Biên tập: Thị Mộc
Hôm sau, Kiều Dư đã hoàn thành bức tranh, phái người mang tới tận phủ cho Sở Tiêu Nhiên.
Không bao lâu sau, Sở Tiêu Nhiên cũng phái người gửi lại một lá thư.
Kiều Dư còn chưa đọc xem trong đó viết gì, Nguỵ Đình đang ngồi một bên đã ghen ghét nói: “Ta đã nói thằng oắt đó không có ý tốt gì mà nàng không nghe.
Nhận tranh thì im luôn đi, còn gửi tin lại gì chứ?”
Cứ dây tới dây lui với A Dư nhà hắn, có phải Sở Tiêu Nhiên muốn dây cả đời không hả?
Kiều Dư chỉ xem lời hắn như gió thoảng bên tai, trực tiếp mở lá thư của Sở Tiêu Nhiên ra.
Nguỵ Đình không kiềm nổi tò mò, nhích tới gần nàng muốn xem ké.
Kiều Dư liếc nhìn hắn một cái, không nói gì nữa, tiếp tục mở xem lá thư.
Trong lá thư là lời cảm ơn của Sở Tiêu Nhiên, cũng là lời tạm biệt.
Y nói tới bây giờ vẫn luôn hướng về non sông đất Thục, nhờ hai bức tranh của Kiều Dư đã giúp y lĩnh hội sự hùng vĩ tráng lệ nơi đó, cho nên Sở Tiêu Nhiên muốn đích thân chiêm ngưỡng, ba ngày sau sẽ rời kinh.”
Sau khi đọc xong, Nguỵ Đình cũng không lời gì để nói.
Kiều Dư: “Ta đã nói là chàng nghĩ tào lao mà.”
Nguỵ Đình biết mình đuối lý, hắn xấu hổ sờ sờ chóp mũi.
Kiều Dư đi tới trước bàn, tiếp tục trải giấy vẽ tiếp.
Hắn nhìn qua, vẫn là phong cảnh đất Thục.
“A Dư…” Nguỵ Đình gọi nàng một câu, nhưng rất lâu sau đó vẫn không nói tiếp.
“Sao thế?” Giọng nói của Kiều Dư hơi nghi hoặc, không biết Nguỵ Đình lại ghen cái gì.
Trong mắt Nguỵ Đình vừa rối trí vừa nghiền ngẫm, “Nàng không cảm thấy nàng có hơi… quan tâm Sở Tiêu Nhiên kia à?”
Kiều Dư giải thích: “Vương gia đừng suy diễn nhiều, Sở công tử có ơn cứu mạng với ta.
Bây giờ y lại tới đất Thục, lại nói lời kính cẩn rằng bức tranh của ta đã giúp y rất nhiều.
Vậy thì ta cũng nên giúp hắn chút ít trong khả năng của mình.”
Chẳng qua chỉ là vài bức tranh mà thôi, đối với Kiều Dư không phải chuyện gì to tát.
Nhưng bấy giờ, Kiều Dư cũng không lường trước được rằng những bức tranh phong cảnh mà mình vẽ cho Sở Tiêu Nhiên vốn dĩ chỉ để giúp y thăm thú đất Thục dễ dàng hơn, nhưng kết quả cuối cùng thì người có lợi nhất lại là Nguỵ Đình [1].
Sở Tiêu Nhiên lặng lẽ rời kinh, không hề thông báo cho bạn bè hay người quen gì cả, cũng không tổ chức tiệc chia tay.
Mãi tới khi y rời kinh được mấy ngày, mọi người trong thành Tây Kinh mới phát hiện vị Sở công tử của phủ Định Quốc công lại rời kinh rồi.
Có điều Sở Tiêu Nhiên rời kinh là chuyện thường như cơm bữa, mọi người đã sớm thành quen.
…
Sau khi vẽ xong tranh cho Sở Tiêu Nhiên, lúc này Kiều Dư mới phát hiện đã mấy ngày mình vẫn chưa tiến cung thăm tiểu Hoàng đế.
Nàng vội sai người chuẩn bị xe ngựa rồi tiến cung.
Thời điểm tới Long Chương cung, nàng vốn nghĩ sẽ nghe thấy giọng nói ấm ức làm nũng của tiểu Hoàng đế, nhưng còn chưa đi vào, Kiều Dư đã nghe thấy tiếng đọc sách non nớt của cậu.
Bên trong còn có một giọng nam đang sửa phát âm của tiểu Hoàng đế lại cho đúng.
Cung nữ Quản sự Hoa Sen và một đám cung nhân đang túc trực bên ngoài, Kiều Dư hỏi họ: “Ai đang ở bên trong dạy bệ hạ đọc sách vậy?”
Hoa Sen đáp: “Hồi Vương phi, là Tiêu công tử.”
Thì ra là gã!
Biết được kết quả, Kiều Dư không mấy kinh ngạc.
Dạo trước, sau khi ngựa của nàng bị kinh động, Nguỵ Đình đã phái người tra rõ nguyên nhân.
Cuối cùng tìm được trên thân con ngựa đó có một phi tiêu hình bông tuyết cắm vào, hình dáng giống y như đúc chiếc phi tiêu đã giết Nguyên Thực đạo trưởng.
Tiếc rằng trên phi tiêu không có dấu hiệu gì để xác nhận thân phận của chủ nhân nó cả!
Tiêu Như Mặc âm hiểm xảo trá như vậy, để bên người khác nào một con rắn độc đâu? Kiều Dư không thể yên tâm để kẻ như hắn ở bên cạnh tiểu Hoàng đế được.
Thấy tiếng đọc sách trong phòng ngừng lại, Kiều Dư liền dặn Hoa Sen chuẩn bị một tách trà thơm, sau đó gõ cửa rồi bưng trà vào.
Trong điện, tiểu Hoàng đế đang nằm dài trước mặt bàn, tay cầm một cây bút.
Tiêu Như Mặc đứng phía sau cậu, tay cầm tay cậu, y hướng dẫn tiểu Hoàng đế làm sao để viết chữ.
Tiểu Hoàng đế ngẩng đầu nhìn Kiều Dư một cái, bình thản gọi: “Tiểu Ngư cô cô…”
Sau đó, cậu lại nghiêm túc bắt đầu luyện chữ, thái độ đã không còn thân thiết với nàng như trước nữa.
Kiều Dư đi tới vài bước, liền thấy Tiêu Như Mặc đang dạy tiểu Hoàng đế viết hai chữ:
Quân.
Thần.
Lồng ngực của Kiều Dư đau nhói, nàng thầm thở ra một hơi rồi cười hỏi: “Bệ hạ đọc sách trong thời gian dài hẳn là mệt rồi.
Cô cô pha trà tới cho ngài nè, ngài có muốn nghỉ ngơi một chút không?”
Tiểu Hoàng đế vô cùng nghiêm túc viết chữ, “Đa tạ Tiểu Ngư cô cô, ta không mệt.”
Tiêu Như Mặc ngẩng đầu nhìn Kiều Dư, cười như không cười, nói: “Bệ hạ hiếu học là điều mà văn võ bá quan vui mừng, mong Vương phi để yên cho ngài học tập.”
Kiều Dư lạnh lùng đáp: “Tiêu công tử, không phải ta muốn quấy rầy bệ hạ, chỉ là bây giờ ngài vẫn còn nhỏ tuổi, việc học tập cần phải dự tính lâu dài mới ổn.”
Không phải nàng không đồng ý việc tiểu Hoàng đế tập đọc tập viết, chỉ là bây giờ cậu mới ba tuổi, bút còn cầm không chắc đã bắt cậu học lễ nghĩa giữa vua và thần tử, như vậy quá sớm rồi!
Tiểu Hoàng đế: “Tiểu Ngư cô cô, ta không còn nhỏ nữa.
Cữu cữu [2] nói lúc nghĩa phụ ba tuổi đã biết viết một ngàn chữ.”
Bây giờ cậu mới viết được có hai chữ, còn kém xa nghĩa phụ rất nhiều!
Kiều Dư nhìn Tiêu Như Mặc, nếu tính số tuổi thì thời điểm Nguỵ Đình ba tuổi, gã Tiêu Như Mặc này còn chưa ra đời kia mà?
“Bệ hạ hẳn là nghe lầm rồi, lúc Vương gia ba tuổi như ngài cũng không hiếu học tới vậy đâu.”
“Ồ?” Tiêu Như Mặc nhướn mày đáp: “Xem ra Vương phi không quá hiểu về Vương gia rồi.
Nhiếp chính vương của chúng ta có thể nói là thiên tài, một tuổi viết chữ, ba tuổi làm thơ, bốn tuổi tính được thuế ruộng là bao nhiêu đấy.”
Kiều Dư trợn mắt.
Người Tiêu Như Mặc nói chính là Nguỵ Đình hả?
Trong phạm vi hiểu biết của nàng, đứa nhỏ một tuổi thường chưa rành nói, vậy mà Nguỵ Đình lúc một tuổi lại biết viết chữ?
Hắn có thiên phú tới độ nào thế?
Nghe xong câu này, tiểu Hoàng đế càng hăng hái hơn, “Tiểu Ngư cô cô, ta phải tập viết, cô cô mang trà ra ngoài đi.”
Tiêu Như Mặc nhếch môi, lại hỏi: “Đúng rồi Vương phi, bệ hạ đã bắt đầu nghiêm túc học viết được mấy ngày rồi.
Nếu Vương phi tiến cung, e là không có thời gian tiếp đãi người đâu.
Nếu Vương phi không có việc gì thì người cứ ngoan ngoãn trong phủ dưỡng thai thì hơn.”
“Bệ hạ cũng thấy vậy sao?” Kiều Dư đặt tách trà xuống, hỏi tiểu Hoàng đế.
Bàn tay của tiểu Hoàng đế hơi khựng lại một chút, sau đó trả lời: “Ta ở đây rất tốt, Tiểu Ngư cô cô không cần lo lắng cho ta đâu.”
Trong lòng Kiều Dư càng lúc càng lạnh đi.
Nàng nhìn Tiêu Như Mặc, có hơi bái phục khả năng của gã này.
Chỉ mới mấy ngày đã chiếm được sự chú ý của tiểu Hoàng đế…
…
Buổi tối, lúc dùng bữa, Kiều Dư không mấy dễ chịu.
Thấy dáng vẻ của nàng nàng ỉu xìu, Nguỵ Đình hỏi: “Hôm nay nàng tiến cung thăm bệ hạ đã gặp chuyện gì khó chịu à?”
“Vương gia có biết gần đây, Tiêu Như Mặc đều dành cả ngày ở Long Chương cung không?” Thấy hắn bình thản như vậy, Kiều Dư đành hỏi.
“Ta biết.” Nguỵ Đình bình tĩnh trả lời.
“Nếu đã biết sao chàng còn mặc kệ gã?” Kiều Dư giật mình.
Chàng có biết cả ngày hôm nay, Tiêu Như Mặc đã dạy cho tiểu Hoàng đế cái gì hay không? Việc gã làm rất có thể chia rẽ tình cảm giữa chàng và tiểu Hoàng đế đó!
“Sớm muộn gì chuyện này cũng tới, dù không phải gã dạy tiểu Hoàng đế thì cũng sẽ có người khác…” Nguỵ Đình nói.
Chờ khi tiểu Hoàng đế lớn lên, tới tuổi học đọc học viết, những thứ như vậy, không phải Tiêu Như Mặc dạy thì cũng sẽ có người khác tới dạy tiểu Hoàng đế mà thôi.
“Vậy sao chàng còn có thể bình thản như thế? Chàng đã bỏ ra không ít tình cảm vào đứa nhỏ kia, bây giờ chàng lại mặc kệ nó bị người khác xúi giục đi phản bội chàng hay sao?”
_____
[1] Spoil: sau này Nguỵ Đình thống nhất thiên hạ sẽ có chỗ cần tới bản đồ địa hình đất Thục, cho nên khúc này tác giả mới nói như vậy.
[2] Cữu cữu: cậu bên ngoại (em trai của mẹ)..