Lúc Thẩm Tầm từ nhà tắm đi ra thì cửa phòng sách đã đóng kín rồi, khe hở dưới cửa không lọt ra chút ánh sáng nào, bên trong cũng không còn động tĩnh gì, Nhạc Nhiên chắc đã sớm ngủ rồi.
Anh tắt bóng đèn nhỏ ở phòng khách, đang chuẩn bị về phòng ngủ đi ngủ thì điên thoại đang để trên bàn trà chợt rung lên.
Đêm khuya khoắt mà điện thoại cảnh sát vang thì đều chả phải chuyện tốt lành gì.
Thẩm Tầm hơi nhíu mày, tưởng là lại xảy ra chuyện gì, đi tới gần cầm lên xem thì thấy trên màn hình nhấp nháy mấy chữ "Nghiêm Nhị".
Lúc này đã qua hơn nửa tháng so với lần trước anh gọi Nghiêm Khiếu để hỏi thăm chuyện Nhạc Nhiên trong bộ đội.
Bấm nút nghe điện thoại, anh nhẹ nhàng bước vào phòng ngủ, đóng cửa lại, dựa vào tường lười biếng nói, "Nghiêm lão nhị cuối cùng đã nhớ tới tôi rồi?"
"Hai từ "nhớ tới" này tục quá, tôi quên cậu hồi nào chứ?"
"Hầy, miệng ngọt thế ...!Làm sao, một mình à?"
"Em dâu cậu đi làm nhiệm vụ rồi." Nghiêm Khiếu cười cười, lại hỏi, "Đang làm gì đó, có tiện nghe tôi nói về kết quả điều tra không?"
Thẩm Tầm đi tới bên cửa sổ, đè thấp giọng, "Tiện, nói đi."
"Cậu muốn nghe cách nói của cấp trên hay là thông tin tôi dùng quan hệ rồi ép bức dụ dỗ mò ra được?"
"Của cậu đi.
Binh lính nhỏ xuất ngũ thôi mà có thể có hai cách giải thích cơ à?"
"Tôi cũng bất ngờ đó." Nghiêm Khiếu ngừng một lát, từ trong ống nghe truyền đến tiếng gõ bàn phím, "Nếu không thì tôi kể hết với câu, nội dung không nhiều đâu, nhưng tôi sợ cậu nghe xong thì đau lòng."
Thẩm Tầm rũ mắt, con ngươi thâm sâu hơn, "Không sao.
Cậu nói đi, tôi nghe."
Nghiêm Khiếu hắng hắng giọng, ngữ khí so với vừa nãy nghiêm túc hơn không ít, "Hồi cuối năm Nhạc Nhiên là từ bộ đội đặc chủng cấp B chiến khu Z xuất ngũ, cùng xuất ngũ lúc đó còn có 7 sĩ quan 35 tuổi khác nữa.
7 người này đều là vinh hạnh xuất ngũ, Nhạc Nhiên lại là chịu tội bị nên khai trừ.
Cậu đoán xem sự tình như nào?"
Thẩm Tầm trầm mặc nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
"Tin tức tôi nghe được là "dụ gian quân nữ"." (dụ - dụ dỗ, dẫn dụ; gian – gian dối, mạo phạm)
"Dụ ..." Thẩm Tầm hít một hơi khí lạnh, "Làm sao có thể?"
"Nghe tôi nói xong đã." Nghiêm Khiếu nói, "Mùa đông năm ngoái, đội bọn Nhạc Nhiên tham gia một cuộc giao lưu quân-dân, là kiểu nhân dân tham quan quân đội đó, là kiểu quân lính đi về mấy cơ sở để huấn luyện.
Nhạc Nhiên vì kĩ năng nghiệp vụ rồi bắn súng đều xuất sắc mà tạm thời bị chọn đi làm giáo quan (người huấn luyện).
Có điều vừa đi được một tuần thì có một người nữ phản ảnh, nói là Nhạc Nhiên động tay động chân với cô ta.
Vì chuyện này mà cậu ấy bị cấm túc ba ngày, có điều chịu phạt xong vẫn để cậu nhóc đi huyến luyện tiếp.
Một lần đi này thì xảy ra chuyện."
Mặt Thẩm Tầm không có biểu tình gì, cứ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, ánh mắt mang theo sát khí lạnh lẽo khiến người nhìn không rét mà run.
"Mấy người xuất sắc trong lần huấn luyện cộng đồng đó được tập trung lại để tiếp tục huấn luyện, đều là tự nguyện hết.
Có một buổi tối, vẫn là người phụ nữ đó, quần áo không chỉnh tề ở trong doanh trại khóc rống lên, nói là Nhạc Nhiên lấy lí do chỉ dạy cô bắn đêm mà lừa cô tới rừng trúc rồi cưỡng gian ..."
"Cậu ấy thừa nhận vậy?" Thẩm Tầm chợt ngắt lời.
"Làm sao có thể?" Nghiêm Khiếu lắc đầu, "Cậu ấy là bị dẫn ra từ kí túc xá, lúc thẩm vấn vẫn một mực nói tắt đèn xong là mình đi ngủ luôn, tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện không bằng cầm thú này.
Thẩm Tầm, cậu đoán tiếp theo phát sinh chuyện gì?"
Thẩm Tầm liếm liếm răng sau, "Đoán không ra."
"Thật ra cậu đoán được rồi đúng không?" Nghiêm Khiếu thở dài, "Giữa đám đông vậy mà người phụ nữ kia lột quần xuống, phía trên có máu, còn có ...! tinh dịch.
Sau khi xét nghiệm qua thì màng trinh là mới bị tổn hại thôi, mà còn là bị xé rách khá ghê, có thể thấy trong quá trình đã kịch liệt giãy giụa.
Mà tinh dịch trào ra đó cũng được kiểm tra, đúng là của Nhạc Nhiên."
Ngón tay Thẩm Tầm miết lên khung cửa sổ, lộ ra khớp ngón tay trắng bệch.
"Chứng cứ trước mặt, Nhạc Nhiên kiên quyết không thừa nhận, còn cầu xin bạn cùng phòng làm chứng cho sự trong sạch của mình.
Nhưng tối rồi, mọi người đều đã ngủ, chuyện này không cách nào chứng minh được."
"Cậu ta không phải loại người đó." Thẩm Tầm lạnh mặt.
"Nói thừa, người cậu coi trọng sao có thể là tội phạm cưỡng gian được?" Nghiêm Khiếu nói, "Có điều cách giải thích này cũng giả quá rồi, mẹ nó sao không quay phim truyền hình máu chó luôn đi? Sau đó tôi nghe ngóng tiếp mới biết Nhạc Nhiên đã đắc tội một người."
"Ai?"
"Tôi, cậu, còn có Chiêu Phàm đều biết người này."
"Thẩm Tầm chau mày, ngữ điệu là kiểu vô cùng không tin được, "Châu Hoàn?"
"Đệt nhà cậu, cậu ta mà biết cậu nghĩ cậu ta như vậy là cậu ta sẽ đánh chết cậu luôn đó tin không?"
Thẩm Tầm không có tâm tư đùa giỡn, "Đừng nói nhảm nữa, rốt cuộc là ai?"
"Họ Lý, Lý Tư Kiều, còn nhớ không?"
"Bạn học của tôi với Chiêu Phàm? Cái thằng phú nhị đại bị mười mấy người bên trường thể thao đánh bầm dập?"
"Đúng, chính là nó."
Thẩm Tầm càng nhíu mày sâu hơn, "Sau khi tốt nghiệp chả phải nó dùng quan hệ để được phân làm đặc cảnh tỉnh H rồi à? Sao dính líu tới Nhạc Nhiên ở đây?"
"Năm đó tụi mình đều tưởng nó chỉ là một cậu ấm, nhưng nào ngờ được thằng ngu này thiệt ra có chút bối cảnh đâu.
Ba má nó thì không là gì, nhưng cậu của nó, Lương Hoa, là con rể nhà họ Tề."
"Nhà họ Tề? Tề Văn Võ?"
"Đúng rồi.
Căn cơ nhà họ Tề ở tỉnh H, Tề Văn Võ tuy già rồi nhưng thủ đoạn thì vẫn còn đó.
Bản thân Lương Hoa cũng có chút bản lĩnh, làm ăn cũng được, quen biết khá nhiều người trong ngành."
Thẩm Tầm gật đầu, "Vậy Nhạc Nhiên và Lý Tư Kiều rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
"Đội Nhạc Nhiên là bộ đội đặc chủng cấp B, tương đương với đội dự bị trong bộ đội đặc chủng, nhiệm vụ tuy cũng có nhưng không bằng đội A.
Trừ lúc huấn luyện thì đội B còn phải đảm đương nhiệm vụ chỉ dạy bên đặc cảnh một chút.
lúc Nhạc Nhiên dẫn dắt đặc cảnh tỉnh H là lúc Lý Tư Kiều nhìn trúng cậu ta."
"Khoan đã, Lý Tư Kiều là gay à?"
"Có c*t.
Tôi hỏi thăm qua rồi, nam nữ gì nó ăn hết ráo, lăng nhăng, dựa vào tòa núi Lương Hoa đó rồi ỷ trong nhà mình có tiền mà làm to bụng một nữ cảnh sát."
Trong lòng Thẩm Tầm nhất thời lửa giận bốc ngùn ngụt.
Nghiêm Khiếu lại nói, "Có một khoảng thời gian nó cứ quấn lấy Nhạc Nhiên, năn nỉ ỷ ôi, nghe nói còn định cưỡng bức Nhạc Nhiên."
"Tôi đ*t!"
"Đừng kích động, một cảnh sát yếu ớt như nó thì làm gì được lính đặc chủng?"
"Nhạc Nhiên đánh nó à?"
"Đúng, mà còn là tẩn đánh rất lợi hại." Nghiêm Khiếu nói mà kiểu thỏa mãn vô cùng, nói xong thì dừng lại một chút rồi hạ thấp âm điệu, "Có điều lần đánh này khiến Nhạc Nhiên bị ghi ghi thù.
Sau khi Nhạc Nhiên về bộ đội thì Lý Tư Kiều yên tĩnh 2 3 tháng, cũng không đi tìm Nhạc Nhiên kiếm chuyện nữa, mọi người đều tưởng sự tình như vậy là xong rồi, còn định chọn người dẫn dắt binh sĩ nữ.
Tôi nghe nói đội trưởng của Nhạc Nhiên lúc đầu không có chọn cậu ấy, còn định để cậu ấy ở lại đội, chuyên tâm chuẩn bị cho đại hội so tài lính đặc chủng tuần quốc một tháng sau, có điều không biết sao lại để Nhạc Nhiên đi.
Tôi đoán là Lý Tư Kiểu giở trò quỷ phía sau."
Nghiêm Khiếu nói tới đây thì dừng một chút, "Nhạc Nhiên gì cũng không biết, cứ ngây ngây ngốc ngốc vậy mà đi.
Tôi nghe nói sau khi xảy ra chuyện "dụ gian", cậu ấy phát điên một trận.
Cậu biết không, vụ đó trong bộ đội náo lớn dữ lắm, chứng cứ đầy đủ, khẳng định sẽ bị khai từ."
Thẩm Tầm hừ một tiếng, "Lý Tư Kiều muốn chỉnh cậu ấy, vì sao sau đó còn tìm chỗ làm bên công an giúp cậu ấy?"
"Lý Tư Kiều làm gì tốt như vậy?" Nghiêm Khiếu nói, "Đó là đội trưởng cậu ấy nhờ người giúp đỡ đó! Nửa tháng cuối ở bộ đội của Nhạc Nhiên rất thê lương, tôi nghe mà cả người đều không thoải mái, cậu biết rồi thì đảm bảo sẽ đau lòng lắm."
"Cứ nói đi." Thẩm Tầm rút một hộp thuốc lá từ trong ngăn kéo, châm một điếu, hít sâu một hơi, rồi nhả ra một làn khói mờ đi che đi vẻ mặt âm u của anh lúc này.
"Trong bộ đội không còn ai nói chuyện với cậu ấy nữa, mấy đồng đội ở cùng kí túc xá lúc trước cũng không muốn lại ở chùng phòng với cậu ấy.
Cậu nhóc làm gì đều chỉ có một mình, chỉ có duy nhất một người không né cậu nhóc xa mấy mét thôi, cậu đoán là ai?"
"Quân khuyển trong bộ đội."
"Đúng rồi.
Lý Tư Kiều muốn mọi người cô lập để bức cậu xuất ngũ.
Có điều cậu nhỏ mãi không đi, khi gần đến hạn nộp đơn thì cậu nhóc vẫn cứ một mình tắm rửa, huấn luyện.
Không có ai nói chuyện thì cậu đi qua trường chó, chơi đùa với quân khuyển cho tới lúc tắt đèn mới về lại kí túc xá."
Lồng ngực Thẩm Tầm như bị một bàn tay vô hình bóp mạnh.
"Sau đó đội trưởng bọn họ tìm Nhạc Nhiên nói chuyện, khuyên cậu xuất ngũ.
Đội trưởng chắc cũng tin tưởng cậu ấy, có điều chứng cứ rành rành nên không cách nào bảo vệ được, chỉ đành tận lực bồi thường cho cậu, nhờ người cho cậu một khoản tiền xuất ngũ đáng kể, còn phân về sở công an ở thành phố mấy cậu."
"Lý Tư Kiều không biết à?"
"Biết chứ, nhưng nó mắt nhắm mắt mở cho qua."
Thẩm Tầm dụi tắt điếu thuốc đã cháy hết, hồi lâu sau mới nói, "Cảm ơn nhé, Nghiêm Nhị."
"Cảm ơn gì chứ? Tiếc là biết chuyện trễ quá, nếu không thì anh tôi đã ra mặt để Nhạc Nhiên không đến mức này."
"Anh cậu lo nhiều việc quá rồi, còn quản mấy chuyện này?"
"Sao lại không quản? Anh tôi không thích thấy nhất là binh lính tốt chịu thiệt thòi, tiếc là chuyện này không cách nào truyền được tới tai ảnh." Nghiêm Khiếu tiếc nuối, "Tôi nghe nói Nhạc Nhiên là tay súng giỏi nhất đội bọn họ, tuổi tác lại còn trẻ như vậy, nếu có thể ở bộ đội luôn thì nhất định làm nên tên tuổi đó."
"Cũng không có gì đáng tiếc lắm đâu mà." Thẩm Tầm nói.
Nghiêm Khiếu khựng một lúc, cười nói, "Cũng đúng, không đáng tiếc không đáng tiếc, nếu Nhạc Nhiên ở lại bộ đội thì cậu với không tới đâu."
"Không." Ánh mắt Thẩm Tầm thâm trầm nhìn đêm tối, "Cậu ấy rất ưu tú, dù là ở đâu thì cũng dần dần trở thành người xuất sắc nhất thôi."
Những gì Phương Tiểu An dùng để mô tả Lâm Tuyết, giờ đặt lên người Nhạc Nhiên vẫn vô cùng thích hợp.
~
Sáng sớm, chưa tới 6 giờ Nhạc Nhiên đã tự mình tỉnh dậy, lật mền ra vươn tay vươn vai mới nhận ra được mình đang mặc áo thun của Thẩm Tầm.
Cậu nâng người dậy, định theo thói quen xuống lầu tập thể dục mới nhớ ra mình không có chìa khóa, chút nữa chạy xong quay lại mà không muốn làm ổn khiến Thẩm Tầm tỉnh thì không vào được cửa luôn.
Đành bỏ qua chuyện tập thể dục.
Trời đã sáng rồi, cậu lại nằm cũng không cách nào ngủ được, rảnh rỗi nhàm chán quá nên bắt đầu tò mò mà đánh giá bài trí phòng sách này.
Phòng sách khá lớn, một bên là cửa sổ sát đất, hai bên là giá sách, ngay cả khi đặt một cái sofa-giường ở ngay giữa thì cũng không có cảm giác quá chật chội.
Nhạc Nhiên không ham thích sách vở lắm, đứng trước giá sách nhìn trái nhìn phải, tầm mắt chợt rơi xuống một cái khung hình kim loại được chế tác tinh xảo.
Bức hình có vẻ đã được mấy tuổi rồi, bởi vì Thẩm Tầm và Kiều Nghệ vẫn còn bộ dạng 20 tuổi.
Cậu cầm khung hình lên, nhìn vẻ mặt cool ngầu của Thẩm Tầm trong hình, không biết sao lại hơi mắc cười.
Đây là một tấm hình 3 người chung chung, ngoài Thẩm Tầm và Kiều Nghệ trẻ tuổi thì vẫn còn một người đàn ông nào đó.
Người đàn ông đó cao cỡ Thẩm Tầm, mặc cảnh phục, dáng vẻ anh tuấn, nụ cười cứ như mang theo chút ngông nghênh.
Kiều Nghệ so với bọn họ thì thấp hơn chút, mặc áo blouse trắng sạch sẽ.
Nhạc Nhiên nhìn người đàn ông mình chưa từng gặp qua này, ngơ ngác mấy giây mới tự lẩm bẩm, là đồng đội của Thẩm đội và Kiều pháp y à? Sao chưa thấy qua bao giờ?
Bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa nhẹ, Thẩm Tầm tỉnh rồi.
Nhạc Nhiên lập tức để khung hình về chỗ cũ, nhanh nhẹn mặc quần áo lên rồi cầm áo thun Thẩm Tầm ra cửa, thấy nhà vệ sinh đóng cửa rồi thì chạy tới vòi nước ở ban công.
Bỏ ba lấy năm thì cũng coi như là giặt áo thun sạch sẽ rồi á.
Lúc Thẩm Tầm từ nhà vệ sinh đi ra thì vừa hay nhìn thấy Nhạc Nhiên đang mặc chế phục rướn người phơi áo thun lên sào.
Hình ảnh đó, chợt khiến máu con người ta kích động sôi trào chảy ngược luôn.
Nhạc Nhiên phơi xong rồi, quay đầu lại nói, "Thẩm đội, đồ lót tối qua tôi giặt vẫn chưa khô."
Thẩm Tầm xoa xoa tóc, ngáp một cái, "Không sao, khô rồi tôi sẽ giúp em rút xuống."
Nhạc Nhiên có chút ngại ngùng, "Vậy làm phiền anh rồi."
"Ừa." Thẩm Tầm quay người về phòng ngủ, nửa đường thì quay lại, rõ ràng là một bộ dáng buồn ngủ lơ đãng đó mà lại toát ra vẻ lười biếng mê người, "À đúng rồi, tuần sau tôi đi họp ở Bắc Kinh, em đi cùng tôi đi."