Kỷ Nhiên Tân giơ tay lên chà mặt một cái.
Tóc mái cũng bị vò cho rối tung.
Quay đầu nhìn Tần Nghi.
Tần Nghi liếc nhìn cậu, nói: "Ngủ đi."
Kỷ Nhiên Tân lại nói: "Chờ chút." Cậu túm chăn bọc nửa người dưới của mình lại, quỳ gối xuống đệm nhích nhích vài bước ngồi xuống bên cạnh giường, đối mặt với Tần Nghi.
Hai chiếc giường đặt song song cạnh nhau, giống như ở nhà Tân Nghi vậy, có điều giường ở nhà Tần Nghi kê sát hơn chút.
Chỗ này thì còn chừa ra một lối đi nhỏ.
Đồ đạc trong nhà nghỉ đã phai màu cũ kỹ.
Thảm trải sàn cũng vừa mòn vừa bạc không nỡ nhìn, chỉ có drap giường và chăn trắng như tuyết, bị ánh đèn ố vàng trên đỉnh đầu rọi xuống phát sáng lóa cả mắt.
Kỷ Nhiên Tân bắt đầu cảm thấy hơi lạnh bèn kéo chăn lên bọc lấy cả người trên, giống như tự xây cho mình một pháo đài tìm cảm giác an toàn.
Cậu nói với Tần Nghi: "Anh dẫn em đi thuê phòng chỉ để ngủ?"
Áo phông của Tần Nghi hơi dài, vạt áo che ngang bắp đùi, hai chân thon dài thoải mái duỗi ra bên cạnh giường, chân trần đạp lên dép lê, hắn nói: "Đến tắm.
Thay quần áo ướt."
Kỷ Nhiên Tân không nói gì.
Tần Nghi nói thêm: "Em cũng có thể gọi điện thoại nhờ người mang quần áo tới, sau đó quay về trường."
Kỷ Nhiên Tân nói: "Em không về."
Tần Nghi khẽ hừ một tiếng, "Muốn sao thì làm."
Kỷ Nhiên Tân bọc chặt mình thêm một chút, "Không phải vì anh thấy cả người em ướt sũng nên lo lắng cho em à?"
Tần Nghi giữ im lặng.
Kỷ Nhiên Tân khẽ thở dài.
"Vậy tại sao bọn mình lại thành ra tình trạng như bây giờ?"
Tần Nghi hỏi ngược lại cậu: "Bây giờ là tình trạng gì?"
"Vốn bọn mình không có trở ngại gì cả," Kỷ Nhiên Tân nói, "Bây giờ chính là do tự anh nghĩ không thông."
Tần Nghi nói: "Em thì nghĩ thông, em chỉ mặc kệ mà thôi."
Kỷ Nhiên Tân cũng không biết bản thân mình nên đối đáp ra sao, cậu hơi bất đắc dĩ lại thở dài cái nữa, đưa tay túm lấy góc chăn, thò một chân ra ngoài, giẫm nhẹ lên mu bàn chân đặt ở bên giường của Tần Nghi.
Tần Nghi cúi đầu nhìn bàn chân kia không nhúc nhích.
Kỷ Nhiên Tân nói: "Em muốn ở bên anh, bất kể là bao lâu, nếu đã ở bên nhau thì chính là cả đời nhé?"
Tần Nghi liếc mắt nhìn cậu.
Kỷ Nhiên Tân nói: "Đến như vậy rồi mà anh còn chưa tin em? Anh có muốn em thề luôn không?"
Cuối cùng Tần Nghi cũng mở miệng, bình tĩnh nói: "Anh có thể tin em, thế nhưng từ giờ trở đi, anh tuyệt đối sẽ không chạm vào em." Dứt lời, hắn giơ chân lên đẩy chân của Kỷ Nhiên Tân ra.
Kỷ Nhiên Tân không thể tin nổi nhìn hắn: "Anh nói cái gì cơ?"
Tần Nghi nói rõ: "Sẽ không lên giường, sẽ không chịch em, cả chạm vào em cũng không luôn."
Kỷ Nhiên Tân ngạc nhiên trợn tròn mắt.
Thật sự không thể hiểu nổi lời vừa nói của Tần Nghi, mãi một lúc lâu sau cậu mới tỉnh táo lại, lắp ba lắp bắp hỏi: "Thế, thế bọn mình hiện tại là kiểu gì?"
Tần Nghi nói: "Em cảm thấy là kiểu gì?"
Kỷ Nhiên Tân sững sờ.
Vì thế Tần Nghi nói tiếp: "Em muốn duy trì quan hệ cùng anh thì cứ vậy đi.
Nhưng bọn mình sẽ không lên giường."
Kỷ Nhiên Tân bị tức đến bật cười.
Hỏi hắn: "Thế rồi định duy trì bao lâu? Cả đời à??
Tần Nghi nói: "Đến khi nào em có thể tự mình chịu trách nhiệm."
Hai chân Kỷ Nhiên Tân đều đặt xuống đất.
Vô cùng nghiêm túc nhìn Tần Nghi, "Em làm ra cái gì để anh cảm thấy em vô trách nhiệm vậy?"
Tần Nghi nói: "Không cần phải nói những lời này, nếu như em cảm thấy khó chịu, bọn mình có thể kết thúc luôn bây giờ.
Em muốn ở bên ai cũng được."
Kỷ Nhiên Tân giơ tay cào cào tóc mái trước trán.
Không biết giờ mình nên cười hay nên khóc.
Vẻ mặt cậu hiện rõ vẻ không thể tin nổi.
Tần Nghi nói tiếp: "Anh nói vậy thôi, còn lại tùy em." Nói xong, hắn nghiêng người nằm xuống giường, kéo chăn lên che gần hết người.
Kỷ Nhiên Tân cứ mờ mịt ngồi nhìn hắn như vậy một lúc.
Tần Nghi nhắm mắt lại, nói: "Lúc nào buồn ngủ nhớ tắt đèn."
Cả người Kỷ Nhiên Tân bọc chăn bò đến mép giường, đưa tay tắt công tắc đèn phòng.
Tác dụng chắn sáng của rèm cửa nhà nghỉ rất tốt.
Đèn vừa tắt cả phòng đều chìm trong bóng tối, chỉ có một bóng đèn ngủ nhỏ để dưới tủ quần áo đối diện cửa phòng tắm còn sáng.
Kỷ Nhiên Tân vẫn chưa nằm xuống, đầu óc rối bời, mãi sau cậu bỗng hỏi Tần Nghi: "Vậy bọn mình còn yêu nhau không?"
Mất một lúc Tần Nghi mới trầm giọng đáp lại: "Nếu em muốn yêu thì yêu."
Kỷ Nhiên Tân bị thái độ của Tần Nghi ép đến bực.
Trong bóng tối cậu vén chăn mò mẫm xuống giường, bò sang giường Tần Nghi, kéo chăn của hắn.
Tần Nghi hỏi cậu: "Em làm gì vậy?"
Kỷ Nhiên Tân nói: "Em chẳng làm gì cả, sao nào, em với anh đang yêu đương cơ mà, muốn đắp chung một cái chăn tâm sự thuần khiết cũng không được à?"
Tay Tần Nghi vốn đang giữ chăn dần buông lỏng, để Kỷ Nhiên Tân chui vào.
Cả người Kỷ Nhiên Tân trần như nhộng, vừa chui được vào chăn thì dán chặt lấy Tần Nghi, cái đùi trơn nhẵn cọ cọ vào chân hắn, tựa đầu trên vai hắn, nói: "Ngủ thôi."
Tần Nghi mặc cho cậu dính lấy mình, yên lặng nhắm mắt lại..