Tay Thẩm Tầm đang cầm đũa liền khựng lại, cùng lúc đó nghe thấy một trận ồn àn từ cửa nhà ăn truyền tới.
Châu Húc Đông ngước mắt nhìn, lập tức cười ngoác miệng, hướng về nhóm người đó vẫy tay, "Nhạc Nhiên!" Xong lại quay qua hớn hở với Thẩm Tầm, "Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới!"
Nhạc Nhiên tuy được lão đại đội đặc nhiệm ưu ái, nhưng rốt cuộc vẫn không phải là người của cục thành phố, không có thẻ cơm ở đây cũng không quen mặt, hiện tại chỉ có thể cùng với mười mấy đội viên mới đi sau chị Lý bên tổ hậu cần để lấy cơm.
Các đội viên mới phần lớn tầm 25 tuổi, lưng hùm vai gấu, ngưu cao mã đại.
Nhạc Nhiên là người nhỏ tuổi nhất, thân cao gầy 1m8 bị chìm nghỉm giữa một đám nam thanh niên trai tráng, lại còn lọt ở giữa, nghe tiếng xong cậu tìm cả nửa ngày mới thấy được Châu Húc Đông.
Châu Húc Đông đứng dậy, vừa vặn che mất Thẩm Tầm, hướng về Nhạc Nhiên vui vẻ nói, "Lấy cơm xong thì qua đây ngồi."
Nhạc Nhiên rất có tinh thần cười một cái, so với chú sói con hôm trước ở nhà nghỉ vừa nằm bẹp trên sàn vừa mắng "Tôi đ*t mẹ anh" hoàn toàn là hai người khác nhau.
Thẩm Tầm bất động thanh sắc liếc nhìn một cái, Châu Húc Đông hiển nhiên không chú ý, còn Nhạc Nhiên đang bị ép tới đẩy lui cũng không có thời gian nhìn về phía Châu Húc Đông.
Không tới một lúc sau, Nhạc Nhiên nghiêm chỉnh bưng mâm đồ ăn cùng một núi nhỏ cơm đi tới, quân phục thẳng tắp, mắt không ngó nghiêng, bước chân mang theo chính khí cùng trầm ổn của một người lính, đi tới bên bàn còn theo thói quen giơ tay nghiêm chào, giống hệt như các quân nhân khác thường làm trước khi ăn.
Châu Húc Đông ha ha cười to, vỗ lưng cậu rồi khoe với Thẩm Tầm, "Nhìn xem, đây là hạt giống tốt mà tôi nói!"
Nhạc Nhiên da mặt mỏng, được khen ngay trước mặt như vậy thì má liền đỏ lên.
Thẩm Tầm ngức mắt, cười nhẹ đối mắt với cậu, ánh mắt Nhạc Nhiên liền khựng lại, động tác bỏ mâm cơm xuống cũng bị chậm một chút, biểu tình có chút cứng nhắc, lông mày cũng hơi nhíu lại.
Châu Húc Đông không biết khúc nhạc đệm vây quét bán dâm hồi cuối năm, ấn Nhạc Nhiên ngồi xuống rồi chỉ Thẩm Tầm, "Nào, vị này là đội trưởng đội điều tra hình sự của cục thành phố chúng ta, Thẩm Tầm."
Hai bên thái dương Nhạc Nhiên giật giật, ánh mắt mang theo chút địch ý, khóe môi hơi kéo thành một nụ cười, rũ mi nói, "Chào."
Thẩm Tầm nhíu mày nghĩ, tiểu gia hỏa này ghi thù rồi.
Châu Húc Đông là một người chất phác, thần kinh vừa thẳng vừa thô, không phát hiện Nhạc Nhiên không có vẻ ngưỡng mộ tôn kính Thẩm Tầm, cũng không cảm nhận được không khí có chút vi diệu, còn khua hai mép môi dính đầy dầu của mình để khen Nhạc Nhiên chiến đấu giỏi như nào.
Càng nghe mặt Nhạc Nhiên càng đỏ, cuối cùng miễn cưỡng cười nói, "Cũng không tài giỏi vậy đâu", sau đó không nói lời nào nữa, chỉ cắm đầu ăn cơm.
Thẩm Tầm đã sớm ăn xong rồi cũng không vội rời đi, ung dung ngồi nghe Châu Húc Đông nói Bình thư, thuận tiện thưởng thức biểu tình đặc sắc của Nhạc Nhiên.
Nhạc Nhiên lại không nhìn anh, há to miệng ăn cơm, hai ba miếng đã san bằng núi đồ ăn nhỏ đó, chùi miệng rồi nói với Châu Húc Đông, "Đông ca ăn từ từ ạ, em ra tập hợp với mọi người trước, chị Lý nói đợi chút nữa còn dẫn bọn em đi làm thủ tục các thứ." Nói xong, khóe mắt cũng không hề liếc tới Thẩm Tầm, 'đoan chính' bước thẳng một đường.
Thẩm Tầm cứ nhìn bóng lưng người ta cả nửa ngày mới chịu rời mắt, dư quang còn thấp thoáng một tia vui vẻ.
Ầy, đúng là vai rộng eo thon nha.
Châu Húc Đông cũng ăn cơm xong, thấy thời gian vẫn còn sớm nên lại ngồi nói chuyện phiếm với Thẩm Tầm.
"Tôi nói cậu nghe chuyện này.
Sắp tới Nhạc Nhiên sẽ được phân về đội của cậu, cậu dẵn dắt người ta thật tốt cho tôi."
"Về đội tôi?" Thẩm Tầm nhướng mày, "Cậu ta không phải người đội đặc nhiệm các anh tuyển sao?"
"Haiz," Châu Húc Đông vỗ đùi, mày xoắn hết lại với nhau, đau lòng nói, "Còn không phải ý tứ của cấp trên sao, nói gì mà mấy người trẻ ở đội đặc nhiệm đến các đội khác trau dồi một năm, không thể chỉ biết vật lộn bắn súng được, còn phải biết cách phân tích vấn đề như đội hình sự các cậu."
"Này vớ vẩn quá."
"Thì chả! Ông đây vất vả lắm mới tìm được người đủ tiêu chuẩn, bây giờ đội viên tuyển xong rồi nhưng để đảm bảo khả năng chiến đấu thực tế thì phải mất cả năm.
Một năm sau bọn Nhạc Nhiên về đội lại còn phải rèn luyện lại.
Hầy!"
Thẩm Tầm gật đầu cười thuận theo ý hắn, hỏi, "Các anh lần này tuyển được bao nhiêu người?"
"30 người."
"Đều từ các phân cục và đồn công an à?"
"Phần lớn là vậy, nhưng cũng có người từ các nhà dân thường.
Có điều mấy người có tố chất tốt nhất đều là từ nội bộ chúng ta, như Nhạc Nhiên đó, với hai người nữa từ phân cục Cẩm Hòa."
Thẩm Tầm trầm mặc một chút rồi bất động thanh sắc nói, "Được, để xem cấp trên phân bố thế nào, nếu Nhạc Nhiên được xếp vào đội của tôi thật, tôi sẽ tự mình dẫn dắt."
"Ha!" Châu Húc Đông mở to mắt, "Đúng là anh em tốt!"
"Người anh nhìn trúng, tôi có thể không để tâm sao? Yên tâm, chỉ cần cậu ta tới đội điều tra hình sự, tôi đảm bảo sẽ dẫn dắt cậu ta như đồ đệ ruột."
"Hahaha." Châu Húc Đông cười rộ lên, động tĩnh rất lớn, nhìn như Phật Di Lặc, "Đãi ngộ này không tồi.
Vậy chẳng phải Tiểu Bạch sẽ có đối thủ cạnh tranh sao?"
"Là đội trưởng, tất nhiên tôi sẽ đối xử bình đằng với họ."
Lúc này, Nhạc Nhiên đang nghiêm túc làm giấy tờ không hề biết rằng, bản thân mình còn chưa bước chân vào cục thành phố đã bị cấp trên bán cho "kẻ thù" không có ý tốt với mình.
Từ nhà ăn đi ra, tâm tình Thẩm Tầm không tệ, khóe miệng cứ nhếch lên, ánh mặt trời buổi trưa ngày xuân ấm áp chiếu lên, hiện ra khóe mắt mang ý cười cùng chút phong lưu và nhu tình.
Trời sinh Thẩm Tầm đã có tướng mạo tốt, tài năng, giỏi giang.
Ưu thế từ bối cảnh gia đình góp thêm cho anh khí chất ôn nhuận và hơi bất cần, lại thêm bộ cảnh phục trên người vừa vặn thể hiện chút lười biếng và tùy ý.
Tất cả hội tụ lại, không làm mất đi uy nghiêm một người đội trưởng nên thể hiện, cũng không làm mất đi phong độ đàn ông của anh.
Một người như vậy, dù là đi tới nơi nào, cũng đều đạt được thuận lợi.
Vừa đi tới cổng tòa hành chính, vai phải của anh bị người khác đập mạnh một cái.
Thẩm Tầm cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước, chỉ nói, "Đừng nháo, bao nhiêu tuổi rồi mà còn đánh lén."
"Tôi nói này, cậu là yêu tôi nhiều như nào chứ? Đập một cái liền biết là tôi?" Ngữ điệu người đó vui vẻ, vòng đến trước mặt Thẩm Tầm, trên mắt kính hắn còn phản chiếu một tia sáng mặt trời.
"Vai tôi đều bị móng vuốt của cậu đập bao nhiều lần rồi, còn không nhận ra được là cậu, tôi liền cởi bộ cảnh phục này ra về nhà làm ruộng." Thẩm Tầm bị chắn đường, đứng dưới bóng râm trước tòa nhà, nhìn bọng mắt đối phương đã thâm thành một cục đen lớn, liền thả chậm ngữ khí nói, "Công việc vất vả rồi, nếu buổi chiều không có chuyện gì, cậu về phòng nghỉ một giấc đi."
"Nghỉ ngơi gì chứ.
Chỉ cần nhìn cậu cởi đồ là bằng nghỉ ngơi mười giấc rồi!"
"Đứng đắn chút đi." Thẩm Tầm bất lực chỉ chỉ camera phía trên góc, "Muốn để anh em trong phòng giám sát thấy chủ nhiệm pháp y ban ngày ban mặt đi đùa giỡn đội trưởng đội hình sự?"
"Nhìn thì nhìn thôi, ai mà không biết tôi đang theo đuổi cậu chứ.
Đáng tiếc là theo đuổi bao nhiêu năm rồi, tôi vất vả chết luôn mà vẫn chưa theo đuổi được."
Hai tay Thẩm Tầm để trên vai người nọ, xoay người hắn cùng đi vào phía trong, vỗ vỗ lưng, "Kiều Nhi của tôi, ngoan ngoãn làm thẳng nam tiếp đi, từng học người khác làm gay được không?"
Người được gọi là Kiều Nhi phản bác, "Gì mà thẳng nam, tôi cũng là gay, tôi sớm bị cậu bẻ cong rồi!"
Thẩm Tầm cười cười đẩy đầu hắn, "Mau đi nghỉ ngơi đi.
Cậu xem xem cậu đều xấu thành cái dạng gì rồi, râu ria xồm xoàm, môi khô nứt, dầu nhờn đầy mặt, bọng mắt sưng thành một cục lớn rồi.
Nào có gay lôi thôi như cậu đâu?"
"Kiều Nhi" nghe thấy liền sửng sốt, dùng sức chà chà lên mặt, "Tôi thật sự xấu như vậy?"
"Còn không phải ư?"
