Nhiên Ca FULL


Nhà Thẩm Tầm cách thị cục không xa, nếu đường không kẹt xe thì tầm 15 phút là tới.
Nhạc Nhiên còn tưởng người "có bối cảnh" như Thẩm Tầm sẽ ở trong biệt thự hoặc biệt viện, trong nhà không chừng còn có người hầu.

Tới tiểu khu rồi mới phát hiện, nơi anh ở chỉ là một căn trong chung cư bình thường mà thôi.
Xe của Thẩm Tầm cũng rất phổ thông, là một chiếc Volkswagen cỡ 20 vạn.
Giữa trưa thứ 7, trên đường trong tiểu khu có thể nghe được tiếng xào nấu đồ ăn từ các nhà truyền ra, trẻ con thì tụ tập thành mấy nhóm nhỏ chơi đuổi đánh nhau bên máy tập thể dục, vài cụ già đang ngồi ở đình hóng gió, tay chống gậy, mang vẻ mặt bình yên hạnh phúc tám chuyện đầu làng cuối ngõ.
Nhạc Nhiên đi theo Thẩm Tầm vào thang máy, thuận miệng hỏi, "Anh ở đây à?"
"Không thì ở đâu đây?" Hai tay Thẩm Tầm đều cầm đồ mua ở siêu thị, cánh tay dán bên túi quần bên trái, "Giúp tôi lấy chìa khóa với."
Nhạc Nhiên do dự một chút, tay vừa vươn ra chọt vào túi quần thì cửa thang máy "đinh" một tiếng, ngoài cửa vừa khéo có một đứa nhỏ lưng đeo ba lô, lớn tiếng hô, "Đại Soái, có người móc túi quần chú!"
Nhạc Nhiên tập tức rút ray về, bực bội trừng mắt nhìn đứa nhỏ.
Thẩm Tầm đi ra khỏi thang máy, cười cười đá chân đứa nhóc, "Đại Soái là tình nguyện để chú ấy sờ, con lắm chuyện thế.

Mau vào đi, cửa thang còn đóng nữa."
Lúc cửa thang máy đóng lại, Nhạc Nhiên thấy đứa nhỏ đang làm mặt quỷ với mình.
Thẩm Tầm nói, tên nhóc đó là đứa trẻ nhà cách vách, 6 tuổi, bướng bỉnh vô cùng, xem nhiều phim hình sự quá nên cả ngày ảo tưởng chính mình là đội trưởng đội hình sự thành phố.
Tay Nhạc Nhiên đang mở cửa thì khựng lại một chút, quay đầu nói, "Đội trưởng đội hình sự thị cục không phải anh à?"
"Nên tôi mới là thần tượng của nó á." Lông mày Thẩm Tầm nhướn lên, "Không nghe thấy nó gọi tôi là Đại Soái à?"
"Không phải soái là kiểu lớn lên soái hả?"
"Nó cảm thấy là soái trong thống soái, có điều cũng có chút ý của lớn lên soái nhỉ."
Môi Nhạc Nhiên trề ra, xoay chìa khóa ba vòng, mở cửa.

Ánh sáng bên trong rất tốt, còn có mùi bột giặt đồ nhàn nhạt.
Thẩm Tầm thả túi đồ lên đất, lấy dép lê từ trong tủ giày dép ra, thân sĩ mà mở rộng tay, "Hoan nghênh."
Nhạc Nhiên đổi giày, bước vào trong nhìn mới biết mùi bột giặt là từ đâu tới.

Trên ban công thoáng đãng, một bộ chăn ga gối nệm màu xanh xám ca rô đang bay phấp phới trong gió.
Thẩm Tầm kéo khóa bộ đồ thể thao xuống, lộ ra áo ba lỗ màu đen bên trong, "Đang nhìn gì đó?"
"Đó là anh tự tay giặt à?" Nhạc Nhiên chỉ mớ mền gối, hỏi.
"Đúng rồi, tối hôm qua giặt đó.

Làm sao?"
" ...!Không sao."
Nhạc Nhiên nhìn trái nhìn phải, trang trí và đồ đạc trong phòng khách đều cực kì đơn giản, sofa da màu trắng sữa, bàn trà thủy tinh trong suốt, cửa sổ sát đất, TV ...!so với một gia đình phổ thông thì tựa như không có gì khác biệt.
Thẩm Tầm cởi áo ngoài xuống, một bên bước về phòng ngủ một bên nói, "Chỗ này của tôi diện tích không lớn, hai phòng ngủ một phòng khách, phòng còn lại là phòng sách ...!Đúng rồi, cậu chơi game không?"
Nhạc Nhiên lắc lắc đầu, "Không chơi."
"Không chơi thì tới giúp tôi một tay.

Thời gian không còn sớm nữa, tranh thủ chút còn ăn cơm sớm." Thẩm Tầm đứng kế cửa phòng ngủ, vừa ném áo khoác vào trong vừa nói, "Cậu mặc như vậy không nóng à?"
Nhạc Nhiên nhìn nhìn hai cánh tay trần của anh cùng với cơ bụng như ẩn như hiện dưới lớp áo ba lỗ đen, chợt thấy cổ họng có chút khô khốc, sau gáy cũng sớm có một tầng mồ hôi mỏng, đột nhiên kiên quyết nói, "Không nóng."
Thẩm Tầm cười cười, cũng không tiếp tục khuyên nhủ nữa, cầm túi đồ ăn lên đi vào nhà bếp.

Anh bỏ rau củ vào trong bồn rửa, thịt thì để trên thớt, động tác thuần thục giống như đã làm quen chuyện nấu nướng trong nhà.
Nhạc Nhiên đi theo anh vo gạo rửa rau, bỗng nhiên nghi ngờ lời hôm bữa Tiểu Bạch nói là nhảm nhí lừa người thôi.

Thẩm Tầm không ở biệt thự không mời người giúp việc, mền gối tự giặt cơm nước tự nấu, đâu ra vẻ con nhà giàu một tay che trời đâu?
Một tiếng sau, cơm trưa ra lò, ba món một canh, ba mặn một chay, gồm có móng heo ngâm tương, sườn non kho tàu, cá khô chiên, canh trứng đậu hà lan.

Món nào cũng màu sắc hút mắt hương vị đậm đà làm Nhạc Nhiên ăn đến mức hoài nghi mình đang ăn món ngon ở một tiệm xa xỉ nào đó.
Lúc thu dọn chén đũa cậu càng tin chắc là Tiểu Bạch nhất định nói xàm rồi, còn không thì là nhớ sai rồi.
Buổi chiều trời nắng rất đã làm Thẩm Tầm hơi buồn ngủ, ngồi trên sofa liền không muốn dậy nữa.

Nhạc Nhiên thì ăn no quá, ngồi không thoải mái nên đi tới đi lui mấy vòng trong phòng khách, lúc dừng trước bàn trà mới để ý tới Thẩm Tầm hình như ngủ mất rồi.
Cậu dùng hết khả năng "hành động vô tiếng động" của hồi làm lính đặc chủng mà nhón tay nhón chân đi tới kế bên, cong eo xuống, tỉ mỉ quan sát bộ dáng Thẩm Tầm đang ngủ.
Hệt như dáng vẻ mà đứa trẻ trong thang máy nói, chỉ cần xét tới tướng mạo Thẩm Tầm thôi, không cần nhìn tới khí chất hay nghề nghiệp thì anh cũng đảm đương được từ "soái" đó.

Có điều không phải là đẹp kiểu tiểu bạch kiểm mà là lỗi lỗi lạc lạc, mỗi góc cạnh đều thể hiện rõ sự soái.
Nhạc Nhiên nhìn một lúc thì nâng người dậy.

Ánh mặt trời chiếu lên cơ bắp trên cánh tay trần của Thẩm Tầm, cậu lùi về sau mấy bước, cởi cảnh phục của mình ra, gồng tay lại cho hiện lên cơ bắp rồi so với Thẩm Tầm một chút.

Ừm, kết luận là chính mình vẫn cường tráng hơn chút.
Không biết vì sao, tâm tình đột nhiên tốt lên rất nhiều.
Thật ra Thẩm Tầm không có ngủ, lúc Nhạc Nhiên so đo các kiểu, anh he hé mắt nhìn, suýt nữa đã không nhịn được cười lên.

