Nhiên Nguyệt Chi Ngộ

“Tranh, lấy bộ này đi.” Đem bộ mà mình vừa lòng nhất ra, Nhiễm Mặc Phong đưa cho Hàn Nguyệt.

Cầm lấy bộ hỉ phục, xuyên qua người mình, Hàn Nguyệt cũng rất vừa lòng nhìn mình trong gương đồng, bên cạnh chất đống những bộ hỉ phuc mang từ các nơi trong kinh thành đến. Hàn Nguyệt phải thử nửa ngày mới tìm được bộ mình ưng ý nhất.

“Nanh, nếu Nhiễm Mục Lân có nửa điểm khác thường, ta sẽ khiến hắn hồn phi phách tán. Đến lúc đó, ta sẽ tự đem ngươi về Chung Sơn.” Mặc áo choàng vào, Hàn Nguyệt nói với người bên cạnh. Hắn không phải không thấy những người kia e ngại Nanh, nhưng Nanh đã không để ý, hắn cũng sẽ không để ý, còn Nhiễm Mục Lân, hắn sẽ không tha.

“Tranh… Không đâu, cho dù toàn bộ người trong thiên hạ sợ ta, phụ vương cũng sẽ không.” Tranh… Ngươi thay đổi rồi. Ngươi thật sự biết thích là gì… Sẽ có một ngày, ta cũng sẽ biết.

“Ừm.” Mang sa mạo xong, sương trắng toả ra, chỉ trong chốc lát, trong phòng không còn thân ảnh Hàn Nguyệt nữa.

“Phong Nhi, có muốn hoàng bá sai người chuẩn bị cho con một bộ hỉ phục không?” Thanh âm ngả ngớn truyền đến, Nhiễm Mặc Phong quay lại thì thấy Nhiễm Mục Kỳ đang tươi cười ôn hoà.

“Hoàng bá…” Đi lên phía trước, Nhiễm Mặc Phong ngửa đầu nhìn người cũng không hề sợ hãi mình giống như phụ vương.

“Phong Nhi, con làm hoàng bá đau lòng quá. Hoàng bá cũng chưa bao giờ sợ Phong Nhi mà.” Không có chút hờn giận nào, Nhiễm Mục Kỳ xoa đầu Nhiễm Mặc Phong một chút, rồi ôm lấy vị công tử tuấn mỹ.

“Hoàng bá, phụ vương ngủ lâu lắm rồi, người cùng con đi đánh thức phụ vương dậy thôi.” Nhẹ nhàng nói với người mà mình cũng tín nhiệm giống như với phụ vương, Nhiễm Mặc Phong nhận ra thân thể hắn đã run rẩy.

“Được… Được…” Mục Lân… Đúng là đệ đã ngủ lâu rồi… lâu đến nỗi ta sắp không chống đỡ được…



“Nhất bái thiên địa~”

“Nhị bái cao đường~”

“Phu thê giao bái~”


“Đưa…” Long Thiên Hành đang chuẩn bị hô lớn “Đưa vào động phòng” thì kinh ngạc nhìn người xuất hiện ở cửa. Thấy hắn khác thường, những người đến xem lễ thành thân cũng nhìn theo, lập tức đứng lên.

“Nguyệt Nhi!” Thấy người mình đang nhớ thương mặc một bộ hỉ phục đỏ tươi xuất hiện, Ti Ngự Thiên không thể nén được nỗi kích động trong lòng.

“Nguyệt… bộ hỉ phục này… đệ…” Ti Lam Hạ cởi áo choàng của Hàn Nguyệt, kinh diễm nhìn người tuyệt mỹ trước mắt.

Mà hai người thân là nhân vật chính của lễ thành thân, Âu Dương Húc và Quý Lâm nhìn người đột nhiên xuất hiện, đây là vị Nguyệt công tử đó hả…

“Tiếp tục.” Nói với Long Thiên Hành một câu, Hàn Nguyệt kéo cả bốn người đứng phía sau Âu Dương Húc và Quý Lâm. Long Thiên Hành hiểu được lập tức kêu lớn: “Đưa vào động phòng~” Lúc Âu Dương Húc và Quý Lâm tránh ra sau, Hàn Nguyệt bước lên trước hai bước, nhìn Long Thiên Hành.

“Nguyệt, đệ muốn thành thân với chúng ta?” Kéo Hàn Nguyệt lại, Ti Cẩm Sương kinh hỉ hỏi.

“Ừm.” Gật đầu xong, Hàn Nguyệt dùng ánh mắt thúc giục Long Thiên Hành.

“Nguyệt! Từ từ đã… Nếu thành thân, chúng ta không mặc hỉ phục sao được?” Cố gắng nhịn xuống nước mắt kích động sắp trào dâng, Ti Hoài Ân bối rối bảo Huyền Ngọc và Huyền Thanh đi tìm hỉ phục.

“Không cần, đến giờ rồi.” Hắn nhớ rõ nương đã nói thành thân thì phải chọn giờ đẹp và ngày lành tháng tốt.

“Hoài Ân, cứ như vậy đi, để Nguyệt mặc hỉ phục là được rồi.” Cầm lấy khăn đỏ mà Cô Nhiên đưa cho, Ti Lam Hạ đưa cho ba người kia, nhưng khi đưa khăn, tay hắn run rẩy rõ ràng, tưởng chừng như cầm không nổi.

“Nguyệt Nhi, cao đường thì phải làm sao bây giờ? Nương con không có ở đây.” Sửa soạn lại y phục của mình, Ti Ngự Thiên tự trách mình không chuẩn bị sớm.

“Bắt đầu đi!” Kéo tay bốn người, Hàn Nguyệt không muốn trễ giờ. Trong nháy mắt, trên tường xuất hiện một nữ tử ngồi ăn quà vặt trong phòng. Nàng nhìn thấy bọn họ thì quên mất phải nhai đồ ăn trong miệng, quai hàm phình to ra.

“Nhất… Nhất bái thiên địa~” Mau nhìn kìa, mau nhìn kìa…

Nghe thấy tiếng hô lớn, nữ tử vội vàng nuốt thứ gì đó trong miệng xuống, rồi ngồi ngay ngắn trên ghế, tiện tay kéo một nam nhân đã há hốc mồm từ lâu ngồi bên cạnh, nở nụ cười đẹp nhất từ trước đến nay.


“Nhị bái cao đường~” Mau nhìn kìa, mau nhìn kìa…

Những giọt nước mắt vì vui sướng chảy ra, nữ tử lau khoé mắt mình, tay vẫn nắm chặt lấy bàn tay của nam nhân đến giờ vẫn chưa hoàn hồn, tay còn lại cầm lấy miếng ngọc hình mặt trăng được đeo trên cổ nàng.

“Phu thê… giao bái~” Kìa kìa, mau nhìn đi kìa…

Hàn Nguyệt bước lên trước mấy bước, rồi xoay người đối mặt với bốn người biểu cảm xúc động vô cùng, chậm rãi cúi xuống.

“Đưa vào động phòng~” Ánh mắt này sao lại nóng bỏng đến vậy… Tìm lại được người mà mình yêu vô cùng, nàng muốn được thành thân một lần nữa.

Đi đến trước mặt bốn người, Hàn Nguyệt ôm lấy Ti Ngự Thiên đứng ở giữa, ngay lập tức hắn cũng được người kia ôm lại: “Nguyệt Nhi… lần này… muốn ngủ nhiều hơn mấy ngày không?”

“Ừm.”

Nữ tử trên tường không thấy đâu nữa, Hàn Nguyệt mặc hỉ phục được người đưa đi khỏi hiện trường. Trong vòng ba ngày sau đó, hắn chưa từng xuất hiện trước mặt mọi người.



“Tiêu, khi nào thì người biết mình thích ta?” Đã nhiều ngày chứng kiến, làm cho Cô Nhiên không nhịn được mà hỏi.

“Khi nào?” Trong viện, Phong Khiếu Nhiên chăm chú nhìn người mình yêu. “Quên mất rồi… Chỉ nhớ rõ lần thấy ngươi bộ dạng quần áo không đàng hoàng đứng trước mặt, liền muốn mang ngươi lên giường để yêu thương ngay.”

“Cha… Lần đầu gặp lại người ta đã nghĩ, đây là cha ta đó. Ngươi trẻ tuổi như vậy, bản thân ta không giống ngươi một chút nào… Sợ cha không thích ta, không cho ta làm tiểu tư cho ngươi.”

“Sợ? Nhiên Nhi, lần đầu cha gặp lại ngươi đã quyết định phải giữ ngươi ở lại. Khi đó Âu Dương muốn mang ngươi đi, ta hận không thể đá hắn ra khỏi Thích Nhiên lâu.”

Lần đầu tiên gặp nhau làm hắn muốn giữ người kia lại bên mình, hắn sao có thể buông tay. Có lẽ ngay từ lần đầu tiên đó, trái tim mình đã bị người này nắm giữ rồi.


“Nhiên Nhi, rất thích cha sao?” Với hắn, việc đơn giản như thế, lại làm người này mất nhiều thời gian như vậy.

“Không biết đâu.” Cô Nhiên cười nhẹ, ngay sau đó hắn được người đặt nằm xuống ghế.

“Không biết sao?” Phong Khiếu Nhiên mang theo ngữ khí uy hiếp hỏi. “Nếu Nhiên Nhi không biết, cha sẽ làm cho ngươi biết.”

“Ha ha… Được, cha… làm cho ta biết đi…” Chủ động ôm lấy người kia, Cô Nhiên ngẩng đầu đón lấy nụ hôn dành cho mình. Thích chứ… Sao lại không thích…



“Ti công tử, các ngươi phải đi sao?” Tuy rằng chỉ ở chung mấy ngày, nhưng Cô Nhiên đã có chút không nỡ.

“Ừm, chúng ta phải về. Nếu có duyên, chúng ta còn gặp lại nhau.” Với Cô Nhiên, Ti Ngự Thiên không ngừng cảm kích.

“Nguyệt công tử, ta không có gì hay để cho ngươi cả, cái này… ngươi nhận đi.” Lấy ra một cái hộp nhỏ, Cô Nhiên đưa lễ vật của mình tận tay Hàn Nguyệt. “Nguyệt công tử, sau này đừng làm cho Ti công tử phải lo lắng nữa. Nếu thực sự thích đối phương, sẽ chẳng có gì là thương tổn cả. Ta nghĩ, Ti công tử cũng rất muồn ở cùng ngươi.” Nói đến chuyện ngày hôm đó, Cô Nhiên thật hy vọng cuộc sống sau này của họ sẽ hạnh phúc. Bất quá, đó là nhất định rồi, không phải sao?

Kéo sa mạo xuống, Hàn Nguyệt nhìn Cô Nhiên, sau đó hắn đi đến bên cạnh Phong Khiếu Nhiên, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, Phong Khiếu Nhiên liền cảm thấy ngay được bản thân mình trầm xuống một chút. Không giải thích gì cả, Hàn Nguyệt xoay người lên xe. Ở bên cạnh nhìn, Ti Lam Hạ hiểu được hành động đó, dùng ánh mắt bảo Huyền Ngọc lên xe sau.

Xe ngựa chuyển động. Lúc xe sắp khuất khỏi tầm nhìn của mọi người, Huyền Ngọc đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ: “Phong Lâu chủ, chủ tử rất cảm tạ các ngươi. Để báo đáp, chủ tử để cho ngươi cùng Cô công tử được cùng nhau đến già. Ngươi không cần lo lắng sẽ phải đi trước Cô công tử nữa.” Nói xong, nhìn thấy hai người kinh hãi, Huyền Ngọc lập tức rời khỏi.

Xe ngựa phía xa xa bỗng nhiên bị bao phủ bởi một tầng sương trắng. Sau khi sương mù tiêu tán hết, đâu còn thấy bóng dáng xe ngựa nữa, cả dấu vết của bánh xe trên mặt đất cũng biến mất.

“Cha… Huyền công tử… Ý của Huyền công tử là gì vậy…?” Cô Nhiên không dám khẳng định có phải là như mình nghĩ hay không.

“Nhiên Nhi…” Phong Khiếu Nhiên ôm chặt lấy Cô Nhiên, hắn cũng không tin điều mình vừa nghe được. Thân mình vừa thấy trầm xuống giờ đột nhiên lại thấy nhẹ hơn. Hiện tại là sáng sớm, không hề nóng tí nào, vậy mà quần áo trên người hắn lại ướt đẫm mồ hôi y như lúc mới tắm xong.