"Đệt!" Hắn quay gót, chạy ra xa mấy bước, cũng không chịu quay đầu lại, hét lên, "Hôm nay tôi không theo đuổi cậu nữa, đợi tôi biến lại thành Kiều công tử phong lưu phóng khoáng sẽ lại tìm cậu.
Cục cưng cậu đợi tôi nha!"
"Đi chậm chút, coi chừng té." Thẩm Tầm dặn dò xong nhè nhẹ thở dài, rất bất lực với cái người giả gay EQ thấp này.
"Kiều Nhi" tên thật là Kiều Nghệ, 29 tuổi, chủ nhiệm bên pháp y của cục thành phố, thân cao 1m78, mày rậm mắt to mũi cao da trắng môi mỏng.
Hồi hai mươi tuổi hắn là một tiểu bạch kiểm đúng chuẩn, ánh mắt khóe miệng đều mang theo ý cười, còn thích kể chuyện cười, thoạt nhìn giống một con Samoyed thích cười đã tu luyện thành người.
Mấy năm nay tuổi tác tăng lên, cường độ công việc cũng càng ngày càng lớn, còn trở thành chủ nhiệm, hai bên má hắn bị hóp đi mấy phần, khóe mắt cũng dần dần xuất hiện nếp nhăn, da vẫn trắng như sữa như cũ, nhưng không còn mịn màng phát sáng như ngày trẻ nữa.
Hắn vẫn thích kể chuyện cười, nhưng không còn như trước ha ha hô hô mà giờ đã biết tiết chế, có thể dẫn dắt người khác cười, cũng không còn chút ngượng ngùng nào.
Rồi thì tính hài hước cũng là một nét đặc biệc của người này.
Cũng từ đó, so với tiểu bạch kiểm thì người này còn có thêm khí chất của người đàn ông thành thục, lúc giơ tay nhấc chân đều toát ra một vẻ ôn hòa, cao quý.
Khó trách mấy nữ cảnh sát mới tới đã đặt cho hắn một biệt danh ưu nhã, Kiều công tử.
Nhưng Kiều công tử này chỉ cần gặp Thẩm Tầm sẽ bối rối, như keo dính chó gỡ mãi không được.
Năm, sáu năm trước nói muốn theo đuổi anh, có điều tới giờ hai người vẫn còn đơn thân lẻ bóng.
Thẩm Tầm luôn giữ mình sạch sẽ, thà thiếu chứ không chọn bừa, đối với gay ưu tú anh còn kén cá chọn canh chứ đừng nói là cái tên Kiều Nghệ giả gay cưa sừng làm nghé này.
Kiều Nghệ này lớn lên khá đẹp trai, nhưng so với làm người yêu rồi có ngày quay lưng trở mặt, còn không bằng làm anh em cùng hội cùng thuyền tương trợ lẫn nhau.
Về tới văn phòng, Tiểu Bạch liền thần thần bí bí sấn tới, đè thấp giọng nói, "Lão đại, tên nhóc nhỏ chúng ta hiểu lầm lần trước, tới đội đặc nhiệm rồi à?"
"Tin tức cũng nhanh nhạy ha." Thẩm Tầm cầm ly trà đi tới máy lọc nước, trêu chọc nói, "Cậu cũng lớn hơn người ta có hai tuổi thôi, người ta là tên nhóc nhỏ, vậy cậu là gì? Tên nhóc lớn à?"
"Ây!" Tiểu Bạch rờ rờ đầu, "Mấy người bên Khang ca nhìn trúng cậu ta rồi.
Vụ lần trước là chúng ta không đúng, vô duyên vô cớ coi cậu ta là khách làng chơi, em đang nghĩ phải đi xin lỗi cậu ta.
Sau này đều làm trong cùng một cục cả, ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, sẽ ngại lắm."
"Còn biết ngại? Vậy sao lúc đó không hỏi cho rõ ràng? Chuyện lần này không phải là "chúng ta", lúc tôi tới thì các cậu đã đè cậu ta xuống rồi." Thẩm Tầm cười cười, "Đúng là cậu phải đi xin lỗi, còn tôi ấy, giống như là tôi đi đường gặp chuyện bất bình nên rút đao tương trợ thôi nhỉ?"
