Nhiên Dạ

“Lan nhi.”

“Nghĩa phụ......”

“Không bỏ xuống được thì trở về đi.”

“Ta không biết......”Mờ mịt nhìn ánh trăng trên bầu trời.

“Ta tìm không thấy lý do để trở về...... Ta, đã không còn là Cổ Lam Dạ...... Hiện tại chỉ là Thệ Lan thân thể không trong sạch, ta, sợ hãi......”

“Đứa ngốc! Nghĩa phụ nhìn ra được, ngươi còn thương hắn, mà hắn đồng dạng, cũng thành tâm nhớ ngươi cho hắn một cơ hội để bù lại vậy, này thuyết minh hắn vẫn còn lưu tâm đến ngươi. Một Hoàng Thượng cao ngạo cao cao tại thượng có thể làm đến vậy, đã là hiếm thấy. Hỏi thử lòng ngươi đi, rồi mới quyết định lần nữa.” Tâm? Ta ôm ngực trái, cảm thụ được nó đang nhảy lên.

“Nghĩa phụ...... ta của hiện tại, còn có thể sao?” Cầu cứu nhìn về phía nghĩa phụ, ta muốn có một câu khẳng định, nói cho ta biết vọng tưởng của ta là có thể thực hiện.

“Đương nhiên có thể! Chỉ cần ngươi muốn, là có thể làm được.” Nghĩa phụ mỉm cười nhìn ta.

“Chính là...... Nghĩa phụ, các ngươi có thể cùng ta trở về không? Một mình ta......”


“Yên tâm, ngươi không cần cầu phụ thân ngươi cũng không để ngươi một mình về đâu.”

Ngày hôm sau ta đem quyết định nói cho hai người cái vẻ mặt đầy mong chờ kia, một người xuất hiện biểu tình kinh hỉ, một người còn lại là không cam lòng sắp khóc ra.

“Bất quá.” Ta uống một ngụm trà, nhìn bọn họ liếc mắt một cái.

“Phụ thân cùng nghĩa phụ cùng ta trở về.” Lập tức, kinh hỉ mặt suy sụp lại, tràn ngập bất đắc dĩ. Người không cam lòng hoan hô nhào về phía ta, chợt né ra, ông cùng mặt đất trao nhau một nụ hôn.

Nhìn kiến trúc trước mắt, những khoái hoạt ngày xưa như đã cách xa một thế hệ.

“Vào thôi, Vân ma ma các nàng đã đợi ngươi hồi lâu.” Lẫm vừa về đến cung liền khôi phục sự lạnh lùng cùng uy nghiêm nguyên bản của mình. Chậm rãi thong thả bước vào Lãm Nguyệt cung, tất cả bài trí vẫn như trước không thay đổi, chỉ có thiếu niên điềm mỹ ( vui vẻ xinh đẹp) từng được mọi người sủng là biến đổi.

“Chủ...... Tử?” Thanh âm kinh hỉ mà lại không dám xác định đem ta từ trong ký ức kéo trở về. Quay đầu nhìn lại, Vân ma ma trước mắt vẫn là bộ dáng trong trí nhớ của ta, còn có những thị nữ này cũng không hề thay đổi.

“Vân ma ma.”Ta cười đáp lại nàng. Nhìn các nàng rõ ràng hít một hơi, ta biết các nàng bị bộ dáng của ta dọa. Từ sau khi nhìn thấy Lẫm, ta vẫn không gỡ vết sẹo trên mặt xuống, phụ thân cùng nghĩa phụ cũng hiểu chuyện ngậm miệng không nói.

“Trời ạ..... Này...... Tiểu chủ tử...... mặt của người......” Nhìn tình cảnh Vân ma ma mặt lộ vẻ đau lòng cùng phần đông thị nữ hốc mắt đỏ lên, hơi phát đau.


“Không có gì, ta không phải đã về đó sao.”

“Đúng đúng đúng! Người về là tốt rồi, người về là tốt rồi......” Vân ma ma muốn tiến lên đây ôm lấy ta, thân mình không tự chủ được mà né tránh.

“Tiểu chủ tử?” Nàng bộ dáng là bị đả kích lớn làm ta thật không đành lòng.

“Thực xin lỗi ma ma, vì chút nguyên nhân, cho nên......”

“Lan nhi bây giờ còn không thể tiếp nhận người khác tới gần cùng đụng chạm.” Vân ma ma nghi hoặc nhìn nghĩa phụ, lúc này mới nhìn thấy đoàn người đứng phía sau ta.

“Hoàng Thượng!” Vân ma ma cùng những người khác sốt ruột vội vàng quỳ xuống.

” Bình thân đi, hôm nay Dạ nhi trở về, không cần nhiều quy củ như vậy.”

“Vân ma ma, hai vị này là phụ thân cùng nghĩa phụ của ta. Về sau sẽ cùng ta ở tại Lãm Nguyệt cung.” Xem ánh mắt Vân ma ma nhìn chằm chằm vào bọn họ, có chút buồn cười.


“A? Chủ tử, phụ thân người không phải......?” Liếc mắt nhìn về phía Lẫm, Vân ma ma càng thêm nghi hoặc nhìn ta.

“Sự tình rất phức tạp, hôm nào ta lại nói với Vân ma ma. Hiện tại chúng ta có phải cũng nên ngồi xuống không?” Một câu khiến mọi người bừng tỉnh, rốt cuộc ta mới có thể nghỉ ngơi, đoạn đường này cũng không tính gần a!

_________________________

Trở lại Lãm Nnguyệt cung gần nửa tháng, Vân ma ma các nàng cũng từ chỗ phụ thân biết được chuyện của ta. Nhất thời, cuộc sống của ta có thể dùng từ “Nước sôi lửa bỏng” để hình dung. Vân ma ma tựa như muốn bù đấp tất cả hai năm nay thời gian, mỗi ngày lệnh người chuẩn bị cho ta các loại mỹ thực, còn ở bên cạnh ta tả nhắc này hữu nhắc kia, dặn này dặn nọ, rất sợ ta lại chịu cái gì ủy khuất. Tần bá bá thì càng khủng bố, cả ngày này thuốc bổ cái kia thuốc bổ đưa cho ta, nhìn một bát dược thủy tối như mực, ta chảy mồ hôi a! Một lần hướng bọn họ đưa ra kháng nghị, đổi lấy chính là một câu của phụ thân “Dù sao cũng là tiền của người kia, không bổ cũng bù đắp thân mình!” Nghĩa phụ một câu “Ngươi rất gầy, nên hảo hảo bồi bổ.” Vân ma ma một câu ” Nhìn tiểu chủ tử như vậy, ma ma đau lòng a!” Tần bá bá một câu “Đây là những thứ thượng đẳng, cho ngươi còn không biết cám ơn!” Lẫm một chữ “Ngoan.” Cộng thêm một ánh mắt không cho kháng cự. Ta, ta trêu ai chọc ai a. Bất quá trong lòng vẫn là ngọt ngào, ta biết bọn họ đang quan tâm ta.

“Ma ma, người kia là ai?” Một thiếu niên vận hồng y ở trong đình nhẹ nhàng khởi vũ, bộ dáng của hắn làm ta có chút quen mắt. Tuy rằng không muốn xuất hiện để dọa người, cũng không muốn gặp người nào, nhưng lại chịu không được Vân ma ma khuyên bảo, mà thỏa hiệp, quyết định đi ra ngoài một chút.

“Đó là Thu chủ tử, là Hoàng Thượng một năm rưỡi trước mang về, hơn nữa sủng ái có thừa. Chính là chúng ta đều biết hắn bất quá là thế thân của người đích thôi, người không nhìn thấy bộ dạng hắn có ba phần giống người sao?”

“Trách không được......”Trách không được cảm thấy quen mắt đến vậy.

“Kết quả hắn ngày càng quá đáng, ỷ vào vài phần sủng ái của hoàng thượng liền ra oai, may là hắn không nháo đến Lãm Nguyệt cung, bằng không, ta quản hắn là ai!” Vân ma ma càng nói càng tức giận, ta chỉ lạnh nhạt nghe. Lẫm, này có phải hay không chứng minh ngươi còn chưa từng quên ta? Này có phải hay không nói quyết định trở về của ta là đúng?

“Nha! Sửu bát quái (người xấu xí, quái dị) từ đâu đến! Không nhìn xem đây là nơi đâu, là nơi người như ngươi có thể đến sao!” Khẩu khí hảo ngang ngược. Ngẩng đầu nhìn người đã muốn dừng lại khêu vũ, nhất thời cảm thấy buồn cười.

“Ngươi cười cái gì! Còn không mau cút ngay! Đừng làm bẩn mắt bản công tử!” Mặc kệ hắn hô to gọi nhỏ, xoay người muốn đi xem hai cây nhân tình thụ ta từng thích nhất, không biết hai năm nay có cao lớn được chút nào không a.


“Cư nhiên không đem bản công tử để vào mắt! Lưu nhi! Đi giáo huấn y một chút, cho y biết quy củ nơi này đi!” Cái tên thị đồng gọi là Lưu nhi ngạo mạn bước đến chỗ ta, giơ tên lên muốn đánh ta.

“Làm càn! Chủ tử nhà ta là người ngươi có thể tùy tiện đánh sao?” Vân ma ma đột nhiên bước lên quát lớn khiến Lưu nhi bị dọa đến kinh hách.

“Vân ma ma, người như thế không đáng phản ứng. Ngươi sao không nhắc nhở nó chuyện Hoàng Thượng muốn dọn dẹp lại hậu cung đó?” Thản nhiên quét mắt nhìn Thu, hành vi của nó thật đúng là ngây thơ. Nghĩ lại lúc ta còn ở trong cung, cho đến tận giờ cũng chưa từng làm loại chuyện nhục nhã trí thông minh của mình.

“Là lão nô sai rồi, thỉnh chủ tử tha thứ.” Vân ma ma, hai năm không thấy, người thông minh hơn rồi! Về sau, sẽ không còn thú vị a!

“Ha! Buồn cười! Các ngươi nghĩ các ngươi là ai! Còn muốn cùng Hoàng Thượng nói chuyện? Người tới hừ! Mau đuổi bọn họ ra đi, để miễn làm bẩn ánh mắt Hoàng Thượng!”

“Cái gì sẽ làm bẩn ánh mắt trẫm?”Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến mà.

“Hoàng Thượng ~~! Người ta nói chính là cái tên sửu bát quái kia, thủ vệ trong cung rất vô trách nhiệm sao có thể cho loại người như vậy trà trộn vào!” Thu giống hệt con bạch tuộc, nhìn thấy Lẫm lập tức quấn quanh.

“Sửu bát quái? Trẫm thật muốn nhìn là sửu bát quái gì a.”Nghe thấy tiếng cười khiêu khích của Thu, ta xoay người sang chỗ khác.

“Ta chính là sửu bát quái trong miệng hắn đây. Thật sự là ngượng ngùng a, làm bẩn ánh mắt Hoàng Thượng cùng vị công tử rồi.”Cười cười nhìn biểu tình của Lẫm, ân, có tiến bộ, biết thay đổi rồi.

“Dạ nhi!?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận