Nhiệm Vụ Tấn Công Của Trà Xanh - Song Tính - Thô Tục

Thế giới thứ 4: Y nghiệp và tình yêu
        《Bị tình địch sỉ nhục trước đám đông, ghen》

   Lê Khôi Vĩ tỉnh lại gần một tuần mà vẫn không thấy Tú Chiêu vào thăm mình, trong lòng hắn có chút lo lắng. Cơ thể suy yếu sau khi tai nạn làm hắn rất bực bội, không những không thể đi lại mà tạm thời hắn còn phải trông cậy hoàn toàn vào người khác.

   Lê Vĩnh Khanh dùng quyền lực của mình cắt đứt mọi tin tức của con trai, ông cũng cấm túc Lê Khôi Vĩ tại bệnh viện. Ngoài những y tá cùng người nhà thì không ai được phép đến gần, tất nhiên Tú Chiêu cũng không ngoại lệ. Mai Khánh Trân lợi dụng điều này để điều tra cậu, không ngờ thật sự quan hệ giữa cả hai vô cùng tốt.

   Lê Khôi Vĩ đang qua lại với Tú Chiêu, thậm chí trong thời gian cô về nước thì hai người vẫn còn mặn nồng thân mật hẹn hò. Hắn nổi tiếng là người lạnh nhạt, từ khi quen biết tới hiện tại Mai Khánh Trân chưa bao giờ thấy một Lê Khôi Vĩ dịu dàng săn sóc đến như vậy. Nhìn từng tấm ảnh được gửi về, trong lòng cô bùng lên lửa giận, nhẫn nhịn lâu như thế mà lại bị một tên con trai ẻo lả cướp mất, mối thù này không trả thì cô ăn không ngon ngủ không yên.
   
    Mỗi buổi sáng phòng khám sẽ được mở ra để các bác sĩ kiểm tra tình hình, đây là lúc Lê Khôi Vĩ đau đớn và khó chịu nhất. Hôm nay hắn không chỉ chịu đựng một mình nữa, Lê Vĩnh Khanh và Trịnh Thu Hương cũng có mặt. Bọn họ đứng một bên im lặng nghe bác sĩ dặn dò, thỉnh thoảng lại nhíu mày vì tiến độ hồi phục không như dự kiến.

   Đợi đến khi kiểm tra xong, Lê Vĩnh Khanh bước đến cạnh giường bệnh, nhìn gương mặt không có tinh thần của Lê Khôi Vĩ, chậm rãi lên tiếng:

   "Không vui chuyện gì? Nếu không phải mày chạy đi lung tung thì chuyện này đã không xảy ra. Coi như lần này là một bài học, nếu mày còn nổi loạn nữa thì đừng có trách bố."

   Lê Khôi Vĩ ngẩng đầu lên nhìn ông, dường như hắn đã hiểu ra điều gì đó, hỏi lại:

  "Bố đã cấm em ấy không được vào đây đúng không?"

   Vốn dĩ Lê Vĩnh Khanh không muốn làm lớn chuyện, nhưng khi nghe hắn vừa nhắc đến Tú Chiêu thì ông đã bùng nổ. Lớn tiếng mắng:

   "Mày còn nhắc tới thằng nhóc đó làm gì?! Tao đã nói từ đầu mày không nên qua lại với đàn ông. Vậy mà mày vẫn làm, tao thật hối hận khi đã không tống mày vào trại tâm thần, chữa cái bệnh quái dị đó của mày. Thằng chó chết!"

   Trịnh Thu Hương thấy ông giơ tay lên chuẩn bị đánh thì vội vàng chạy tới ôm lại. Bà gấp gáp khuyên nhủ Lê Khôi Vĩ:

   "Con mau xin lỗi bố đi, không được để ông ấy giận quá lâu. Con đừng ngang bướng nữa..."

   Lê Khôi Vĩ ngắt lời bà, hắn nhìn thẳng vào mắt của Lê Vĩnh Khanh, gằn từng tiếng một:

   "Em ấy là người yêu của con, mong bố tôn trọng em ấy. Con muốn gặp em ấy, bố đừng can thiệp vào."

   Câu nói của hắn đã hoàn toàn chọc giận Lê Vĩnh Khanh. Ông tức đến nỗi bật cười, nói lớn:

   "Yêu? Nực cười, mày mà cũng nói yêu với thằng nhóc đó được. Mày xem lại bản thân mày bây giờ đã biến thành cái loại gì? Nó có còn thích mày nữa hay không? Tao nghĩ không chừng nó còn đang bận tìm kiếm thằng đàn ông khác, vui vẻ ăn chơi bên ngoài không rảnh bận tâm đến mày đâu."

   Ông càng nói càng hưng phấn, giống như đã bắt được điểm yếu của con trai mình. Đứa con này chính tay ông ta nuôi lớn, hắn cũng chính là cái gai trong mắt của ông. Để trừng trị đứa con không nghe lời này mà ông phải tốn biết bao công sức, kiềm hãm sự phát triển của hắn. Từ nhỏ Lê Khôi Vĩ đã đối nghịch với ông, không những thích đàn ông mà còn công khai tìm kiếm người trong mơ của mình, từ chối mọi hôn sự mà ông tốn công sắp xếp.

   "Mày trừng tao cái gì?! Hôm qua tao còn thấy nó vui vẻ đi với người khác cười cười nói nói. Mày ở đây ra vẻ thâm tình nó cũng không thấy được đâu, tốt nhất mày nên đối xử với Khánh Trân cho tốt vào. Con bé mới chính là tương lai của mày, nếu mày còn nổi điên nữa thì tao sẽ xử thằng nhóc đó trước, sau đó tống mày vào trại tâm thần đấy!"

   Tú Chiêu chính là điểm yếu của Lê Khôi Vĩ, chỉ bằng vài câu mà hắn đã mất khống chế, bộ dạng điên cuồng như chó dại. Hắn bật dậy lao về phía cửa, bất chấp đau đớn với lấy cổ áo của Lê Vĩnh Khanh, gào thét:

    "Không được phép làm hại em ấy! Tôi sẽ không tha cho ông đâu!!"

   Trịnh Thu Hương không nhìn thấy con trai điên cuồng thế này từ lâu lắm rồi, bà lại sợ giống như năm đó, vội vàng đẩy Lê Vĩnh Khanh ra khỏi phòng bệnh rồi đóng cửa lại. Bà vừa đỡ Lê Khôi Vĩ vừa nhẹ giọng xoa dịu hắn:

   "Bố con chỉ hù dọa con thôi, ông ấy sẽ không làm thật đâu. Con đừng làm bố giận nữa, mẹ sẽ bí mật cho thằng bé ấy gặp con. Nhưng con phải có chừng mực, nếu còn gây ra chuyện nữa thì mẹ không gánh nổi đâu, có biết không hả?"


   Lê Khôi Vĩ gật đầu thở dốc, gương mặt trắng bệch vì nhịn đau. Hắn cắn răng nén chặt cảm xúc điên loạn của mình xuống, chậm rãi ổn định lại hơi thở của mình. Lời của mẹ giống như một liều thuốc có thể xoa dịu tâm trạng của hắn, chỉ nháy mắt mà con người khát máu như thú dữ kia đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại bộ dáng nghiêm túc lạnh nhạt bình thường. Trịnh Thu Hương đau lòng thay con trai, vén chăn cho hắn rồi nói:

   "Mẹ sẽ gọi người lấy thuốc, đã lâu lắm rồi con không uống nên không kiềm chế được thôi. Sao con cứ cố gắng bó chặt bản thân làm gì? Con làm vậy không thấy mệt sao...Sau này chỉ cần con không khiến bố nổi giận nữa thì cái gì mẹ cũng cho con, nếu cứ thế này thằng bé kia mà thấy thì không thích con nữa đâu."