"Lão đại ..." Tiểu Bạch lẩm bẩm, "Anh cái người này ..."
"Sao?" Thẩm Tầm ngồi xuống, dựa vào lưng ghế, nhắm mắt chuẩn bị dưỡng thần.
Tiểu Bạch thấp giọng hừ một tiếng, cướp lấy một gói cà phê hòa tan trên bàn của anh, quay người nói, "Không đáng tin!"
---
Một tuần sau, cảnh sát đặc nhiệm mới chính thức nhận chức.
Thẩm Tầm lật tới lật tui danh sách đội viên được điều tới đội điều tra hình sự, Nhạc Nhiên cũng có tên trên này.
Anh cong môi cười nhẹ, thầm nhả ra hai chữ, "Nhạc Nhiên".
Lúc biết được sẽ tới đơn vị của anh trau dồi một năm, Nhạc Nhiên theo bản năng khẩn trương hẳn.
Nhạc Nhiên xuất thân là bộ đội đặc chủng, dù là cách chiến đấu hay khả năng cận chiến đều hơn hẳn người khác, nên cảnh sát đặc nhiệm là vị trí thích hợp với cậu nhất sau khi xuất ngũ.
Lúc cuối năm gấp rút rời bộ đội rồi bị phân tới đồn cảnh sát, cậu đã mất khá nhiều thời gian và cũng rất khó khăn để thích ứng.
Công việc ở đồn cảnh sát khá vụn vặt, nếu không phải là giải hòa tranh cãi giữa các nhà thì cũng là giải hòa tranh cãi vợ chồng.
Cởi quân phục xuống, mặc cảnh phục lên, hai tháng này chưa hề chân chính gặp một vụ án nghiêm trọng nào.
Nhạc Nhiên còn tưởng khả năng của bản thân sẽ không có cơ hội thể hiện nữa thì đội đặc nhiệm cục thành phố lại thông báo chiêu sinh.
Cậu xem chuyện này như ánh sáng đời mình mà đi báo danh, thuận thuận lợi lợi thông qua khảo hạch, còn nhận được sự yêu thích của đại đội trưởng.
Vốn cậu tưởng mình có khi sẽ trải qua một cuộc sống không chút liên quan tới quân danh, lại gặp phải đội trưởng đội hình sự xem cậu như khách mua dâm.
Cứ nghĩ tới cảnh bản thân mình mặc một bộ đồ giữ nhiệt rách rưới, bị người khác đè trên đất, người nọ thì thu hết vào đáy mắt, cậu liền cảm thấy xấu hổ, sỉ nhục vô cùng.
Mà càng khó chấp nhận hơn là cậu phải đến cái đội hình sự có bát tự không hợp với mình kia tận một năm.
Bị phân tới đội điều tra hình sự tổng cộng có mười người.
Nói theo cách của Châu Húc Đông là mười người này đều là tinh anh tương lai của đội đặc nhiệm.
Thẩm Tầm đương nhiên sẽ không qua loa, chia nhóm người mới này về các phân đội nhỏ mà mỗi phân đội đều do nòng cốt đội hình sự đảm nhiệm, chỉ điểm.
Lúc chia tới Nhạc Nhiên, anh bỏ tờ phân chia xuống, một bộ dạng đứng đắn nói, "Tiểu Nhiên tuổi còn nhỏ, sẽ đi theo tôi trước."
Nhạc Nhiên mở miệng "a" một tiếng, lông mày co rút nhảy loạn lên.
Thẩm Tầm thu hết vào trong mắt, hất cầm gọi Tiểu Bạch, "Bạch Tiểu Việt, thu dọn bàn chút đi, Nhạc Nhiên ngồi kế cậu.
Chút nữa giải thích cho cậu ta về quy trình xử lí vụ án của chúng ta."