Khi tình huống Nhạc Nhiên ổn định hơn, lo lắng đè nặng trong tim Thẩm Tầm cuối cùng đã giảm được vài phần.
Mà giảm đi rồi, liền không đè được sự phẫn nộ nữa.
Đên khuya, sau khi Nhạc Nhiên ngủ rồi, anh rời khỏi bệnh viện, khỏi điện cho Nghiêm Khiếu.
"Người đang ở chỗ tôi nè." Nghiêm Khiếu hỏi, "Bây giờ cậu qua à?"
Lý Tư Kiều gây chuyện xong bỏ cạy, phía cảnh sát còn chưa bắt được hắn thì Nghiêm Khiếu đã thông qua bạn bè tinh thông trên mạng mà khóa chốt được vị trí của Lý Tư Kiều.
Bây giờ Lý Tư Kiều bị anh nhốt trong một nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại ô, khóc kêu cha gọi mẹ.
"Mày mẹ nó câm miệng nào!" Cúp điện thoại xong, Nghiêm Khiếu chửi.
Thẩm Tầm dừng xe ở trước khu đó, lúc đứng bên cửa nhà xưởng thì cả người từ trên xuống dưới đều là sát khí.
"Tới rồi à?" Nghiêm Khiếu từ trong vọng ra hỏi.
Tiếng kêu đau của Lý Tư Kiều từ trong nhà xưởng truyền ra, hiển nhiên là đã bị đánh bầm dập.
Người này từng sỉ nhục Chiêu Phàm, Nghiêm Khiếu đã sớm nhìn nó không vừa mắt rồi.
Thẩm Tầm bước nhanh qua, nhấc chân đá vào đầu Lý Tư Kiều.
Trong không gian chật hẹp bật lại tiếng vọng, Lý Tư Kiều cứng người, ngã rạp trên đất, miệng phun ra máu, kinh sợ nhìn anh, một câu cũng nói không ra.
Một cước đó chỉ là cảnh cáo, Thẩm Tầm đã tới rồi thì không định chỉ làm sương sương như vậy.
Ánh mắt anh như ánh dao lạnh lẽo sắc bén.
Lý Tư Kiều vô thức lùi lại, nhưng phía sau lại không có chỗ nào để lẩn trốn.
Thẩm Tầm nắm cổ áo kéo y lên, rồi một đấm lại một đấm vung ra.
Y vừa la hét vừa vùng vẫy, dưới háng ướt nhẹp, nước tiểu thấm xuống làm sậm màu một mảng nền xi măng trắng.
Thẩm Tầm ghê tởm ném y vào bãi nước bẩn đó, y cuối cùng đã hét ra được, chật và chật vật, nước mắt giàn giụa đầy mặt, mất khống chế la lên, "Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! Tôi sai rồi!"
Thẩm Tầm cười lạnh, "Muộn rồi."
Nói xong, anh lại đá tới tấp một trận.
Lý Tư Kiều giãy giụa trong bãi nước tiểu của chính mình, trong nhà xưởng toàn là tiếng la khóc vỡ vụn của y.
Thẩm Tầm híp nửa mắt, sâu trong ánh mắt toàn là âm hiểm chứ không còn khoan dung ôn hòa như bình thường nữa.
Cũng đúng thôi, ôn hòa và khoan dung của anh chỉ dành cho bạn bè, chiến hữu, người yêu, nào có thể tặng cho kẻ tồi tệ.
Nghiêm Khiếu vẫn đứng ở một bên nhìn, bấy giờ mới kêu dừng, "Còn đánh nữa là xảy ra chuyện đó."
Lý Tư Kiều đã bị đánh tới gãy xương rồi, mà Thẩm Tầm lại nói, "Tay phải em ấy bị gãy, mày cũng thử tư vị này nào."
Lý Tư Kiều gào rống ôm lấy tay, phát ra tiếng hét như quái thú.
Thẩm Tầm nhúng một cái khăn vào nước đá rồi nắm cổ áo y lên, ịn thật mạnh cái khăn đó lên mặt y (sẽ bị bỏng lạnh), rồi lại đạp một cái lên chân trái của y, nghiến răng nghiến lợi, "Nhờ phước của mày, chân trái em ấy cũng gãy xương rồi."
Lý Tư Kiều vừa đau đến suýt ngất đi, lại chịu một cước này của Thẩm Tầm nữa, khuỷu tay và đầu gối càng đau buốt tim, trên mặt hắn đã không còn chút tia máu này, con mắt đỏ tới đáng sợ, khóe miệng đã bị cắn rách, ở trong tay Thẩm Tầm lẩm bẩm, "Thẩm, Thẩm thiếu, cầu xin ngài tha, tha cho tôi ..."
Sắc mặt Thẩm Tầm vẫn là một mảnh u ám, "Tha cho mày? Mày từng tha cho em ấy chưa? Hả?"
Nói xong đầu gối phải lại ác liệt đỉnh tới, không chút lưu tình dọng vào bụng Lý Tư Kiều.
Lý Tư Kiều đau tới mức hoa mắt, nôn ra cả miệng máu, yếu ớt cầu xin, "Cầu xin ngài! Thẩm thiếu, tôi cũng không dám nữa ..."
Thẩm Tầm đá người hắn ra, rồi nắm lấy tóc hắt, cầm dao nhắm thẳng vào hạ bộ hắn.
Lý Tư Kiều bất tỉnh luôn.
Lúc tỉnh lại thì đã không còn là đàn ông nữa.
Tên cặn bã này không chỉ lái xe địa hình muốn tông chết Nhạc Nhiên, mà còn từng dùng thứ đó của hắn định chơi đùa, vũ nhục Nhạc Nhiên.
Một dao này của Thẩm Tầm, là cắt thay cho Nhạc Nhiên.
~
Tết tới rồi, vé máy bay về Bắc Kinh thành rác luôn vì hai vị phụ huynh Thẩm gia đã tự mình đi tới thành phố Bắc Tiêu, nói là để thăm con trai mình cả năm không về, nhưng thực tế là để hỏi thăm Nhạc Nhiên không xuống được giường.
Từ sân bay về bệnh viện, cựu thủ trưởng Thẩm Trường Hi vẫn luôn xụ mặt, mẹ Thẩm Tầm, Lâm Ngọc Tương, lại săn sóc hỏi xem tình huống Nhạc Nhiên thế nào.
Thẩm Tầm nói em ấy đã qua được thời kì nguy hiểm nhưng bị thương tới xương cốt nên chỉ đành từ từ điều dưỡng.
Lâm Ngọc Tương thở dài, trong mắt đều là từ ái (hiền từ - tình yêu), "Đứa bé đáng thương này, không cha không mẹ, còn gặp cái họa này, hầy ..."
Thẩm Tầm cười cười, hoãn thanh nói, "Không phải sau này người chính là mẹ Nhạc Nhiên rồi sao?"
Thẩm Trường Hi mất kiên nhẫn hừ một tiếng, chân lại bị Lâm Ngọc Tương vỗ một cái.
Thẩm Tầm nghe thấy mẹ đang 'dạy dỗ' người ba ngoan cố của mình, "Anh hừ cái gì? Anh cũng chạy không thoát đâu, ba ruột Tiểu Nhiên mất rồi, anh làm ba nó đàng hoàng cho em đó!"
Lúc Thẩm Tầm đưa ba mẹ tới bệnh viện thì đúng lúc là giữa trưa, hộ sĩ đang thổi cháo dinh dưỡng chuẩn bị đút cho Nhạc Nhiên.
Thẩm Tầm liền đi qua đón lấy, đặt trên tủ đầu giường, quay qua cảm ơn hộ sĩ, "Để tôi làm cho."
Nhạc Nhiên biết ba mẹ Thẩm Tầm muốn tới, trước đó còn căng thẳng một trận, lúc này người đã tới trước mặt cậu rồi cậu càng không dám nháo, ngơ ngơ nhìn Lâm Ngọc Tương và Thẩm Trường hi, hơi há miệng nhưng không nói ra được chữ nào.
Tư thế của cậu hơi buồn cười, trên đầu quấn vải trắng, một chân một tay bị treo lên, tay trái còn cắm ống truyền dịch, như một con rối gỗ bị hư vậy.
Thẩm Tầm ôn hòa giới thiệu, "Ba, mẹ, đây là Nhạc Nhiên, là ...!người yêu con."
Hai chữ "người yêu" như một cái gì đó đập thẳng lên người Nhạc Nhiên, cậu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Thẩm Tầm, không dám tin đối phương có thể nói từ đó một cách tự nhiên như vậy.
Đối diện còn là gia trưởng nhà mình nữa chứ.
Vẻ mặt Thẩm Trường Hi càng khó coi hơn, nhưng Lâm Ngọc Tương lại dịu dàng cười rộ lên, kéo một cái ghế qua ngồi kế giường, xoa xoa cánh tay không bị bó bột của Nhạc Nhiên.
Cánh tay đó vì truyền dịch lâu mà hơi sưng phù lên, sờ lên còn có chút lạnh.
Bà đau lòng thở dài, cẩn thận cầm mấy ngón tay Nhạc Nhiên, xoa trán cậu, trong mắt như có nước, nhẹ giọng nói, "Con à, con chịu khổ rồi."
Tim Nhạc Nhiên đập lên tới cổ họng luôn rồi.
Người cầm tay cậu bây giờ là một người phụ nữ lớn tuổi có khí chất bất phàm, so với mẹ ruột cậu còn lớn hơn vài tuổi.
Từ nhỏ cậu đã không cảm nhận được tình yêu thương của mẹ, mấy năm càng hiếm tiếp xúc với phái nữ.
Ngón tay bị nắm một giây, da đầu cậu tê cả phút, nhưng không hề khó chịu, ngược lại còn cảm nhận được sự ấm áp đó giờ chưa từng có.
Là loại ấm áp như kiểu nằm trong tã lót rồi được mẹ mình ôm ru mình ngủ ấy.
Cậu cứng đờ há hốc miệng, suýt nữa đã buột miệng gọi một tiếng "mẹ ơi".
Sống mũi cay cay, hốc mắt cũng trướng lên rồi, cậu hơi ngơ ngác nhìn Thẩm Tầm, lại vô tình bắt được một ánh mắt khiến người ta an tâm của anh.
Thẩm Tầm cầm chén lên, lấy muỗng khuấy khuấy, thổi thổi vài hơi, "Nào, ăn cơm thôi."
Nhạc Nhiên trộm nhìn Lâm Ngọc Tương và Thẩm Trường Hi, gò má ửng đỏ, dùng ánh mắt ám thị với Thẩm Tầm: ba mẹ anh đang nhìn đó, giờ em không ăn đâu.
Thẩm Tầm lại như không để ý, múc một muỗng cháo, "Há miệng."
"Nào có ai đút người bệnh ăn như con chứ?" Lâm Ngọc Tương buồn cười, vươn tay ra, "Vẫn là để mẹ đi."
Thẩm Tầm rất biết nghe lời, đưa chén cháo còn hơi nóng cho bà, nhắc nhở, "Có hơi nóng, cẩn thận chút."
Nhạc Nhiên cứ vậy trơ mắt nhìn chén cháo từ tay Thẩm Tầm được chuyển tới trên tay Lâm Ngọc Tương.
Lâm Ngọc Tương dịu dàng nhìn cậu, múc nửa muỗng cháo, hơi nghiêng người về phía trước, trong mắt là sự yêu thương của những bà mẹ, "Bé Nhiên, nào."
Nhạc Nhiên hơi mù tai, tầm mắt cũng tự nhiên bị nhòe, gương mặt người phụ nữ ngồi bên cạnh dần dần chuyển từ rõ ràng sang mờ mờ, rồi lại từ mơ hồ chuyển dần thành rõ ràng.
Cậu chớp chớp mắt, ngỡ như đang nhìn thấy mẹ mình.
Bà là một người phụ nữ tề gia nội trợ bình thường, mặc bộ đồ vải thô sơ nhà máy phát, vấn tóc thành một búi trên đầu, bàn tay vì vất vả làm việc nhiều năm mà có không ít vết chai cũ, mặt không tô son trét phấn gì, thậm chí còn không dùng cả đồ dưỡng da.
Nhưng đó là mẹ cậu, là người đưa cậu tới thế giới này, từng toàn tâm toàn ý yêu thương, bảo vệ cậu.
Nhà cậu nghèo nên ba cậu tăng ca không kể ngày đêm, mẹ cậu chắt chiu tằn tiện, rõ ràng đang ở độ tuổi 20 đẹp đẽ nhất lại không tiêu một cắc bạc nào cho mình mà để dành mua đồ ăn thức uống cho cậu, không mong cậu sau này đại phú đại quý gì, chỉ cần cậu sống một đời mạnh khỏe hạnh phúc.
Lúc cậu còn rất nhỏ, mẹ cậu cũng cầm chén lên, cười hiền từ nhìn cậu, vỗ về, "Bé Nhiên, nào."
Đừng nói lúc đó cậu 6 tháng tuổi không nhớ gì, có những người vẫn có thể có chút chíu ấn tượng với lúc mình còn nhỏ mà.
Nước mắt trào ra làm nhòe đi thân ảnh trong trí nhớ trước mắt, cậu ngượng ngùng định nâng tay lên lau sạch thì ngón tay lại một lần nữa bị Lâm Ngọc Tương nắm lấy.
Từ mẫu trên thế giới này đều như nhau cả, không chịu đựng đổi khi thấy con nhà mình khóc.
Bà rút mấy tờ khăn giấy, tự mình lau sạch nước mắt cho Nhạc Nhiên, bản thân mình thì lại lệ nóng ngập tràn.
Giọng bà hơi run, "Bé Nhiên, đừng khóc, tất cả đều sẽ tốt lên thôi.
Nếu không chê, từ nay về sau, bác chính là mẹ của con."
Đôi mày nhíu chặt của Thẩm Trường Hi cuối cùng đã giãn ra, trong mắt cũng nhiều thêm mấy phần tình cảm.
Thẩm Tầm hắng giọng, cười bảo, "Cơm đều nguội cả rồi.
Mẹ, rốt cuộc mẹ có đút hay không đây? Không đút thì trả lại cho con."
Lâm Ngọc Tương lại cầm chén lên, "Đút chứ, sao lại không đút?"
Nhạc Nhiên nhận muỗng cháo, lúc nuốt xuống thì hít sâu một hơi, rũ mắt nói, "Con cảm ơn."
Lâm Ngọc Tương lắc lắc đầu, "Đều là người một nhà cả, con cảm ơn cái gì chứ?"
Cơm nước xong, Lâm Ngọc Tương lại trò chuyện với Nhạc Nhiên mấy câu thì xe từ khu cảnh sát tới đón hai vị phụ huynh đã tới.
Bà đứng dậy cười với Nhạc Nhiên, nói tạm biệt, "Con nghỉ ngơi cho tốt, qua mấy ngày nữa bác hầm canh cho con."
Hai vị đi rồi, Nhạc Nhiên cứ nghệch ra đó cho tới khi Thẩm Tầm tiễn hai người xuống lầu xong quay lại.
Thẩm Tầm quơ quơ tay, "Nhiên ca, ngu luôn rồi à?"
Nhạc Nhiên giật mình một cái, không dám tin lắm, "Mẹ anh tiếp nhận em à?"
"Em nói xem?" Thẩm Tầm vuốt sống mũi cậu, "Mẹ đã gấp đến mức muốn nhận em làm con trai rồi, còn có thể không tiếp nhận sao?"
"Ầy ..." Nhạc Nhiên khựng lại, "Em phải bình tĩnh đã."
Thẩm Tầm buồn cười nhìn cậu rồi cầm cái chén lên chuẩn bị vào nhà vệ sinh rửa chén, đột nhiên cậu la lên, "Thẩm đội!"
"Ơi?"
"Vậy em ...!vậy em ..." Nhạc Nhiên đỏ mặt, gian nan nhả ra mấy giữ, "Sau này em có thể giống anh, gọi bà một tiếng "mẹ" không?"
Thẩm Tầm lùi lại, cong người hôn hôn trán cậu, "Thực ra vừa nãy em đã có thể gọi như vậy rồi."