Sau đó Từ Tiểu Hạ và Lưu Vi Vi có nói thêm gì nữa nhưng Kỷ Nhiên Tân không nghe vào nổi.
Chờ đến khi cậu phục hồi lại tinh thần, thì đã chỉ còn một mình cậu đang ở ký túc xá, kịch bản cầm trên tay bèn đặt lên trên bàn máy tính.
Cậu nhìn chằm chằm cái bìa màu trắng đến ngẩn người, cuối cũng vẫn không mở ra, mà đứng dậy thu dọn đồ đạc bước vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Tắm xong, Kỷ Nhiên Tân vẫn để tóc ướt, thay một chiếc áo phông sạch sẽ rồi mặc thêm một chiếc áo khoác đi ra ngoài ăn cơm tối.
Cậu mới bước ra đến cổng trường, xa xa đã nhìn thấy hai cô gái đang đi ở phía trước, nhìn quần áo và kiểu tóc đều rất quen, chính là Từ Tiểu Hạ và Lưu Vi Vi mới tìm cậu lúc chiều.
Từ Tiểu Hạ và Lưu Vi Vi đang đi về phía cổng trường Đại học Khoa học và Công nghệ.
Kỷ Nhiên Tân không hề cố ý đi theo bọn họ, mà chỉ đút hai tay vào túi quần rồi thẫn thờ bước về phía trước, suy nghĩ xem tối nay nên ăn cái gì.
Kết quả cậu lại nhìn thấy Từ Tiểu Hạ và Lưu Vi Vi dừng lại trước cổng trường Đại học Khoa học và Công nghệ, chỗ đó đang có một người đứng đợi bọn họ, chính là Tần Nghi.
Kỷ Nhiên Tân cũng lập tức dừng lại, không tiến lại gần hơn nhưng cũng chẳng rời đi, có hơi khó tin nhìn Từ Tiểu Hạ và Lưu Vi Vi đang nói chuyện với Tần Nghi.
Trên mặt Tần Nghi không hề có biểu cảm gì, nhưng rất chăm chú nghe hai người bọn họ nói.
Gió hơi se lạnh, tóc Kỷ Nhiên Tân vẫn còn ướt dán vào da đầu khiến cả người lạnh run, thật ra cậu nên tiếp tục đi về phía trước hoặc là xoay người rời đi, nhưng bản thân cậu vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích nổi.
Cậu có thể đoán được hai cô gái ấy đang nói gì với Tần Nghi, cũng đoán được một lát nữa Tần Nghi sẽ từ chối các cô, thậm chí còn mường tượng ra giọng điệu từ chối của Tần Nghi nữa.
Nhưng mọi chuyện cũng không tiến triển nhanh như cậu nghĩ, Tần Nghi vẫn chăm chú nghe hai cô ấy nói mà không hề cắt ngang, sau đó còn nhận quyển kịch bản mà Lưu Vi Vi đưa cho hắn, mở ra đọc vài trang.
Sau đó Kỷ Nhiên Tân nhìn thấy Từ Tiểu Hạ kích động nói gì đó với Tần Nghi, rồi kéo Lưu Vi Vi chạy đi.
Ngay lập tức, giữa Tần Nghi và cậu không còn ai che chắn nữa, Tần Nghi cầm kịch bản trong tay, ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ Nhiên Tân.
Kỷ Nhiên Tân cũng không hề né tránh tầm mắt của hắn mà nhìn thẳng lại.
Hai người cứ im lặng đứng đó một lúc, vẫn là Tần Nghi quay đầu rời đi trước.
Kỷ Nhiên Tân hít sâu một hơi, tiếp tục đi về phía trước, cậu bắt đầu cảm thấy hơi lạnh, muốn ăn đồ gì đó nóng nóng một chút, để làm ấm dạ dày.
Buổi tối về ký túc xá, những người khác vẫn chưa có ai quay lại, cậu cầm lấy kịch bản nằm dài trên giường, tựa vào gối đầu lật xem.
Bởi vì là sân khấu kịch được diễn trong khuôn viên trường, nên chắc chắn bối cảnh sẽ không phức tạp, có điều câu chuyện này có hơi nằm ngoài suy đoán của Kỷ Nhiên Tân.
Mới đầu khi nghe hai cô gái kia nói có hai nam chính và một nữ chính, cậu đã nghĩ luôn đến một chuyện tình tay ba thông thường, nhưng giờ đọc kỹ lại thì hình như cũng không hẳn là như vậy.
Câu chuyện xảy ra vào một đêm nọ, có một hòa thượng trẻ bước vào một ngôi miếu hoang định qua đêm, ở trong ngôi miếu hoang đổ nát hắn đã gặp được một cô gái xinh đẹp, nàng ấy nói mình bị kẻ thù đuổi giết nên trốn tạm trong miếu này, sau đó lại có một chàng thanh niên nữa xông vào, y tự xưng mình là người trừ yêu, còn cô gái kia chính là yêu quái, muốn bắt nàng đi.
Cô gái cầu cứu hòa thượng trẻ, nói rằng người trừ yêu kia chính là kẻ thù đã giết cả nhà nàng, nàng cũng không phải là yêu quái gì cả.
Hòa thượng trẻ nhất thời lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, không biết phải tin tưởng ai mới đúng.
Kỷ Nhiên Tân lật hết kịch bản, nhìn thấy chỗ ký tên người biên kịch chính là Lưu Vi Vi.
Cậu bỏ kịch bản sang một bên, xoay người nằm nghiêng xuống, thầm nghĩ chắc chắn Tần Nghi sẽ không muốn diễn.
Nhưng câu chuyện này rất hay, cậu thật sự muốn chăm chỉ luyện tập, để có thể cho ra một tác phẩm tốt nhất.
Cuộc họp với toàn bộ tổ kịch đã được xác định vào ngày thứ hai sau kỳ nghỉ lễ quốc khánh, trong khoảng thời gian này Kỷ Nhiên Tân chưa từng nhìn thấy Tần Nghi, cũng chẳng hề liên lạc với hai người Từ Tiểu Hạ..