Nhạc Nhiên so đo xong rồi lại đi tới lui trong sảnh, bắt chước dáng vẻ của anh mà chiếm một cái sofa khác, nhắm mắt ngủ luôn.
Nhạc Nhiên là ngủ thật, nằm cuộn tròn trên sofa trắng sữa đó, tóc hơi rũ xuống, hơn nửa thân người đều nằm trong vùng ánh nắng chiếu tới, phảng phất như được bao bọc trong một vòng ánh sáng ôn hòa.

Như một thiên sứ.
Thẩm Tầm mỉm cười nhìn cậu, ngập đáy mắt đều là yêu thích vô ngần.
Buổi chiều, sau khi nghỉ ngơi đủ rồi, hai người lại so quyền cước một phen.
Ở trường cảnh sát và đội hình cảnh thì Thẩm Tầm đều được tính là cao thủ số một rồi, nhưng bản lĩnh của Nhạc Nhiên lại hơn anh rất rất xa.

Sau mấy pha tới lui, anh không thể không cười mà nhận thua được.
Nhạc Nhiên kéo anh đứng dậy, tự đề cử chính mình, "Thẩm đội, nếu sau này anh có thời gian thì đều có thể tới tìm tôi luyện tập."
Nghĩ nghĩ một chút lại bổ sung, "Lúc tôi về đội đặc nhiệm cũng được luôn, mặc dù trình độ giao đấu của tôi không tính là tốt nhất nhưng ..."
"Dạy anh thì vẫn dư sức" bị cậu cường ngạnh nuốt xuống.
Thẩm Tầm buồn cười nhìn nhìn cậu, trên mặt bảo bối anh lúc này tràn đầy tinh thần và phấn chấn.

Mà nhớ tới sắc mặt trắng bệch kia của cậu hôm trước, trong lòng lại chợt nhói đau.
Cậu ấy vốn nên là một người vui vẻ, đơn thuần, lạc quan hướng về phía trước, có năng lực xuất chúng, trong bộ đội có một nhóm anh em cùng vào sinh ra tử.
Vậy mà một ngày đông năm trước, chắc đã phát sinh một chuyện gì đó.

Chuyện này đã ép cậu rời khỏi quân doanh thân yêu của mình, tâm lí cũng hình thành vết thương nghiêm trọng.
Cho nên mới xuất hiện loại biểu tình đó.
Buổi tối Thẩm Tầm chở cậu về, trên đường về lại nhà thì gọi điện thoại cho Nghiêm Khiếu.
Phía bên kia nghe điện thoại rất nhanh, Thẩm Tầm hàn huyên vài câu liền nói, "Giúp tôi một chút, bên này tôi có một người bạn vừa xuất ngũ năm ngoái, tôi muốn tìm hiểu một chút xem ở bộ đội cậu ta đã trải qua những gì."
"Chuyện bộ đội mà cậu tìm tôi? Nhà cậu có ai mà không phải đoàn trưởng sư trưởng tư lệnh viên?"
"Tư lệnh viên cũng không nhanh nhạy tin tức bằng cậu."
"Tôi nhanh nhạy c*t ..."
"Là anh em thì giúp tôi đi nghe ngóng chút đi, cậu ấy là xuất ngũ từ chiến khu của anh cậu đó." Thẩm Tầm nói thẳng, "Nghiêm Nhị tôi nói với cậu, tháng sau tôi đi họp ở thủ đô, Chiêu Phàm nhà cậu vì mặt mũi bên thị cục nên cũng sẽ đi.

Tới lúc đó cậu không sợ bạn học cũ chúng tôi gặp mặt rồi tán gẫu một chút về mấy chuyện lúc nhỏ không muốn người khác biết của cậu sao?"
"Đệt!"
"Sao nào? Bán đứng anh em tôi làm giỏi nhất đó.

Dù sao vẫn còn một tháng, cậu giúp tôi đi, tôi nói tốt cho cậu mấy câu với Chiêu Phàm.

Cậu mà không giúp tôi ...!tôi kể chuyện cậu hồi nhỏ bị anh cậu đè ra thắt bím thành tiểu cô nương cho hắn biết nha?"
Sau một tiếng cười mắng, đối phương nói, "Không phải chỉ nghe ngóng về lính xuất ngũ thôi sao, có gì khó đâu.

Báo họ tên đi, biết số hiệu đơn vị cũng nói luôn."
Thẩm Tầm thu lại ý cười, "Nhạc Nhiên, nhạc của âm nhạc, nhiên của tất nhiên.

Số hiệu không rõ lắm, là người từ bộ đội đặc chủng."
"Bộ đội đặc chủng? Sau khi xuất ngũ thì trực tiếp phân tới thị cục các cậu?"
"Không, trước đó được phân qua đồn công an."
"Có ý tứ."
"Đúng không? Đâu có kiểu phân chia đó."
"Cậu hoài nghi thân phận cậu ta đặc thù? Hay là đã làm chuyện gì rồi?"
"Không.

Tôi hoài nghi cậu ta chịu thiệt gì đó."
"Hả?"
Thẩm Tầm nhìn xe chạy trong màn đêm, "Nói với cậu thế này, tôi đang theo đuổi cậu ấy."
Bên kia yên lặng một chút lại chửi, "Cậu không nói sớm! Được được được, chuyện này cứ giao cho tôi, tôi đảm bảo nghe ngóng rõ ràng cho cậu.

Xong rồi thì chúng ta có ân báo ân, có thù báo thù, quyết không để binh lính tốt bị khinh bỉ!"
~
Cuối tuần Nhạc Nhiên một mình ra ngoài mua chút đồ dùng hàng ngày, nghĩ tới Thẩm Tầm đối với cậu tốt như vậy, linh quang chợt lóe lên, quyết định mỗi ngày sẽ đi sớm xếp hàng mua cơm chiên lá hương xuân cho anh.
Cứ như vậy, Thẩm Tầm ăn cơm chiên trứng một tuần liên tục.

Lúc thứ bảy tập bắn súng cùng nhau, anh uyển chuyển nói mình ăn ngán rồi, tuần sau đó lại bắt đầu nhận được bánh nướng, sữa đậu nành, bánh kẹp thịt, bánh bao ...
Nhạc Nhiên cứ như coi chuyện mua bữa sáng cho anh là chuyện đương nhiên, làm miết không biết mệt.
Không lâu sau thì mấy cảnh sát lâu năm bắt đầu nói đùa với Thẩm Tầm rằng anh ỷ quyền mưu tư, nô dịch cấp dưới, không hổ là nhà quyền quý.
Lại lần nữa nghe được hai chữ "quyền quý", Nhạc Nhiên có chút khó chịu.

Cả ngày bị nghẹn lại, tới giờ nghỉ trưa thì bóng gió hỏi Thẩm Tầm về bối cảnh nhà anh.

Thẩm Tầm không chút nào giấu giếm nói, "Đúng, nhà tôi đúng là có chút quan hệ."
Mày Nhạc Nhiên lập tức nhướn lên.
Nhưng Thẩm Tầm lại nói, "Nhưng cậu xem, không phải tôi giống mọi người, cùng nhau ra trận, cùng nhau đi họp, cùng nhau chửi cấp trên sao?"
"Thân phận tôi có chút đặc thù, nhưng loại đặc thù này vẫn chưa ảnh hưởng tới công việc." Đề tài của anh chợt đổi, "Ngược lại là cậu, Nhạc Nhiên, hình như cậu rất để ý thân phận tôi?"
Nhạc Nhiên hết hồn, theo bản năng lắc đầu, "Không có, tôi chỉ hỏi một chút thôi."
"Lần trước tôi hỏi cậu có gì muốn nói với tôi không, cậu nói không có.

Nếu bây giờ tôi lại hỏi, cậu sẽ nói với tôi sao?"
Nhạc Nhiên cúi đầu, mím mím môi, rất lâu sau mới thở ra một hơi, "Không có gì."
Mày Thẩm Tầm hơi chau lại, "Không sao, lúc nào muốn nói thì lại nói.

Cậu tò mò về bối cảnh của tôi, tôi cũng tò mò về quá khứ của cậu.

Lúc nào cậu nguyện ý nói rồi thì cứ tới tìm tôi."
Rốt cuộc vẫn là Nhạc Nhiên tự mình kể với anh chuyện trước kia, trước cả khi Thẩm Tầm hỏi thăm được từ bạn của mình.
Vì lại có một vụ án mạng chuyển giao tới thị cục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui