Kỷ Nhiên Tân ngước lên nhìn Tần Nghi, thấy Tần Nghi cũng đang nhìn màn hình điện thoại của mình, chắc là cũng thấy được tên Cù Hạo rồi.
Ngón tay cậu dừng lại trên màn hình một lúc, rồi trượt qua bên phải bắt máy.
"Alo?" Giọng Kỷ Nhiên Tân vang lên trong không gian chật hẹp.
Ngoài gian riêng, Vu Phàn Văn dừng việc gõ cửa, gã do dự một lát rồi đi đến phòng riêng kế tiếp.
Giọng Cù Hạo vang lên trong điện thoại: "Mày đang ở đâu thế?"
Kỷ Nhiên Tân nhìn thẳng vào mắt Tần Nghi, cậu không dám chắc hai người cách nhau gần như vậy, có phải là Tần Nghi cũng nghe thấy lời Cù Hạo nói hay không, bèn nói vào điện thoại: "Đang tự học ở trường, có chuyện gì à?"
Giọng Cù Hạo càng to hơn: "Tự học cái gì? Đi chơi game với anh mày nhanh.
"
Lúc này, gian riêng bên cạnh vừa vặn vang lên tiếng xả nước, gần như sắp át đi giọng nói của Cù Hạo.
Tiếp sau, cửa gian riêng đó mở ra, có người từ bên trong đi ra ngoài.
Thấy đi ra là một người lạ, Vu Phàn Văn hơi sửng sốt.
Người nọ ù ù cạc cạc nhìn Vu Phàn Văn, ngay cả việc rửa tay cũng quên mất mà đi thẳng ra ngoài.
Kỷ Nhiên Tân nhìn vào mắt Tần Nghi, nói với Cù Hạo: "Không muốn chơi game.
"
Cù Hạo nói: "Vậy mày muốn làm gì?"
Kỷ Nhiên Tân nói: "Muốn tự học.
" Một tay của cậu vẫn dán sát trên ngực trái của Tần Nghi, ngón cái không ngoan ngoãn mà nhẹ nhàng vuốt ve cách lớp áo.
Cù Hạo 'chậc' một tiếng: "Mày bị điên à? Vậy mày muốn học đến mấy giờ? Anh tới đón mày, rồi tụi mình đi uống rượu.
"
Kỷ Nhiên Tân hơi khựng lại, bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân của Vu Phàn Văn, giờ trừ gian phòng của bọn họ đang đóng ra, thì trong nhà vệ sinh chẳng còn ai khác cả.
Vu Phàn Văn bắt đầu không chắc chắn, gã chỉ nhìn thấy hai người đi vào, gã cứ tưởng bóng lưng của một trong số đó là Tần Nghi, nhưng giờ hắn xác nhận được người trong hai gian phòng kế nhau này đều không phải là Tần Nghi rồi, Tần Nghi đâu thể nào trốn trong cùng một gian với người khác chứ?
Gã sờ đầu, phát hiện ra mình không thể nhớ nổi hai người ban nãy đi vào đây mặc quần áo màu gì, bèn hơi bực tức xoay người đi ra ngoài.
Đợi Vu Phàn Văn rời đi, Tần Nghi cũng không vội ra ngoài, Kỷ Nhiên Tân vẫn đang gọi điện thoại với Cù Hạo, cậu nói: "Muộn thế này rồi mà còn uống rượu à?"
Cù Hạo nói với cậu: "Anh mày bị người ta đá, mày không đến an ủi anh à?"
Từ tối hôm đó bị Tăng Tiểu Lâm trực tiếp từ chối, Cù Hạo hơi chán nản, sau tối hôm đó Kỷ Nhiên Tân cũng trốn tránh anh ta.
Cậu không hề có suy nghĩ 'cháy nhà nên đi hôi của' với Cù Hạo, cũng không muốn nhìn dáng vẻ đau khổ vì thất tình của anh ta.
Kỷ Nhiên Tân biết mình hơi tàn nhẫn, tàn nhẫn với người ta cũng là tàn nhẫn với chính mình, nhưng chuyện tình cảm, càng dây dưa thì sẽ càng lún sâu vào, tương lai lại càng bị tổn thương nhiều hơn, cậu sẽ cảm thấy sợ hãi với lần này.
Nhưng cậu thường nghĩ, có lẽ tình yêu cậu dành cho Cù Hạo không đủ sâu đậm, loại tình cảm tỉnh táo và kiềm chế đó không chừng hoàn toàn không phải là tình yêu, mà chỉ là một loại hấp dẫn, mà cậu thì luôn cố gắng tách mình ra khỏi đó.
Thứ có thể tách cậu ra không phải là không có, ví dụ như khuôn mặt quyến rũ cậu của Tần Nghi.
Cậu thật lòng thích Tần Nghi, muốn ở bên Tần Nghi, tình cảm này hoàn toàn khác với tình cảm dành cho Cù Hạo, nhưng cũng là một loại hấp dẫn cậu, nói không chừng một ngày nào đó cũng sẽ vượt qua Cù Hạo.
Nghe thấy Vu Phàn Văn đã đi xa, Tần Nghi bèn giơ tay mở cửa.
Kỷ Nhiên Tân nắm lấy tay hắn không chịu buông ra, đồng thời nói với Cù Hạo: "Muộn chút đi, em học thêm một lát nữa đã.
"
Tần Nghi siết chặt cổ tay cậu, hơi dùng sức vặn một cái muốn cậu buông ra.
Kết quả Kỷ Nhiên Tân bị đau nên rên khẽ một tiếng.
Tần Nghi khựng lại, Cù Hạo ở bên kia hỏi: "Sao đấy?"
Kỷ Nhiên Tân nói với Cù Hạo: "Không có gì, em đọc xong mấy trang sách này rồi sẽ gọi điện cho anh.
" Nói xong, cậu cúp điện thoại.
Tần Nghi đã nhanh chân đi ra ngoài.
Kỷ Nhiên Tân vội vã đuổi theo, vừa bỏ điện thoại vào túi áo, vừa nhỏ giọng gọi hắn: "Tần Nghi.
"
Tần Nghi không trả lời cậu, mà đi thẳng về phòng học rồi ngồi xuống chỗ ban nãy của mình.
Kỷ Nhiên Tân ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn hắn hỏi: "Sao anh lại không vui?"
Tần Nghi chỉ nói: "Chưa chịu về à?"
Kỷ Nhiên Tân nhỏ giọng nói: "Anh không muốn em đi thì em sẽ không đi.
"
Tần Nghi hững hờ nói: "Đi đi.
"
Kỷ Nhiên Tân im lặng nhìn hắn một lúc, cầm quyển sách trên bàn đứng lên rồi đi ra khỏi phòng học.
Đợi Kỷ Nhiên Tân đi rồi, Tần Nghi nhìn chằm chằm quyển sách chưa nổi năm phút đã giơ tay khép sách lại, đứng lên định đi ra ngoài hút điếu thuốc.
Hắn vừa đi ra bên ngoài phòng học, vừa nghĩ lâu lắm rồi không mang thuốc theo bên người, đang do dự có nên ra ngoài mua gói thuốc hay không, kết quả vừa bước tới cửa phòng học, hắn nhìn thấy một người đang đứng dựa bên ngoài cửa phòng học.
Kỷ Nhiên Tân cong mắt cười nhìn hắn: "Anh Nghi, đi ăn khuya không? Em muốn đi ăn khuya cùng anh hơn.
".