  Trịnh Thu Hương biết từ nhỏ con trai của mình đã có một sự cố chấp điên cuồng trong người, khác hẳn với dáng vẻ mà hắn cho người khác thấy. Khi đó ông bà chỉ nghi ngờ con trai bị áp lực tâm lí nên mới sinh ra ác mộng, nhưng càng lớn hắn càng bộc lộ những hành vi kì quái của mình, một lòng chỉ muốn tìm kiếm một người mơ hồ mà mình chưa từng gặp. Cũng vì chuyện này mà hai bố con chưa từng nói chuyện cùng nhau đàng hoàng, gặp nhau là sẽ nảy sinh tranh cãi. Bà cũng rất đau lòng khi thấy trạng thái chỉ muốn chết của con trai, lại càng đau lòng hơn với tính cách càng ngày càng lạnh lùng của hắn. Từ bé đến lớn chỉ có bà là hiểu mong muốn trong lòng của Lê Khôi Vĩ nhất, thằng bé kia khẳng định cũng liên quan đến người hắn muốn tìm kiếm cho nên hắn mới mất khống chế như vậy.

    "Nghỉ ngơi cho tốt, mẹ sẽ đưa cậu ấy đến gặp con. Mẹ nghe nói thằng bé ấy ngày nào cũng tới bệnh viện, chắc là cũng mong được gặp con nhiều lắm."

    Lê Khôi Vĩ gật đầu cảm ơn bà, yên tâm nhắm mắt lại. Hắn thật sự vừa đau vừa mệt, bây giờ mong muốn duy nhất của hắn chính là được ôm Tú Chiêu ngủ một giấc thật ngon thôi.

     Như thường lệ mỗi bữa trưa Nguyễn Minh Phúc đều được Tú Chiêu mang cơm đến, hắn ăn đến mức sắp quên luôn đường đi tới căn tin của bệnh viện. Sau mỗi lần ăn thì hắn lại càng thích cậu trai này hơn, vừa đáng yêu lại nấu ăn ngon, mỗi lần thấy cậu là tâm trạng sẽ vui vẻ vô cùng, giống như được tắm trong nước nóng. Hôm nay hắn cũng mang tâm trạng như vậy, vừa định ra ngoài thì đã bị một cô gái chặn cửa.

    "Anh là bác sĩ Phúc đúng không? Tôi có chuyện muốn nói với anh một chút."

    Mai Khánh Trân đưa Nguyễn Minh Phúc lên sân thượng, đến nơi mới lấy từ trong túi sách ra một xấp ảnh, thong thả nói:

    "Tôi biết bác sĩ Phúc đang thích cậu trai này, tôi chỉ muốn giúp anh có được cậu ta thôi. Hai chúng ta cùng có lợi."

    Trên tay cô là một sấp ảnh chụp Tú Chiêu cùng với anh đang vui vẻ ăn cơm cùng nhau, có vài bức ảnh được thay đổi góc chụp, nhìn giống như anh đang hôn Tú Chiêu, còn có những góc ảnh khiến cho người khác hiểu lầm do được chụp rất tinh vi. Nếu người không biết thấy được còn cho rằng bọn họ thật sự là một đôi tình nhân đang hẹn hò thân mật cùng nhau. Nguyễn Minh Phúc nhíu mày, cầm từng bức ảnh xem kĩ rồi hỏi:

    "Chúng ta? Ai là chúng ta? Cô được gì trong chuyện này?"

    Mai Khánh Trân mỉm cười nhìn anh, nhỏ giọng đáp:

    "Tất nhiên là tôi và Khôi Vĩ rồi. Chỉ cần anh và cậu ta thành đôi, tôi cũng sẽ có được anh ấy. Chỉ cần anh hợp tác một chút thì nhất định cả tôi và anh đều vui vẻ."

   Nguyễn Minh Phúc bật cười, nhìn thẳng vào mắt cô rồi nói:

   "Cô cho rằng tôi cần những thứ không sạch sẽ thế này để ép người khác yêu mình à? Cô có đầu óc thì nên suy nghĩ hợp lí một chút, đừng để tôi phải buồn cười vì khiếu hài hước của cô nữa."
2

    Xấp ảnh bị anh trả lại vào trong tay Mai Khánh Trân, gương mặt cô khó chịu trong chốc lát, tức giận nói:

    "Anh có biết thằng nhóc đó đang quen Khôi Vĩ không? Nếu không dùng cách đó thì anh làm sao có thể ở bên cậu ta được?! Không lẽ anh tính nhìn người mình yêu chim chuột với người khác à?"

    Nguyễn Minh Phúc nhếch môi, con ngươi đen láy ánh lên vài đốm sáng như trời sao, giọng nói nhẹ nhàng như không:

   "Cô có thèm khát Khôi Vĩ đến cỡ nào thì cũng phải thu gọn lại một chút, thứ tình cảm què quặt thế này mà cũng biểu hiện ra cho người khác thấy à, bây giờ thì tôi đã hiểu tại sao hắn ta lại chọn Tú Chiêu thay cho cô rồi. Đúng là cách một trời một vực, thật là phí thời gian ăn trưa quý giá. Tôi đi trước nhé!"

    Mai Khánh Trân chưa kịp phản bác anh đã đi mất, thái độ còn tiếc nuối vì bản thân đã bỏ lỡ cơm trưa, hoàn toàn không coi cô ra gì. Mai Khánh Trân càng nghĩ càng tức, gương mặt xinh đẹp lúc này đã vặn vẹo đến mức đáng sợ.

   Nếu đã không tác động được tới anh ta, thì cô sẽ đánh chủ ý lên người của thằng nhóc kia trước.

    Tú Chiêu mang cơm lên bệnh viện như thường lệ, tuy hôm nay Nguyễn Minh Phúc nhận cơm hơi chậm nhưng cậu vẫn ngồi im để chờ, thuận tiện nghe ngóng một vài tin tức mới. Khi cậu đưa cơm xong thì cũng qua giờ trưa, lúc này mới chuẩn bị thu dọn để về nhà.

    "Cậu là Tú Chiêu đúng không? Cậu có thể nói chuyện với tôi một lúc được không?"


    Tú Chiêu ngẩng đầu nhìn cô gái có chút quen mắt này, ngơ ngác gật đầu một cái.

    "Cô tìm tôi có chuyện gì?"

    Mai Khánh Trân mang một đôi gót màu đen cực nhọn, chiều cao hơn mười phân khiến cho Tú Chiêu đứng chỉ tới ngang tai, chênh lệch này khiến cho cô cực kì đắc ý:

    "Nghe nói cậu đang quen Khôi Vĩ à? Cậu không thấy bản thân mình thấp kém hay sao? Một tên đàn ông con trai lại quấn lấy bác sĩ cứu mạng mình, da mặt cậu được làm từ gì thế?"

   Tú Chiêu khó hiểu nhìn cô, thật sự thì cậu chỉ nhìn thấy cô gái này trước phòng phẫu thuật, đến cả tên còn không biết. Mới gặp lần thứ hai mà đã nói lời khó nghe khiến cho cậu rất khó chịu:

    "Cô có quen tôi sao? Khôi Vĩ chưa từng nhắc cô cho tôi biết, làm sao cô biết được chúng tôi quen nhau?"

   Mai Khánh Trân che miệng cười, ánh mắt soi mói quét một lượt từ trên xuống dưới thân thể của cậu, mỉa mai:

   "Tôi chính là vợ tương lai của Khôi Vĩ, hai gia đình đã gặp mặt nhau rồi. Cậu còn ở đây nói với tôi là đang quen anh ấy à? Tôi nghe nói cậu xuất thân từ nông thôn, chẳng trách khí chất lại quê mùa như vậy, ăn nói chả có chút học thức nào. Một thằng đàn ông mặt mày sáng sủa, lại đi cướp giật chồng tương lai của người khác, xấu hổ thật..."

    Tú Chiêu ngạc nhiên nhìn cô, thật sự không hiểu tại sao lại có thêm một người vợ tương lai nữa ở đây. Lê Khôi Vĩ chưa từng nhắc với cậu, hơn nữa trong cốt truyện mà cậu đọc cũng không có nhân vật này. Nhưng cô ta nói lời nào cũng giống như nắm chắt phần thắng trong tay, Tú Chiêu không thể cư xử quá đáng được, chỉ đành nói:

    "Chuyện đó tôi sẽ làm rõ ràng với Khôi Vĩ sau, nếu anh ấy thật sự đã có vợ tương lai thì tôi sẽ chủ động rời đi. Trước khi tôi hỏi anh ấy thì mong cô đừng ăn nói linh tinh."

   Trước khi gặp Tú Chiêu thì Mai Khánh Trân đã điều tra toàn bộ lai lịch và tính cách của cậu, biết Tú Chiêu từ bé đã bệnh tật ốm yếu, lại còn được cha mẹ ưu ái nên không thể làm tới với mình được. Dù cô có đứng đây sỉ nhục thì cậu ta cũng không làm được gì mình, điều này làm cô vui sướng hơn bao giờ hết, miệng vẫn nói không ngừng nghỉ:

    "Sợ rồi à? Loại người như cậu vừa thấy đàn ông đã thèm chảy nước dãi thì sao có thể tha cho ai? Miệng thì bảo đang quen Khôi Vĩ, sau lưng lại lén lút vui đùa với đàn ông khác, cậu đúng là loại người đê tiện."

   Tú Chiêu nhẫn nhịn đến mức đỏ mặt, cậu cắn môi không nói gì, nhìn đám người tụ tập lại chỗ này càng lúc càng đông, bỗng nhiên lồng ngực đập cực kì nhanh, hai bên thái dương đau nhói dữ dội. Cậu chỉ kịp tiếp nhận cơn đau ồ ạt từ trái tim, sau đó mọi thứ đã chìm vào bóng tối. Mai Khánh Trân cũng bất ngờ trước tình huống đang xảy ra, nhưng thay vì lo lắng thì cô lại càng vui sướng hơn. Nhìn nhóm người sơ cứu cho Tú Chiêu ngay tại mặt đất, nhếch môi quay gót bỏ đi.

    Nhóm y tá thấy nhịp tim của Tú Chiêu không ổn nên vội vàng đưa cậu vào phòng cấp cứu, lúc trước cậu đã từng tới bệnh viện khám nên có người vẫn nhận ra. Đối với bệnh nhân có tiền sử bệnh tim rất nguy hiểm, cuối cùng chuyện này đã truyền đến tai của Nguyễn Minh Phúc. Anh phải vội vàng cùng đồng nghiệp chạy đến phòng bệnh để cấp cứu, nỗ lực kiểm tra toàn bộ xong mới thở phào nhẹ nhõm. 

   Nguyễn Minh Phúc nhờ các y tá nói lại mọi chuyện cho mình nghe, không ngờ chuyện này lại dính tới cô gái kia. Anh cảm ơn y tá rồi lạnh mặt nhìn Tú Chiêu đang ngoan ngoãn ngủ trên giường bệnh, suy nghĩ một lát rồi lấy điện thoại ra gọi điện.

   "Tôi có chuyện muốn cậu giúp..."

    Tú Chiêu được giữ lại tới hôm sau mới được xuất viện, lúc cậu ra về lại gặp người phụ nữ trước phòng phẫu thuật hôm đó, bà chính là mẹ của Lê Khôi Vĩ. Lúc gặp cậu cũng không ôm hy vọng sẽ hỏi thăm, nhưng không ngờ lần này bà lại là người chủ động trước:

   "Con là cậu bé ngày hôm đó đợi trước phòng phẫu thuật đúng không? Thật may quá lại gặp con, nếu không bận gì thì có thể vào thăm Khôi Vĩ một chút được không? Nó rất nhớ con."

    Trịnh Thu Hương biết mấy ngày này con trai đã không chịu nổi nữa rồi, ngày nào hắn cũng trong tình trạng căng thẳng không thể nghỉ ngơi bình thường, nếu không gặp cậu bé này sớm thì ngay cả thuốc cũng không thể kiềm lại nổi. Bà quyết định từ bỏ mọi xa cách, miễn là Lê Khôi Vĩ vui vẻ trở lại thì một Tú Chiêu cũng không phải là vấn đề to lớn gì.

    Được cho phép gặp mặt Lê Khôi Vĩ trong trường hợp này làm cho Tú Chiêu bất ngờ không biết phải làm sao, cậu hồi hộp đi theo bà, vào thăm người mình nhung nhớ rất rất lâu trong kia. 

    "Khôi Vĩ, con ngủ chưa? Mẹ đưa cậu ấy đến thăm con đây."

   Lê Khôi Vĩ vừa nghe xong đã mở bừng mắt ra, hắn bật dậy nhìn Tú Chiêu, xác định đúng là cậu mới dang tay ra bảo cậu tới ôm mình. Hắn vui sướng nhìn chằm chằm cậu, giống như đã biết cậu đến bên mình mới yên tâm thả lỏng, đau đớn trên người được hạ xuống theo cấp số nhân. 


   Tú Chiêu nhìn gương mặt đẹp trai đã bị quấn một lớp băng gạc thật dày, đôi tay dài rộng ấm áp của hắn cũng bị kẹp lại thật chặt, trong lòng đau đớn vô cùng. Người yêu của cậu bị đau thế này mà giờ cậu mới được nhìn, chua xót không sao kể hết. Vì sợ làm hắn đau nên Tú Chiêu không dám ôm thật, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn rồi hỏi:

   "Anh đau lắm đúng không?...bây giờ em mới được vào đây. Xin lỗi anh nhé..."

   Lê Khôi Vĩ thấy Tú Chiêu không ôm mình như dự đoán, hắn nhíu mày không vui, lập tức nhào tới ôm chặt cậu vào lòng.

   "Em đi đâu? Tại sao không ôm tôi?"

    Tú Chiêu biết hắn rất nhớ mình, nhưng cậu không thể ôm bậy được cho nên chỉ đành an ủi lắm:

    "Em sợ làm anh đau mà...em không biến mất đâu, anh đừng lo."

    Trịnh Thu Hương đứng một bên nhìn, bà thở phào nhẹ nhõm, bước ra ngoài để lại không gian riêng tư cho hai đứa trẻ.

    Thời gian này Lê Khôi Vĩ không thoải mái, mỗi ngày đều phải uống thuốc và tập thể dục trị liệu khiến hắn gầy hơn trước rất nhiều. Tuy không thể nhìn thấy vết thương đã lành hay chưa, nhưng dựa vào tình trạng hiện tại thì cậu vẫn có thể biết được hắn còn rất đau. Lúc trước Lê Khôi Vĩ rất thích ôm cậu, hắn luôn lợi dụng lồng ngực rộng rãi của mình bao trùm lấy Tú Chiêu. Bây giờ lồng ngực ấm áp đó đã bị băng gạc thay thế, chỉ ôm một chút thôi mà hắn phải thở nặng nhọc hơn để nhịn đau.

   "Anh đừng ôm em nữa, đau tới mức tái mặt luôn rồi...sao dạo này anh gầy thế? Có phải là không chịu ăn cơm không?"

   Lê Khôi Vĩ mỉm cười, dịu dàng vuốt tóc Tú Chiêu. Hắn không trả lời mà chỉ lên môi mình rồi nói:

   "Hôn anh đi, phải hôn thì anh mới nói."

   Đến nông nỗi này mà hắn còn đùa được, nhưng Tú Chiêu không nỡ mắng hắn. Cậu nhẹ nhàng hôn lên cánh môi mát lạnh nhợt nhạt kia, ánh mắt ngập nước muốn khóc, đau lòng nói:

   "Em không cần bí mật gì cả đâu...sao anh lại bỏ em một mình. Em lo cho anh lắm có biết không?"

   Lê Khôi Vĩ lau nước mắt cho cậu, trong lòng hắn ấm áp vô cùng. Sóc nhỏ của hắn vẫn lo lắng cho hắn như bao lần khác, giọng nói quan tâm của cậu vừa đáng yêu vừa dễ nghe khiến hắn chỉ muốn hôn thêm vài cái.
 
    "Em đáng yêu quá, hôn tôi một cái nữa đi. Sau này tôi sẽ không bỏ em một mình nữa, tôi hứa đấy."

    Lê Khôi Vĩ dùng cánh tay không bị thương của mình ôm eo Tú Chiêu, hắn dụi mặt vào ngực cậu, làm nũng như một đứa trẻ:

   "Không có cơm em nấu nên tôi chán ăn quá, tôi chỉ muốn ăn cơm của Tú Chiêu thôi...em làm cơm cho tôi nhé?"

   Cuối cùng người đau lòng vẫn là cậu, Tú Chiêu thở dài xoa đầu hắn, hôn lên trán quấn đầy băng gạc của người yêu, nhỏ giọng nói:

    "Em sẽ nấu cho anh mà, nhưng anh hứa phải nghỉ ngơi thật tốt đấy nhé. Nếu được thì mỗi ngày em sẽ đến thăm anh, chờ ngày anh khỏe lại chúng ta sẽ đi về nhà."

    Ánh mắt sâu hút của Lê Khôi Vĩ híp lại, hắn nhếch môi tham lam hít lấy mùi hương trên cơ thể Tú Chiêu, từng tế bào nổi loạn sục sôi khiến hắn không thể bình tĩnh được. Nhưng trước mặt của sóc nhỏ hắn lại không thể biểu hiện ra mà phải nhẫn nhịn, lén lút đè nén giải tỏa chúng bằng cách ôm hôn cậu. Hắn rất muốn đè Tú Chiêu xuống, cắn nát bờ môi ngọt ngào của cậu, làm từng tấc da thịt trắng nõn của cậu xuất hiện chi chít vết hôn của hắn, khiến cho tâm trí của Tú Chiêu chỉ còn mỗi bản thân mình.

   Sóc nhỏ của hắn đáng yêu như thế, xinh đẹp như thế...hắn chỉ muốn gắn chặt cậu vào người mình. Điên cuồng chiếm đóng da thịt mềm mại trên người  cậu, công khai quyền sở hữu cho riêng mình.

   Lê Khôi Vĩ bị suy nghĩ điên dại của mình nhấn chìm, hắn không phân biệt được thật hay ảo. Tú Chiêu gọi vài lần hắn cũng không nghe, nhưng lúc cậu muốn rời đi thì hắn lại giật mình giữ chặt:

   "Đừng đi! Em đi đâu? Em lại đi đâu?!"

   Chưa bao giờ hắn lớn tiếng với Tú Chiêu, cậu có hơi giật mình quay về chỗ cũ, lập tức ôm lấy hắn:

    "Em gọi anh không nghe nên muốn tìm bác sĩ thôi...em không bỏ anh mà."

    Lê Khôi Vĩ lại được mùi hương mình yêu thích bao quanh, hắn thở dài thỏa mãn, tiếp tục ôm Tú Chiêu vào lòng. Bàn tay trên eo cậu luồn lách vào trong, nắm lấy vòng hông nhỏ bé rồi siết chặt, hấp thụ nhiệt độ ấm nóng từ làn da. Hắn hôn ngực của Tú Chiêu cách lớp vải, mút thịt ngực mềm nhũn vào miệng khiến cho cậu rên rỉ:

    "Đừng mà...anh không được làm ở đây đâu...nhột em...ưmm..."


    Lê Khôi Vĩ biết cậu dễ mềm lòng, hắn không những không dừng mà còn vén áo cậu lên để mút ngực. Cái đầu chui vào trong áo, say mê mút mát đầu vú, bú trọn núm vú hồng hào vào trong miệng chơi đùa. Chơi chán rồi thì hôn lên thịt vú trắng phau, tạo dấu hôn đỏ chót xung quanh để đánh dấu chủ quyền.

    Chẳng mấy chốc không khí trong phòng bệnh đã thay đổi, tình khí bay nồng nặc, Tú Chiêu bị hắn mút vú đến mức tê dại, rên rỉ trong miệng không dám lớn tiếng. Lê Khôi Vĩ chơi đùa da thịt cậu đến lúc gần tối mới buông tha, để Tú Chiêu về nhà.

    Được sóc nhỏ cổ vũ tinh thần, cơm hắn ăn cũng cảm thấy ngon hơn vài phần. Lê Khôi Vĩ vui vẻ ăn cơm uống thuốc, thầm mong nhanh nhanh qua ngày mới để được gặp cậu. Khi hắn vừa định nhắm mắt nghỉ ngơi, bên ngoài lại vang lên tiếng mở cửa đi vào.

    "Khôi Vĩ, là em đây...Em có chuyện muốn nói với anh."

    Mai Khánh Trân mặc một bộ váy trắng mỏng manh đi vào, trên tay còn cầm một phong bì màu vàng. Cô nhẹ nhàng vén tóc, đến bên giường bệnh rồi ngồi xuống, tiếp tục nói:

   "Nghe nói anh đang quen với cậu trai kia, lần trước em có gặp cậu ấy ở hành lang phòng phẫu thuật, vì tò mò nên em đã lỡ điều tra cậu ấy...Em không cố ý đâu, nhưng lại bất cẩn biết được một số chuyện không hay lắm..."

    Lê Khôi Vĩ không kiên nhẫn nghe cô nói, lạnh nhạt nhìn về phía cửa sổ, cất giọng:

    "Có chuyện gì thì cô nói nhanh lên, tôi muốn nghỉ ngơi."

    Mai Khánh Trân cắn răng nhìn hắn, tủi thân đáp:

    "Em cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi...đáng lẽ em nên giấu chuyện này mới đúng. Nhưng cậu trai kia thật quá đáng, đã quen anh rồi mà còn...mà còn vui vẻ với người khác. Trong lòng em khó chịu lắm, em thích anh như vậy mà cậu ta lại...hức..."
4

     Lê Khôi Vĩ quay lại nhìn cô, khó hiểu hỏi:
   
     "Cô vừa nói cái gì?"

    Mai Khánh Trân giả vờ lau nước mắt đưa phong bì màu vàng cho Lê Khôi Vĩ, nhìn hắn tách ra nhìn từng ảnh một mới tiếp tục nói:

     "Cậu ta nhân lúc anh bị tai nạn nằm liệt một chỗ rồi đi hẹn hò với người khác. Không những nấu cơm cho người đàn ông kia mỗi ngày, cậu ta còn vui đùa thân mật với anh ta ngay tại bệnh viện này nữa...lúc em biết cũng rất bất ngờ. Ngày đó cậu ta khóc lóc thảm thiết như vậy...ai mà biết được tất cả chỉ là giả dối."

     Lê Khôi Vĩ nhìn từng tấm ảnh chân thật giống như đang xé nát mắt mình ra, hắn nhìn chằm chằm Tú Chiêu trong ảnh, tâm tư kín đáo lại tuôn trào ra ồ ạt như sóng to biển lớn. Hắn vuốt ve khuôn mặt vui vẻ của cậu, tâm tình vui vẻ bị phá nát không còn một chút nào.

    "Cô ra ngoài đi. Tôi muốn nghỉ ngơi."

    Mai Khánh Trân không ngờ hắn vẫn bình tĩnh như vậy, nhưng cô cũng đạt được mục đích lần này cho nên tạm thời rời đi trước, chờ đón kịch hay ở phía sau.






_____________________

Momo ủng hộ tác giả:

0348785421


*Mọi lời chúc sinh nhật quý giá đã được Cá mặn chụp lại và đọc được. Cảm ơn những độc giả yêu quý, bạn yêu của Cá mặn luôn đồng hành, chờ đợi, yêu thương mình và truyện nhé <3
   
*Drama lần này khá căng đấy ạ, căng vì phát hiện anh bác sĩ lạnh lùng của chúng ta mắc bệnh lạ =)) cụ thể là gì thì đón chờ chương sau nhé ><

31


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận