Edit: Xiao Yi.
Dựa theo lời của Nguỵ Cửu, vừa qua giao lộ thứ hai, Nguỵ Đình đã thấy một bảng hiệu nổi bật ở khúc ngoặt: quán trọ Phương Đông.
Quán trọ có ba tầng, vừa xa hoa vừa hoành tráng, thoạt nhìn đã thấy hơi thở tiền tài nồng đậm.
Lúc này, trong quán trọ không có người, chỉ có một tiểu nhị [1] đang canh giữ ngoài quầy.
Vốn đang buồn chán cắn hạt dưa, nhưng vừa nhìn thấy tiếng vó ngựa trước cửa quán trọ, cậu liền nhìn qua phía truyền đến tiếng động.
Vừa thấy Nguỵ Đình và một nhóm người đang xuống ngựa, cậu vội cười, chạy ra tiếp đón, “Khách quan, mọi người muốn nghỉ chân hay ở trọ ạ?”
“Ở trọ.” Nguỵ Đình nhìn qua nữ tử đang mệt mỏi, sau đó trầm giọng nói: “Chuẩn bị mấy phòng tốt nhất cho chúng ta nghỉ vài canh giờ đi.”
“Được được được, mời khách quan vào trong.” Tiểu nhị của quán trọ niềm nở mời họ vào.
Thấy nhóm người Nguỵ Đinh mặc y phục xa xỉ, tiểu nhị liền đề cử nói: “Lầu ba của quán trọ đều có phòng tốt nhất, tạm thời chưa có ai ở, tiểu nhân mời các vị lên ở.
Chỉ là giá cả có hơi…”
Nghe vậy, nữ tử liền cười, “Bọn ta ở lầu ba, chuyện giá cả ngươi không cần lo, bọn ta trả được.”
Nhìn y phục trên người nàng, tiểu nhị không cảm thấy nàng là người có thể quyết định, cậu do dự một lát rồi nhìn sang Nguỵ Đình, “Vị đại gia này… ý ngài thế nào?”
“Cứ như vậy đi.” Nguỵ Đình tiếp lời.
Lúc này, tiểu nhị mới vui vẻ cười, mời họ lên lầu ba, sau đó giới thiệu tường tận cho họ những gian phòng trên đó.
“Vậy quý vị khách quan nghỉ ngơi trước đi, nếu có gì yêu cầu, lập tức có thể phân phó cho tiểu nhân.” Tiểu nhị quán trọ mỉm cười, lui ra.
“Vương gia, gian tế này nên sắp xếp thế nào đây ạ?” Nguỵ Ngũ dò hỏi.
“Để nàng ở phòng bên cạnh phòng của bổn vương.” Nguỵ Đình nói, sau đó nhìn qua nữ tử bên cạnh, “Đúng rồi, bổn vương vẫn chưa kịp hỏi, ngươi tên là gì?”
Nữ tử sốt ruột, đúng là nàng có một cái tên, nhưng lúc này lại không thể dùng nó được.
Nguyên nhân không phải từ Nguỵ Đình, chỉ là ai bảo danh tiếng Tiểu Kiểu của xứ Cẩm Châu quá vang dội chứ?
Kiều Dư thầm ra quyết định, sau đó cười đáp: “Sao vậy? Nhiếp chính vương thế mà tự mình hỏi tên của ta đấy ư? Chẳng lẽ ngài vẫn hi vọng sẽ nghe được câu nói thật từ miệng của một gian tế?”
Nguỵ Đình cong cong khoé môi, “Đương nhiên bổn vương sẽ tra lai lịch của ngươi, chỉ là trước sau gì ngươi cũng phải cho bổn vương một cái để xưng hô chứ? Chẳng lẽ người thích nghe thấy hộ vệ của bổn vương câu trước câu sau đều kêu ngươi là gian tế sao?”
“Đúng là ‘gian tế’ gì đó quá chướng tai thật…” Kiều Dư tán thành, suy nghĩ một lát, nàng nói: “Nếu để xưng hô thì ngài gọi ta là Tiểu Ngư đi.”
Nguỵ Đình hỏi: “Cá gì cơ?”
Kiều Dư trả lời: “Nói đơn giản là cá nhỏ trong mấy bức hoạ thiên nhiên [2] ấy.”
Nàng vừa dứt lời, Nguỵ Cửu lập tức không nhịn được, nói: “E là tên này không ổn đâu.”
Kiều Dư nhìn sang, thấy sắc mặt của nhóm hộ vệ rất sâu xa, liền hỏi: “Sao vậy? Tên này nghe không hay à?”
Không đợi Nguỵ Cửu trả lời, Nguỵ Đình đã nói: “Ngươi không cần đếm xỉa tới họ, ngươi thích được gọi là gì thì gọi cái đó.
Đúng rồi, quên nói cho ngươi, bổn vương thích nhất là ‘ăn’ cá.
Chỉ cần là món chế biến từ cá, không ‘chỗ nào’ là bổn vương không ăn.”
“Vậy thì…” Khoé miệng của Kiều Dư giật giật, “Bây giờ ta đổi tên còn kịp không?”
“Cùng lắm chỉ là xưng hô mà thôi, Tiểu Ngư cô nương không cần nghĩ nhiều.” Nguỵ Đình cười khẽ, “Chúng ta đều phi ngựa suốt đêm rồi, Tiểu Ngư cô nương đã mệt thì về phòng nghỉ ngơi trước đi.”
Nghe thấy hai chữ ‘nghỉ ngơi’ này, Kiều Dư cũng lười đôi co chuyện xưng hô.
Nàng về phòng của mình, sau khi đóng cửa liền nhào lên giường vừa mềm vừa ấm.
Không bao lâu sau, người đã ngủ ngon.
Sát vách, Nguỵ Đình xoa trán, sau đó nói với Nguỵ Ngũ, “Từ đây về Tây Kinh còn mất vài ngày đường nữa, nhưng tay của bổn vương bị thương, không tiện cưỡi ngựa, ngươi đi mua một chiếc xe ngựa về đây.”
Nguỵ Ngũ nhìn sắc mặt thản nhiên của Nguỵ Đình, cảm giác như quên mất chuyện họ đã phi ngựa cả đêm là có thật vậy.
Cậu đáp: “Thuộc hạ tuân lệnh.”
“Còn nữa, ngươi đến tiệm vải tốt nhất trong trấn mua ít bộ y phục về.
Bổn vương ngửi thấy y phục trên người mình sắp bốc mùi rồi.”
“Nếu các ngươi cũng muốn thay thì mỗi người mua một bộ mới đi, thuận tay… mua về mấy bộ y phục dành cho nữ tử nữa.”
Ngài nói nhiều như vậy cũng vì muốn mua thêm y phục cho Tiểu Ngư cô nương chứ gì?
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt Nguỵ Ngũ đáp: “Thuộc hạ lập tức đi ngay.”
“Khoan đã,” Nguỵ Đình bổ sung một câu, “Chúng ta vẫn không thể xoá bỏ nghi ngờ Tiểu Ngư cô nương là gian tế được, cần phải cho người canh chừng nàng, không được để nàng chạy thoát.”
Ngữ điệu của hắn khi nói hai chữ ‘cần phải’ cực kỳ nặng.
“Vương gia an tâm, thuộc hạ nhất định cho người thay phiên canh gác, tuyệt đối không để Tiểu Ngư cô nương chạy thoát.”
Nguỵ Đình: “Được rồi, đi đi.”
Tuy Nguỵ Ngũ ‘vâng dạ’ một tiếng nhưng vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Nguỵ Đình kinh ngạc hỏi: “Ngươi còn thắc mắc chuyện gì sao?”
“Vương gia, ngài có muốn thuộc hạ mời đại phu lại xem miệng vết thương cho ngài không ạ?” Nguỵ Ngũ do dự hỏi.
Ngài ấy phân phó nhiều chuyện như vậy đều liên quan tới Tiểu Ngư cô nương, thế mà vết thương của mình lại chớ hề để ý.
Nhìn miệng vết thương đã được Kiều Dư băng bó cẩn thận, Nguỵ Đình nói: “Không cần đâu, nếu ngươi không còn gì nữa thì lui ra đi.
Bổn vương ngủ thêm hai canh giờ [3], đợi sau khi dùng ngọ thiện [4] xong, chúng ta tiếp tục lên đường.”
Sau khi ra khỏi phòng của Nguỵ Đình, Nguỵ Ngũ liền thấy mấy người Nguỵ Thất, Nguỵ Cửu đứng ngoài cửa, sắc mặt tò mò.
“Ngũ ca, Vương gia sai huynh làm gì thế?”
Nguỵ Ngũ nhìn xung quanh một lát, sau đó sâu kín nói: “Mua xe ngựa, mua y phục cho nữ nhân, còn nữa… đừng để cô nương kia chạy thoát.”
Nguỵ Cửu nhịn không được nhìn qua cửa phòng của Kiều Dư, chu môi nói: “Cô nương ấy có chỗ nào là gian tế đâu, là bà nội thì có.
Còn nữa, để cô nương ấy dùng hai chữ ‘Tiểu Ngư’ làm tên, như thế… hẳn là các người không cần ta nhiều lời về địa vị của nàng ấy trong lòng Vương gia nữa, đúng không?”
“Đúng đúng, không cần nhiều lời.” Nguỵ Ngũ đáp: “Vương gia nói sau khi dùng thiện lại lên đường, bây giờ ta đi mua xe ngựa và y phục, các ngươi thay phiên nhau canh gác đi, ai không có việc thì nghỉ ngơi trước.”
…
Giữa trưa, Kiều Dư tỉnh lại.
Một giấc này của nàng ngủ đến ngon lành cành đào, nếu không phải chịu thua cảm giác đói khát trong bụng, nàng vẫn có thể ngủ tiếp.
Kiều Dư vừa mở cửa phòng ra đã nhìn thấy khuôn mặt bánh bao của thiếu niên mặt tròn.
Cả người nàng lập tức giật bắn, cơn buồn ngủ còn sót lại cũng bị cậu doạ cho tan hết.
“Tiểu Ngư cô nương, cô nương tỉnh rồi.
Vương gia đã chuẩn bị cho cô nương mấy bộ y phục, cô nương xem có hợp không?” Nguỵ Cửu bày ra một cái bao bố.
Kiều Dư ngửi thử mùi trên y phục đạo sĩ màu xám của mình, sau đó không từ chối nữa.
Nàng nhận lấy bao bố, sau đó quay về phòng mình.
Vừa mở ra, nàng liền thấy bên trong là mấy bộ y phục dành cho nữ tử, màu trắng củ sen, màu vàng nhạt nắng, màu đỏ son nhạt,…
Nói tóm lại, những bộ y phục này diễm lệ hơn y phục đạo sĩ màu xám trên người nàng rất nhiều, còn phảng phất mười phần hơi thở nữ tử.
Kiều Dư bĩu môi, cuối cùng chọn bộ màu trắng củ sen rồi mặc lên người.
Sau khi tuỳ ý dùng dải lụa cột lại mái tóc ra phía sau, nàng mở cửa ra ngoài.
Ngay lập tức, Nguỵ Cửu và Nguỵ Thất bên ngoài liền trố mắt nhìn.
Tục ngữ có câu: ‘Người đẹp vì lụa’ quả nhiên không phải nói điêu.
Kiều Dư sờ sờ bụng của mình, “Bây giờ có gì để ăn không?”
Nguỵ Cửu hoàn hồn, sau đó chỉ chỉ cửa phòng của Nguỵ Đình, đáp: “Vương gia còn chưa tỉnh lại, đợi sau khi ngài ấy tỉnh lại, chúng ta mới có thể ăn được.”
“Vậy bao giờ Vương gia của các ngươi mới tỉnh?”
“Cái này… ta cũng không rõ lắm!” Nguỵ Cửu lắc đầu, “Chỉ là Vương gia đã nói, sau khi dùng ngọ thiện sẽ tiếp tục lên đường.
Hẳn là ngài ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi.”
Đợi thêm một lát, Kiều Dư không chịu nổi nữa, “Kia… Các ngươi không thể gọi Vương gia của mình tỉnh dậy sớm một chút à?”
Cứ chờ thế này thì biết phải chờ tới bao giờ?
“Vương gia nghỉ ngơi, đương nhiên chúng ta không dám quấy rầy.” Nguỵ Cửu lo sợ đáp: “Cô nương lại chờ thêm một lát đi.”
Nguỵ Thất nghĩ ra gì đó, “Nếu như Tiểu Ngư cô nương cảm thấy đói bụng, hay là cô nương đi gọi Vương gia dậy thử xem?”
“Đi thì đi.” Kiều Dư hùng hồn nhận lời.
Có thể mấy người Nguỵ Cửu e sợ Nguỵ Đình nhưng nàng thì chớ!
“Tiểu Ngư cô nương,” Nguỵ Cửu vội nói: “Hai ngày nay Vương gia đã mệt lắm rồi, hay là cô nương để ngài ấy nghỉ ngơi thêm một chút đi, vẫn đừng nên quấy rầy ngài ấy.”
“Ồ hố, ngươi nằm mơ đi.” Kiều Dư trưng ra nụ cười quỷ.
Nếu Nguỵ Đình không quan tâm đến suy nghĩ của nàng, vẫn cưỡng ép nàng trở về Tây Kinh thì nàng cũng không phải để ý đến suy nghĩ của hắn, cưỡng ép gọi hắn rời giường.
“Vương gia, trưa trời trưa trật rồi, ngài dậy dùng bữa đi!”
“Nếu ngài muốn ngủ nữa thì đợi ăn xong rồi ngủ!”
“Còn không muốn dùng bữa thì ngài nói với chúng ta một tiếng là được, chúng ta tự đi ăn trước, không phải đợi ngài.”
Nhìn theo Kiều Dư không sợ chết đang gõ cửa phòng của hắn, Nguỵ Cửu không kìm được, nén giọng trách cứ Nguỵ Thất, “Huynh thừa biết tính tình Vương gia sau khi rời giường cực kỳ khó ở mà, sao ngươi lại để Tiểu Ngư cô nương đi gọi ngài ấy chứ?”
Đột nhiên, trong phòng vang lên tiếng chén trà rơi xuống đất, động tác gõ cửa của Kiều Dư liền khựng lại.
Sắc mặt Nguỵ Cửu tái nhợt, kêu rên: “Chết rồi, chết thật rồi, Vương gia nổi giận rồi…”
Chợt, cửa phòng bị mở ra.
Một tay Nguỵ Đình xoa trán, lông mày nhíu lại rất chặt, sắc mặt của hắn còn hơi tái xanh, thoạt nhìn như đang cam chịu khổ ải gì đó.
“Ngươi tới đúng lúc lắm, giúp bổn vương xoa bóp trán đi.” Nguỵ Đình mở cửa, sau đó quay vào phòng, nằm ạch lên giường.
Kiều Dư: “…” Chuyện quái gì đây?
Rõ ràng là nàng tới kêu Nguỵ Đình dậy để được ăn cơm, sao lại biến thành nha hoàn [5] xoa bóp trán cho hắn rồi?
Thấy sắc mặt của nàng không thật sự cam tâm, Nguỵ Cửu vội nói: “Nếu Vương gia đau đầu thì thuộc hạ giúp ngài xoa trán một chút.”
Nguỵ Đình ghét bỏ đáp: “Không cần các ngươi, tay chân thô kệch.”
Sau đó, hắn lại nói với Kiều Dư, “Ngươi còn ngẩn người ở đó làm gì? Còn không qua đây?”
Nguỵ Thất: “Tiểu Ngư cô nương, Vương gia của chúng ta đang gọi cô nương đó!”
Kiều Dư bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng đành phải sải bước đi qua bậc cửa, đến trước mặt hắn.
Nguỵ Đình chỉ mép giường, “Ngươi ngồi đó đi.”
Kiều Dư nén lại ngọn lửa trong lòng, ngồi xuống bên cạnh hắn, nhận lệnh giúp hắn xoa bóp cái trán.
“Phiền Tiểu Ngư cô nương mạnh tay một chút.” Nguỵ Đình mở miệng.
Kiều Dư: “…”
Lão nương [6] đây nhịn!!!
Nàng cố tình mạnh tay hơn một chút, ấn ấn ấn, ấn cho hắn chết luôn!
Thế mà Nguỵ Đình lại rất thoả mãn, nhắm mắt hưởng thụ.
Nàng ấn được một hồi, hắn như cảm thấy thiếu thiếu, lập tức điều chỉnh tư thế một chút.
Nguỵ Đình dứt khoát gối đầu lên đùi nàng, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ nàng, cảm giác đau đầu của hắn mới tan đi đôi chút.
Lúc này, Nguỵ Đình mới nhàn nhã nói: “Cực khổ Tiểu Ngư cô nương rồi!”
Kiều Dư: “…”
Ngài quá đáng! Ngài bắt nạt ta!
_____
[1] Tiểu nhị: nhân viên phục vụ:v
[2] Raw: 花鸟虫鱼的鱼 | Convert: tranh hoa điểu trùng ngư đích ngư.
Trans:
花鸟虫 – Tranh vẽ côn trùng, hoa cỏ, chim chóc.
鱼 – Ngư – cá.
Edit: cá nhỏ trong mấy bức hoạ thiên nhiên ấy: hình ảnh minh hoạ:
[3] Canh giờ: 1 canh giờ = 2 tiếng đồng hồ.
[4] Ngọ thiện: bữa trưa.
[5] Nha hoàn: nô lệ, nô tỳ, người hầu.
[6] Lão nương: bà đây (kiểu bố đời) -> Ý Kiều Dư là: Bà đây nhịn mày!:v.