minh Thiện còn ôm chân ba cô ta gọi một tiếng ‘Ông ngoại’ nữa.
Thật ra chỉ cần Bắc Minh Thiện chịu cưới cô ta thì cô ta cũng không ngại chuyện anh có con trai.
Nghĩ được như vậy, Bùi Huyền Kim liền nhiệt tình đi đến bên cạnh Giang Tuệ Tâm nhìn Trình Trình ở trong lòng bà ta lấy lòng nói: “Ha ha, thì ra cháu chính là Trình Trình hả, thật đáng yêu nha…”
“Đúng không, Trình Trình nhà dì làm cho người thích nhất mà, ha ha ha…” Giang Tuệ Tâm ôm cháu trai cười mở mặt mày.
Ông cụ Bắc Minh ho một tiếng, hắng giọng giơ một cái tay lên hiển lộ phong phạm của chủ nhà…
“Chuyện cổ phần để sau này hãy nói đi, tất cả đừng chơi đùa lung tung nữa, dọn cơm ăn thôi!”
Vợ chồng Bắc Minh Triều Lâm xem như thở ra được một hơi.
Cô gái Diệp Long dắt trở về này tạm không quan tâm đến lai lịch của cô ta ra sao nhưng chỉ cần có thể thành công giữ lại được hai mươi phần trăm cổ phần kia thì tất nhiên vợ chồng Bắc Minh Triều Lâm sẽ không phản đối gì.
Đáng để vui mừng hơn là Diệp Long cũng không chịu thua kém gì, hai vợ chồng không có bản lĩnh gì nhưng con trai đã bù đắp hết lại những gì bọn họ không có.
Thế là trong một bầu không khí quái dị, tất cả người nhà họ Bắc Minh cùng ngồi xuống ăn cơm…
Trên bàn ăn bằng gỗ dài có giá trị liên thành, ông cụ Bắc Minh đương nhiên an ổn ngồi xuống vị trí chủ nhà rồi.
Giang Tuệ Tâm ngồi xuống bên tay trái ông cụ, Trình Trình theo thứ tự ngồi ở bên cạnh bà nội.
Bắc Minh Đông lập tức không chịu tụt lại phía sau ngồi xuống bên cạnh Trình Trình.
Theo thứ tự ngồi xuống, cũng có chút xem trọng.
Bên tay phải ông cụ là vợ chồng Bắc Minh Triều Lâm, Diệp Long và Cố Hạnh Nguyên, bốn người ngồi xuống một bên.
Cứ như vậy, cục diện liền biến thành…
Giang Tuệ Tâm ngồi đối diện với Bắc Minh Triều Lâm, Trình Trình ngồi đối diện với Lan Hồng, Bắc Minh Đông ngồi đối diện Diệp Long.
Một giây sau, trong sự run sợ của Cố Hạnh Nguyên, thân thể cao ngất của Bắc Minh Thiện đi đến chỗ trống bên cạnh Bắc Minh Đông trực tiếp ngồi xuống đối diện Cố Hạnh Nguyên!
Chấn động đến Cố Hạnh Nguyên khiến trái tim nhỏ của cô xiết chặt lại!
Bùi Huyền Kim vội vàng theo sát ngồi xuống ghế bên cạnh Bắc Minh Thiện, khóe mắt đuôi lông mày đều là đắc ý, dù sao đây cũng là bữa tối riêng của nhà họ Bắc Minh, ông cụ Bắc Minh có thể bảo cô ta tới tham gia chẳng khác nào là biến tướng khẳng định thân phận của cô ta.
Đám người giúp việc vội vàng thu xếp bữa tối Mãn Hán toàn tịch bởi vậy trong bữa ăn tràn ngập tiếng chén dĩa va chạm vào nhau.
Cố Hạnh Nguyên cúi đầu nhìn chén dĩa của mình không dám nhìn Bắc Minh Thiện ở đối diện một chút nào!
Diệp Long ở bên cạnh dịu dàng quan tâm gắp thức ăn cho cô: “Hạnh Nguyên, anh nhớ là em thích ăn trứng cá tương ớt nhất.”
Bắc Minh Đông nhìn một màn Diệp Long gắp thức ăn kia thình lình huýt sáo một cái: “Ôi chao, cháu trai trưởng Diệp Long à, cháu rất thương bạn gái của mình đấy nha.”
“Ha ha, chú ba, chú có chỗ không biết rồi, cháu và Hạnh Nguyên từ lúc đi học đã ở bên nhau rồi, chúng cháu là mối tình đầu của nhau.”
Lời Diệp Long vừa nói ra khiến đầu ngón tay Cố Hạnh Nguyên hơi run lên một cái.
Phốc, Bắc Minh Đông suýt chút nữa đã phun ra một ngụm nước canh!
Mẹ nó, sao không phải là cháu trai cướp người phụ nữ của chú mà là chú cướp mất mối tình đầu của cháu trai à?
A a a, thật sự là loạn rồi có đúng không?!
Bắc Minh Đông len lén liếc nhìn cậu hai Bắc Minh một chút chỉ thấy cậu hai Bắc Minh vẫn mặt không đổi sắc như cũ.
Nhưng không ai trông thấy sâu trong đôi mắt Bắc Minh Thiện hiện lên một tia âm trầm!
Bầu không khí lập tức có chút quái dị.
Không ai ngờ được Cố Hạnh Nguyên lại là mối tình đầu của Diệp Long!
Chỉ có Trình Trình như một quý ông nhỏ ưu nhã nuốt xong một miếng cơm sau đó nâng lên đôi mắt sáng trưng cất giọng trẻ thơ lên tiếng hỏi…
“Chú ba, mối tình đầu là cái gì?”
“Mối tình đầu à, chính là người phụ nữ đầu tiên mà cháu thích.” Bắc Minh Đông cười hì hì nói sau đó cầm chén rượu nhỏ lên uống.
Trình Trình nhướng nhướng mày nghiêm túc suy nghĩ sau đó trên gương mặt hiện lên vẻ hiểu rõ, vô cùng nhu thuận nhìn thoáng qua Giang Tuệ Tâm đang ngồi bên cạnh: “Vậy mối tình đầu của cháu chính là bà nội.”
“Phốc…” Bắc Minh Đông hoa lệ phun ra một ngụm rượu kia.
“Đông Đông! Con xem lại con một chút đi, cũng không sợ dạy hư đứa nhỏ à!” Giang Tuệ Tâm trách cứ con trai một tiếng sau đó dịu dàng vuốt ve cái đầu nhỏ của Trình Trình: “Trình Trình ngoan, bà nội rất vui vì là người phụ nữ đầu tiên mà Trình Trình thích nhưng bà nội không phải là mối tình đầu của Trình Trình đâu.”
Bắc Minh Đông ho hai tiếng, vội vàng lau đi khóe miệng: “Trình Trình ngoan của chú, mối tình đầu giống như bác trai cả và bác dâu cả của cháu, anh Diệp Long của cháu và bạn gái anh ấy, lớn lên rồi cháu sẽ hiểu.”
Trình Trình chớp chớp đôi mắt, cái hiểu cái không gật đầu: “Mối tình đầu của bác trai cả là bác dâu cả sinh ra anh Diệp Long, vậy chị Cố là mối tình đầu của anh Diệp Long có thể lại sinh ra em bé hay không?”
Trong đôi mắt đen tinh khiết của Trình Trình phải gọi là vô cùng ngây thơ hồn nhiên… Nhưng thực chất ánh mắt của cậu lóe lên, gần như tất cả mọi người đều không hề phát hiện ra cậu nói là ‘Lại’ sinh em bé!
Một miếng cơm nghẹn lại trong cổ họng Bắc Minh Đông! Còn chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy Bắc Minh Thiện ngồi bên cạnh,
Bang…
Đem chén rượu đặt mạnh xuống bàn khiến rượu trong chén rượu lắc lư hai cái tràn ra ngoài.
Ngay sau đó là một giọng nói lạnh như băng vang lên…
“Bắc Minh Tư Trình, không ai dạy con ăn cơm không được nói chuyện à!”
Một câu lạnh buốt này khiến bầu không khí lập tức đóng băng lại!
Trái tim Cố Hạnh Nguyên run lên.
Lửa giận mà cô nhịn ở trong lòng bởi vì câu nói trách móc con trai của Bắc Minh Thiện này mà bạo phát ra tất cả!
Cô cắn răng vang lên tiếng ken két nhưng lại ngại người nhà họ Bắc Minh ở đây nhiều như vậy nên đành phải giả vờ mỉm cười nói…
“Tôi thấy không phải do Trình Trình không được ai dạy dỗ mà là do cậu bé có một người ba lãnh khốc vô tình, không từ thủ đoạn, dối trá âm hiểm, tâm ngoan thủ lạt như vậy cho nên mới không ai dám dạy đấy?”
Hít…
Liên tiếp vang lên vài tiếng hít không khí.
Gần như mọi người trên bàn cơm đều không ngờ Cố Hạnh Nguyên vậy mà lại nói thẳng ra ngay trước mặt Bắc Minh Thiện như vậy!
Thái dương Bắc Minh Đông toát ra mồ hôi lạnh liều mạng nháy mắt với Cố Hạnh Nguyên ám chỉ cô đừng nhổ lông ngoài miệng lão hổ nữa.
Quả nhiên sắc mặt Bắc Minh Thiện liền âm trầm xuống, lập tức bao trùm một tầng băng lạnh ngàn năm! Ánh mắt sắc bén kia giống như con dao băng lạnh thấu xương!
“Ồ? Tôi lãnh khốc vô tình, không từ thủ đoạn, dối trá âm hiểm, tâm ngoan thủ lạt à?” Bắc Minh Thiện nhàn nhạt nói giống như lướt qua một cơn gió xuân mềm mại nhưng người nào quen biết anh đều biết rằng anh càng nhu hòa thì lại càng nguy hiểm!” Ý của cô Cố là người như tôi không xứng làm ba của con trai tôi rồi?”
Cố Hạnh Nguyên trừng mắt mãnh liệt liếc anh một cái tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, lúc trước cô có thể lấy đại cục làm trọng mà nhẫn nhịn nhưng mà bảo cô trơ mắt nhìn con trai bị anh bắt nạt thì cô không nhịn được cơn giận này!
Thù mới hận cũ cộng lại, đầy đủ cho anh uống một bầu!
“Xứng hay không tin là mọi người đều rõ như ban ngày!” Cô dũng cảm nhìn thẳng vào trong đôi mắt đen của anh mặc dù trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Anh lạnh lùng híp mắt lại: “Ít nhất tôi sẽ không dạy con trai tôi đi ăn cắp và cũng không biết dạy con của tôi vì đạt được mục đích nào đó sẽ từ bỏ tôn nghiêm!”
Ánh mắt cô lóe lên, sao có thể không nghe ra anh đang ngầm chế giễu mình?
Rõ ràng anh đang nói móc cô, so với Cố Kiệt Đại ba của cô thì anh còn có tư cách xứng làm một người ba hơn!
Cô tức giận đến mức nắm chặt nắm đấm lại, Diệp Long trấn an vỗ vỗ lên cánh tay Cố Hạnh Nguyên không kiêu ngạo không tự ti chen vào một câu…
“Chú hai, bạn gái của cháu bởi vì hoàn cảnh gia đình hồi nhỏ cho nên cô ấy không quen nhìn cảnh trẻ nhỏ bị người lớn quát mắng, xin chú thông cảm một chút!”
Diệp Long ít nhiều cũng biết Cố Hạnh Nguyên từng phải chịu đựng cực khổ để lo cho gia đình nên đương nhiên cậu ta cũng đem hành động Cố Hạnh Nguyên bảo vệ Trình Trình thành cô bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh gia đình hổi nhỏ.
Một câu này của Diệp Long dường như đã khiến sự tức giận trong đáy lòng Bắc Minh Thiện nhân lên theo cấp số nhân, anh nâng tay lên…
Bộp…!
Đột nhiên vang lên một tiếng đập bàn khiến cho lòng người chấn động!
“Câm miệng lại hết cho ông đây! Từ lúc nào đến lượt đôi nam nữ chó má như các người đến dạy dỗ con trai tôi vậy?!”
Một câu đôi nam nữ chó má của Bắc Minh Thiện lạnh lùng thốt ra này khiến mọi người đang ngồi ở đây chấn kinh!
Sắc mặt Diệp Long cứng đờ, trong mắt cũng bao trùm một tầng băng lạnh: “Chú hai, xin chú nói chuyện tôn trọng một chút!”
Cố Hạnh Nguyên cắn răng đang định nói thì ông cụ Bắc Minh đã nghiêm nghị khiển trách một câu…
“Mất dạy! Các người đang làm cái gì vậy? Tôi còn chưa có chết đâu mà cái nhà này đã bắt đầu không yên ổn rồi hả?!”
Lan Hồng vội vàng kéo tay Diệp Long ra hiệu cho cậu ta chớ đối đầu với chú hai này.
Lập tức, không khí chợt hạ xuống vài độ, im lặng đến mức chết chóc!
Không ai dám lên tiếng.
Cố Hạnh Nguyên mở to đôi mắt óng ánh cùng đôi mắt hẹp dài sắc bén của Bắc Minh Thiện không hẹn mà gặp, dường như còn va chạm nhau phát ra tia lửa lẹt xẹt!
Bắc Minh Đông gượng cười hai tiếng, lúc này anh ta đã am hiểu sâu sắc bo bo giữ mình chính là sự chọn lựa tốt nhất.
Trình Trình nhướng mày lên, chếch đối diện quan sát Cố Hạnh Nguyên sau đó thân thể đang ngồi ở trên ghế nhỏ bò lên khiến Giang Tuệ Tâm giật mình: “Trình Trình cháu muốn làm gì vậy?”
Nhưng Trình Trình không hề lên tiếng mà hai chân còn giẫm lên trên ghế, tay nhỏ cầm đũa không quen thuộc lắm gắp một miếng bào ngư lên, toàn bộ thân thể nho nhỏ ghé vào trên bàn ăn tay run lẩy bẩy khiến cho miếng bào ngư cũng run run đưa cho Cố Hạnh Nguyên: “Chị, mời chị ăn… ”
Cố Hạnh Nguyên sửng sốt vội vàng nhận lấy bào ngư con trai gắp cho, sao cô lại không nhìn ra vẻ an ủi trong mắt cậu bé chứ?
Chợt thấy cái mũi chua chua, cô ý thức được sự thất thố của mình có lẽ đã dọa sợ Trình Trình nên dịu dàng gật đầu với con trai: “Cám ơn em, Trình Trình…”
Đám người bởi vì hành động này của Trình Trình mà có chút thở dài một hơi.
Ông cụ Bắc Minh nhíu nhíu lông mày, lên tiếng nói: “Được rồi! Ăn cơm tử tế cho tôi!”
*
Thế là bầu không khí căng cứng thoáng hòa hoãn xuống một chút.
Ông cụ Bắc Minh là nhân vật chính trong bữa tiệc hôm nay, nói ra: “Thằng cả, rất lâu rồi con chưa được ăn qua thức ăn đầu bếp trong nhà làm nên tối nay ăn nhiều một chút nhé.”
“Cảm ơn ba.” Bắc Minh Triều Lâm cười ha hả gật đầu: “Những năm nay con ở nước ngoài nhưng vẫn cảm thấy đồ ăn trong nhà ngon hơn nhiều, ha ha.”
“Đúng vậy.” Lan Hồng vội vàng phụ họa nói: “Diệp Long nhà chúng ta thường nói đầu bếp nhà họ Bắc Minh làm đồ ăn có thể ăn ra vị nhân tình mà.”
Chỉ một câu ‘Vị nhân tình’ này mà cả cậu cả Bắc Minh cậu hai Bắc Minh và cả cậu ba Bắc Minh bao gồm Giang Tuệ Tâm đều biết câu tiếp theo ông cụ muốn nói gì!
Chỉ đơn giản là đã đâm trúng tâm can của ông cụ mà!
“Ha ha ha, thằng nhóc Diệp Long này tuổi còn trẻ mà đã biết đồ ăn gì để cho người ta có tình cảm rồi sao?” Ông cụ Bắc Minh nở nụ cười, vừa nhắc tới đầu bếp nhà mình là ông cụ tự hào: “Người đầu bếp này năm đó đã cùng tôi cùng chung trong một đội cứu hỏa đấy…”
Ông cụ vừa nhắc tới chiến tích chói lọi lúc tuổi còn trẻ liền mặt mày hớn hở…
Bắc Minh Đông bất chợt trợn mắt trừng một cái: “Ba, cái tình chiến hữu này ba đã nói hai mươi mấy năm rồi đấy, con đã nghe từ nhỏ nghe tới lớn rồi, ba không phiền nhưng con thì rất khó chịu đấy.”
.