Edit: Xiao Yi.
Thoáng một cái đã mấy ngày trôi qua, bất tri bất giác đã vào tháng Sáu.
Nguỵ Ngũ vừa mới hồi phủ, còn chưa kịp nghỉ ngơi và ổn định lại đã vội vàng tới thư phòng để trình báo với Nguỵ Đình, đúng lúc Trương Tế và hai người Nguỵ Thất, Nguỵ Cửu cũng có mặt ở đây.
Vừa thấy Nguỵ Ngũ, Nguỵ Cửu liền không nhịn được mà xáp tới, “Ngũ ca, huynh về rồi.”
Tính cho cùng thì Nguỵ Ngũ đã rời đi được một tháng rồi.
Ánh mắt của Nguỵ Đình thâm trầm, hắn lạnh giọng hỏi: “Sao rồi? Lần này ngươi tới Cẩm Châu có thu hoạch được gì không?”
Nguỵ Ngũ chắp tay thành quyền, vô cùng hổ thẹn đáp: “Thuộc hạ vô dụng, những tin tức có ích không thu thập được nhiều lắm.”
Dường như đoán trước được kết quả này, sắc mặt của Nguỵ Đình vẫn không có gì khó chịu, chỉ tiếp tục hỏi: “Không sao, vậy chuyện sinh thần bát tự mà Trương tiên sinh nói ngươi tìm hiểu, có tìm được không?”
“Thuộc hạ tìm được.” Nguỵ Ngũ lấy trong ống tay áo ra một tờ giấy rồi dâng lên bằng hai tay, nói: “Sinh thần bát tự của Tiểu Ngư cô nương đều ở trong này.”
Nguỵ Đình nhận lấy rồi nhìn ngày tháng trên mặt giấy, đôi mắt khẽ đảo, trầm ngâm một lát, hắn đưa nó cho Trương Tế bên cạnh, “Tiên sinh nhìn xem bát tự của A Dư có dấu hiệu gì không?”
Trương Tế nhìn ngày tháng trên đó rồi bấm đốt ngón tay, có hơi nghi hoặc nói: “Không đúng, nếu dựa theo bát tự này thì số mệnh không khớp với tướng mạo của Tiểu Ngư cô nương.”
“Ý của Trương tiên sinh là ngày tháng sinh thần của Tiểu Ngư cô nương không phải cái này sao?” Nguỵ Ngũ hỏi: “Nhưng ta đã ở Kiều gia liên tục mấy ngày để tìm hiểu.
Mấy năm nay, Kiều gia vẫn luôn tổ chức sinh nhật cho Tiểu Ngư cô nương vào ngày 16 tháng Sáu kia mà.”
Trương Tế vuốt cằm, suy đoán nói: “Vậy chắc là họ cố tình giấu đi sự thật, có điều dạo này ta thấy tướng mạo của Tiểu Ngư cô nương không giống như trước đây nữa.
Dáng vẻ chết sớm như muốn tan biến ấy đã không còn nữa.”
Khoé mắt của Nguỵ Đình giật giật, hắn còn chưa kịp hỏi, Nguỵ Ngũ đã thay hắn nói ra nghi hoặc trong lòng, “Trương tiên sinh nói rõ một chút, tướng mạo của một người sao có thể nói thay đổi là thay đổi chứ?”
Trương Tế thần bí cười đáp: “Sao lại không thể thay đổi nào? Chẳng lẽ ngươi không nhận ra dạo này Tiểu Ngư cô nương của chúng ta được Vương gia ‘chăm sóc’ rất tốt, từ đuôi lông mày tơi khoé mắt của cô nương ấy toàn là phong tình hay sao? Hào quang còn nhiều hơn trước đây nữa đó.”
Ngẩn ra nửa ngày, Nguỵ Cửu mới hiểu được ẩn ý trong lời nói của ông, sắc mặt của cậu liền đỏ bừng lên, sầu não nói: “Trương tiên sinh, sao ngài lại có thể nói lời này ra khỏi miệng vậy chứ…”
Thấy dáng vẻ của Nguỵ Cửu xấu hổ như vậy, Trương Tế liền muốn trêu chọc cậu, “Ồ, Tiểu Cửu của chúng ta biết ngại rồi kìa.
Nhưng mà chuyện âm dương hài hoà, thiên địa thuỷ mộc tương giao là chuyện rất bình thường, qua mấy năm nữa, ngươi lấy vợ đi rồi chẳng xấu hổ cái gì nữa đâu.”
Nguỵ Đình ho nhẹ vài cái, mấy người Trương Tế thấy sắc mặt của hắn lạnh lùng thì lập tức nghiêm chỉnh lại, chờ hắn sai bảo.
Nguỵ Đình mở miệng: “Nếu Trương tiên sinh đã nói tướng mạo của A Dư có sự thay đổi, vậy bát tự đúng hay sai cũng không có quá nhiều quan ngại đúng không?”
Trương Tế gật đầu, “Hồi Vương gia, bằng tướng mạo hiện tại của Tiểu Ngư cô nương thì đúng là không có gì đáng ngại nữa.”
Nguỵ Ngũ: “…”
Y nhụt chí nói: “Vậy ta đi cả tháng rồi chỉ là phí công phí sức thôi sao?”
Trương Tế vỗ vỗ bả vai của y, cười nói: “Người trẻ tuổi không được lười biếng, ít nhất chúng ta cũng biết sinh nhật của Tiểu Ngư cô nương sắp tới rồi đấy thôi.
Mặc dù Kiều gia giấu diếm ngày tháng cụ thể nhưng khoảng cách cũng không sai lệch nhiều lắm đâu,” Trương Tế cầm tờ giấy trên tay, tiếp tục nói: “Nếu không sai lệch mấy ngày thì không lâu nữa chính là sinh nhật của cô nương ấy rồi.”
Nguỵ Đình không nhịn được, dò hỏi Trương Tế, “Theo Trương tiên sinh thì bổn vương nên tổ chức sinh nhật cho nàng như thế nào đây?”
Mấy chuyện chuẩn bị quà cáp để chúc mừng sinh nhật cho nữ nhân này, từ trước tới giờ Nguỵ Đình chưa từng nghĩ tới.
Dù cho mừng thọ của tổ mẫu trong nhà, hắn cũng chỉ sai Trần Bình mua thọ lễ [1] rồi đưa sang đó, còn bản thân chỉ lộ mặt ở bữa tiệc rồi thôi.
Nhưng bây giờ hắn đã gặp Kiều Dư.
Nguỵ Đình không muốn làm sơ sài như trước nữa, nhưng hắn thật sự chưa từng phí tâm tư vào những chuyện thế này, cho nên lúc này không biết bắt đầu từ đâu.
Trương Tế cũng hơi bí, “Hồi Vương gia, ngài nói ta xem tướng hay chữa bệnh thì ta còn làm được, còn mấy chuyện như mừng sinh nhật nữ nhân thế này… thứ lỗi rằng ta thật sự không làm được!”
Ai cũng là nam nhân trưởng thành, ai cũng chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện này, Nguỵ Đình lại đi hỏi ông như vậy chẳng phải là làm khó ông à?
Mấy người trong phòng chỉ có Trương Tế là lớn tuổi nhất, còn Nguỵ Thất và Nguỵ Cửu cùng lắm chỉ là thiếu niên mười lăm, càng không có sáng kiến gì trong chuyện này.
Nguỵ Đình nhíu chặt lông mày, sắc mặt nghiêm trọng như đang cân nhắc chuyện hệ trọng của quốc gia vậy.
Nguỵ Ngũ suy nghĩ, sau đó hỏi: “Không phải Tiểu Ngư cô nương và Thôi thiếu phu nhân là bằng hữu tốt sao? Hẳn là Thôi thiếu phu nhân hiểu rõ suy nghĩ và sở thích của cô nương ấy nhất.
Hay là Vương gia đi hỏi phu nhân chút chuyện này một chút đi?”
Mặc dù Nguỵ Đình không muốn thừa nhận nhưng xét về sự hiểu biết đối với suy nghĩ và sở thích của Kiều Dư thì đúng thật là hắn không bằng Ninh Tư Nguyệt.
Tuy hắn là người bên gối cùng Kiều Dư nhưng phần lớn thời gian, ngay cả hắn cũng không thấu được lòng nàng đang nghĩ gì.
Cái gì nàng cũng không nói, hệt như phong toả thật kín tâm tư của mình, không chịu để hắn biết được dù chỉ một chút.
Tới việc tìm hiểu lai lịch và gia thế của nàng, quá khứ của nàng, Nguỵ Đình cũng phải tự mình điều tra từng chút từng chút một.
Nghĩ tới đây, Nguỵ Đình bất đắc dĩ thở dài.
Ai bảo từ khi bắt đầu, hắn mới là người ép nàng ở bên cạnh mình làm gì chứ?
“Đi mời Thôi thiếu phu nhân tới phủ một chuyến cho bổn vương.”
…
Tới khi nhìn thấy Nguỵ Đình, Ninh Tư Nguyệt mới biết được người muốn gặp mình lần này không phải là bằng hữu tốt Kiều Dư mà là đương kim Nhiếp chính vương.
Ninh Tư Nguyệt vô cùng lo sợ, cẩn trọng hỏi: “Không biết Nhiếp chính vương triệu kiến [2] thiếp thân là có chuyện gì?”
Nguỵ Đình: “Thôi thiếu phu nhân không cần đa lễ, lần này triệu phu nhân tới đây là do bổn vương muốn hỏi phu nhân vài chuyện về A Dư.”
“A Dư?” Nhớ lại chuyện đã hứa với Kiều Dư, Ninh Tư Nguyệt liền giả ngu hỏi: “Vương gia muốn hỏi chuyện về Tiểu Ngư cô nương trong phủ sao? Thiếp thân và cô nương ấy không quá thân quen, ngài hỏi thiếp thân e là nhầm người mất rồi.”
Nguỵ Đình cười khẽ, “Thôi thiếu phu nhân không cần giả vờ nữa, bổn vương đã biết cả rồi.
Tiểu Ngư cô nương trong Vương phủ chính là mỹ nhân vang danh – Tiểu Kiều của xứ Cẩm Châu, cũng là tỷ muội tốt của phu nhân đây.”
Vậy thì…
Nếu Nguỵ Đình đã biết, Ninh Tư Nguyệt liền cảm thấy không cần phải giấu diếm nữa, “Không biết Vương gia muốn hỏi chuyện gì?”
Nguỵ Đình nói thẳng: “Sắp tới sinh nhật của A Dư rồi, không biết những năm qua, Kiều phủ đã tổ chức tiệc mừng sinh nhật cho nàng như thế nào?”
Ninh Tư Nguyệt không ngờ hắn lại gặp mình chỉ vì muốn hỏi chuyện này, “Vương gia quả thật… quan tâm A Dư.”
Mặc dù Ninh Tư Nguyệt chỉ mới gặp Nguỵ Đình mấy lần nhưng mỗi lần ở trước mặt mọi người, Nguỵ Đình luôn bảo vệ Kiều Dư rất rõ ràng, nếu phải so sánh biểu hiện của hắn và Trình Hi, e là hắn ăn đứt.
Nguỵ Đình hỏi là chuyện về Kiều Dư, Ninh Tư Nguyệt liền suy nghĩ một lát rồi đáp: “Thật ra A Dư là người rất thích náo nhiệt, có điều trước đây vì bệnh tim nên tỷ ấy không thể tuỳ tiện ra ngoài.
Tỷ ấy rất thích xem kịch, sinh nhật mỗi nằm, Kiều nhị phu nhân luôn thuê mấy đoàn hí kịch về diễn cho tỷ ấy xem.”
“Xem kịch?” Nguỵ Đình lặp lại lần nữa, sau đó không nhịn được mà nhoẻn miệng cười.
Khó trách…
Nhớ lại thời điểm Kiều Dư vừa tới Vương phủ, hắn thấy nàng đã hỏi thăm hạ nhân trong phủ về chuyện giữa mình và Tiêu Ấu Ngư.
Hoá ra người hắn yêu là một nữ nhân thích xem kịch vui cơ đấy.
_____
[1] Thọ lễ: quà tặng mừng thọ.
[2] Triệu kiến: mời gặp, bảo tới đây gặp,….