“Cha?” Cô Nhiên che miệng, không dám tin nhìn tóc mai hai bên đầu cha từ màu bạc chuyển thành đen.

Giống như tất cả những thứ không sạch sẽ trong cơ thể bị đưa hết ra ngoài, Phong Khiếu Nhiên cảm nhận được rõ ràng những biến hoá của mình.

“Khiếu Nhiên, thật tốt quá, sau này huynh không cần lo lắng không thể cùng Tiểu Nhiên nữa.” Long Thiên Hành và Lục Văn Triết cũng thấy vui thay cho huynh đệ tốt của mình.


“Nhiên Nhi… Nhiên Nhi…” Nói ra lời cảm kích với người đã sớm biến mất, lần đầu tiên Phong Khiếu Nhiên ở trước mặt người khác mà khóc.



“Nguyệt Nhi, Cô Nhiên cho con cái gì vậy?” Trở về Chung Sơn rồi, Ti Ngự Thiên mở hòm ra, phát hiện bên trong có mấy bình sứ, còn có một phong thư. Những người khác cũng tò mò đến xem, Hàn Nguyệt lại không thấy hứng thú tí nào, để Huyền Thanh thay quần áo cho mình.

“Ha ha ha… Không ngờ Cô Nhiên lại lo lắng đến chuyện này… Cũng thật khó cho hắn rồi.” Gấp thư lại, Ti Ngự Thiên lấy ra một bình sứ, ánh mắt có chút thâm sâu khó lường.

“Huyền Thanh, ngươi xem cái này làm như thế nào. Nếu quả thực có tác dụng tốt đến vậy, ngươi làm nhiều nhiều chút.” Đem một bình giao cho Huyền Thanh, Ti Lam Hạ cũng đưa lá thư cho hắn. Nhìn thư, mặt Huyền Thanh ửng đỏ một chút, rồi cúi đầu đi ra ngoài.

“Nguyệt Nhi… Cô Nhiên giúp con chuẩn bị một chút thuốc bôi trơn, sợ con phải vất vả, có muốn thử một chút không?” Giơ bình sứ lên, Ti Ngự Thiên lắc lắc nó trước mặt ai kia.

Đến cạnh phụ hoàng, mở nắp bình ra ngửi ngửi, Hàn Nguyệt đổ ra mấy viên thuốc nhỏ, sau đó đặt vào tay Cẩm Sương: “Tắm rửa xong.”

“Ha ha ha… Được…” Ôm Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên mang người đến ôn trì. Nhìn nhau cười, Ti Hoài Ân, Ti Lam Hạ và Ti Cẩm Sương cũng cởi quần áo.

Ngoài phòng, một con chim bay qua bay lại trên trời, mấy con thú khác cũng nằm úp sấp xuống mặt đất ngủ gà ngủ gật. Con chim kia kêu to một tiếng rồi mới hạ cánh, trong nháy mắt biến thành hình người.

“Tranh, ta mang người đi, trong vòng một tháng đừng có tới tìm hắn.” Nói hết câu, Huyền Ngọc đã bị người này mang đi.

Căn bản không có cơ hội để Huyền Ngọc giãy giụa.

“Tranh, trong vòng một tháng cũng đừng đến tìm Thanh.” Một thanh âm từ xa xa truyền đến, mang theo vài phần đùa giỡn.

“Nguyệt Nhi… một tháng này, phụ hoàng sẽ hầu hạ con chu đáo.” Kéo người vào bên trong ao, Ti Ngự Thiên nói. Nhìn thấy một màn kia, hắn cũng chẳng có ý kiến gì.

“Ha ha… Phụ thân, Nguyệt rất thích chúng ta hầu hạ mình đó.” Ti Hoài Ân nhẹ nhàng lau người cho Hàn Nguyệt, trong lòng chẳng có chút bất an nào.

“Nguyệt… Thích chúng ta sao?” Muốn nghe thêm một lần nữa.

“Ừm… Thích…” Nhìn mấy người phía sau, ánh sáng bảy màu mờ ảo trong đôi mắt Hàn Nguyệt làm người ta mê say, khoé môi hắn khẽ giương lên khiến mấy người lâm vào si mê.*** _ HOÀN _ ***


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận