Edit: Xiao Yi.
Trong lúc nàng oán giận càu nhàu, Nguỵ Đình vươn tay xoa xoa bên mặt bị đánh của mình, “Xem ra lá gan của Tiểu Ngư cô nương rất lớn, bổn vương đây là lần đầu tiên bị người khác vả mặt như thế đấy.”
Nhìn theo động tác của hắn, Kiều Dư thấy được một bên mặt hắn đã hằn in dấu tay đỏ chót.
Nàng lập tức chột dạ.
Nếu là người khác, nàng đánh thì đánh thôi, nhưng người trước mặt nàng chính là Nguỵ Đình, là Nhiếp chính vương dưới một người trên vạn người, Nguỵ Đình!!!
“Ai bảo… Vương gia vừa tỉnh lại đã động tay động chân với ta?” Kiều Dư ngang ngạnh nói: “Dù sao ta cũng đánh rồi, nếu Vương gia tức giận thì đánh lại đi.”
Dứt lời, nàng nhắm mắt lại, ngẩng cằm lên.
Nguỵ Đình vươn tay, nhẹ véo cằm nàng, nói: “Làm sao bây giờ? Bổn vương lưu luyến khuôn mặt này nên không xuống tay được.
Nếu trong lòng của Tiểu Ngư cô nương cảm thấy có lỗi thì xoa bóp đầu óc cho bổn vương đi.”
Kiều Dư mở mắt ra, “Sau khi ta xoa bóp đầu óc cho ngài rồi thì chuyện vừa nãy coi như tính xong đấy.”
“Đó là đương nhiên.” Nguỵ Đình cong môi, chắc nịch trả lời.
Kiều Dư ngồi xuống, hắn liền gối đầu lên đùi nàng, sau đó nhắm mắt hưởng thụ sức lực truyền đến nơi lòng bàn tay của nàng…
Lúc nhóm Nguỵ Ngũ trở về sơn động thì thấy Kiều Dư đang xoa bóp đầu cho Vương gia nhà mình.
“Vương gia lại đau đầu sao?” Nguỵ Ngũ lo lắng hỏi: “Trước đây Vương gia đâu có thường xuyên đau đầu thế này.
Có phải miệng vết thương của ngài lại…”
Nguỵ Ngũ còn chưa nói ra bốn chữ ‘dư độc tái phát’, Nguỵ Đình đã ngắt lời: “Bổn vương không sao, ngươi không cần lo lắng thái quá.”
Được Kiều Dư xoa bóp một hồi, hắn cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, phất tay bảo nàng không cần xoa bóp nữa.
Sau đó, hắn ngồi dậy, đi lấy y phục mắc trên giá cây rồi khoác lên người.
Trong lúc sửa sang lại cổ tay áo của mình, Nguỵ Đình vô thức lục lọi bên trong tay áo.
Phát hiện không có đồ vật mình muốn tìm, sắc mặt của hắn lập tức biến đổi.
“Vương gia đang tìm cái này sao?” Nguỵ Ngũ lấy hà bao sáng màu ra, “Lúc thuộc hạ hong khô y phục cho ngài thì nó bị rơi ra, cho nên thuộc hạ lập tức trông coi nó giúp ngài.”
“Ừ.” Nguỵ Đình nhận lấy hà bao, sau đó nhìn thoáng qua Kiều Dư một cái.
Hắn treo hà bao bên cạnh thắt lưng của mình, ở vị trí cực kỳ nổi bật.
Nguỵ Ngũ cụp mi, cố gắng im lặng không một tiếng động thu lại kinh ngạc vào đáy mắt.
Nguỵ Cửu lại không kìm chế được, trợn to hai mắt.
Nhiều năm như vậy, Vương gia đã luôn quý trọng hà bao đó cực kỳ, không dễ gì cho người khác nhìn thấy.
Sao hôm nay ngài lại phá lệ?
Vị Nhiếp chính vương tài mạo vô song, khí chất cao quý vậy mà giữ khư khư một cái hà bao của nữ tử, bây giờ còn như khoe ra ngoài thế này?
Lúc đảo mắt qua thắt lưng của hắn, Kiều Dư nói: “Ta không nhìn ra Vương gia lại là người coi trọng tình nghĩ như vậy đấy!”
Trong lời nói còn mang theo mấy phần mỉa mai.
Nguỵ Đình nhíu mày một cái, nhìn qua nàng, hỏi: “Lời này của ngươi có ý gì?”
Kiều Dư chỉ chỉ hà bao kia, nói: “Nó đã cũ đến bung chỉ rồi, nhưng Vương gia vẫn yêu thích tới nỗi mang theo bên người, hẳn là do người cực kỳ quan trọng với ngài tặng cho.
Nếu Vương gia đã coi trọng người tặng hà bao đến thế, vì sao còn cố tình ép ta hồi kinh với ngài chứ?”
“Phải nói thế nào đây nhỉ? Tuy khuôn mặt này của ta cũng dễ nhìn, nhưng nếu so với cô nương đã tặng hà bao ấy cho Vương gia mà không sánh nổi với người ta, vậy thì ngài lỗ rồi.”
Thấy sắc mặt của nàng rất thản nhiên, dáng vẻ như không hề ấn tượng với hà bao này, trong lòng Nguỵ Đình lập tức trầm xuống, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Dứt lời, hắn tháo hà bao xuống, như cũ cất vào tay áo của mình.
“Chuyện riêng của bổn vương không cần Tiểu Ngư cô nương bận tâm.” Nguỵ Đình nói xong liền cất bước ra khỏi sơn động.
Không hiểu vì sao, Kiều Dư cảm thấy bóng lưng của hắn tản ra mấy phần thất vọng.
“Nhìn dáng vẻ này của hắn hình như bị mình chọc tới đau gan rồi.” Kiều Dư xoa cằm, như suy tư nói.
Đột nhiên, nàng cảm thấy không khí xung quanh hình như lạnh xuống, sống lưng không nhịn được run lên.
Ngẩng đầu một cái, nàng liền thấy Nguỵ Thất đang lạnh lùng nhìn mình chằm chằm, ánh mắt của cậu như muốn chọt thủng hai lỗ trên người nàng vậy.
“Ta chỉ tò mò hà bao kia một chút nên nhiều lời thôi, hẳn là chuyện này không tính là gian tế muốn chết đúng không?” Trong lòng Kiều Dư kêu khổ.
Sao nàng lại không quản tốt cái miệng của mình, lại đi hỏi chuyện hà bao của Nguỵ Đình thế chứ?
Tất cả đều tại hắn, cất trong tay áo không cất, ai bảo đeo bên thắt lưng khoe ra làm gì?
Nguỵ Thất ‘hừ’ lạnh một tiếng để biểu đạt bất mãn của mình, “Mấy người các ngươi đi chuẩn bị vài món thôn quê đi, ta đi xem Vương gia thế nào.”
Nguỵ Ngũ ra khỏi sơn động liền thấy Nguỵ Đình đứng trên mỏm đá lớn.
Thân hình của hắn cao to đĩnh bạt, vạt áo lẫn y phục bị gió thổi phấp phới, cảm giác như kẻ đơn thân độc mã vậy.
“Vương gia, ngoài này gió lớn, ngài vừa hạ sốt, tốt nhất là nên vào trong thôi ạ.”
Nguỵ Đình xoay người, thấy người đối diện là Nguỵ Ngũ liền nói:
“Nguỵ Ngũ, ngươi luôn hành sự cẩn trọng, có một chuyện bổn vương không chờ được, muốn lệnh cho ngươi tức khắc đi làm.”
“Chỉ cần Vương gia phân phó, thuộc hạ lập tức tuân lệnh.” Nguỵ Ngũ đáp.
Nguỵ Đình nói: “Ngay bây giờ, bổn vương muốn ngươi lên đường quay lại Vân Châu để tìm một vị đạo sĩ ước chừng năm mươi tuổi.”
Đạo sĩ?
Trong lòng Nguỵ Ngũ nghi hoặc, “Không biết vị đạo sĩ kia có điểm gì đặc biệt đến vậy?”
Nguỵ Đình nhớ lại chuyện trước đây, nói: “Bổn vương cũng chỉ có ấn tượng nhàn nhạt mà thôi.
Đến nỗi dung mạo của vị đạo sĩ thế nào, ta cũng không nhớ rõ.
Nhưng ở hôn lễ của Trình gia, ông ấy đã đi cùng Tiểu Ngư cô nương, hẳn là sư phụ của nàng ấy.
Cho nên bây giờ hẳn là ông ấy vẫn còn ở nội thành Vân Châu…”
Dứt lời, hắn lại vuốt ve hà bao trong tay áo.
Thấy động tác quen thuộc này của Nguỵ Đình, Nguỵ Ngũ hỏi: “Vương gia chắc chắn Tiểu Ngư cô nương chính là chủ nhân của hà bao ấy sao? Nhưng thuộc hạ thấy dáng vẻ của cô nương hình như không hề nhớ rõ chuyện này, có khi nào ngài lầm người rồi không?”
“Bổn vương tuyệt đối không lầm người.” Nguỵ Đình chắc chắn trả lời.
Có lẽ, sau khi gặp lại vị đạo sĩ kia, những nghi hoặc của hắn sẽ được giải đáp dễ dàng…
“Ở hôn lễ của Trình gia đã có không ít người từng thấy ngươi, lần này đi Vân Châu… ngươi cẩn thận.” Nguỵ Đình dặn dò.
“Tạ ơn Vương gia quan tâm, thuộc hạ lập tức khởi hành.”
“Đi đi.”
Sau khi Nguỵ Ngũ đi rồi, Nguỵ Đình lại đứng dưới trời gió lạnh, cố gắng xua tan tức giận trong lòng đi.
Xong xuôi, hắn quay người trở vào sơn động.
Vừa mới đi vào, Nguỵ Đình liền ngửi thấy hương thơm rất nức mũi.
Mấy người Nguỵ Thất và Nguỵ Cửu đã nướng xong mấy món thôn quê kia, thấy Nguỵ Đình đi vào, Nguỵ Cửu vội cầm một xiên cá nướng rồi dâng tới trước mặt hắn, “Vương gia đã về, đúng lúc này cá vừa nướng chín, ngài có thể ăn rồi ạ.”
Nguỵ Đình nhận lấy xiên cá, tuỳ ý ngồi xuống, bắt đầu thong thả ăn.
Khi ăn cá có thể nhìn ra dáng vẻ của một người.
Tuy thịt cá ngon nhưng bên trong có quá nhiều xương, vừa ăn vừa lừa xương để phun ra như vậy rất khó duy trì dáng vẻ thanh lịch.
Nhưng Nguỵ Đình thì khác.
Động tác của hắn không nhanh không chậm, không giống như động tác ăn uống phàm tục mà giống bức hoạ người cảnh hoà quyện hơn.
Chỉ tính trong sơn động giản đơn này, sự tôn quý của hắn như được phát huy đến tận cùng.
Kiều Dư nhìn hắn một hồi, trong lòng rủa thầm: Cái tên Nguỵ Đình này chỉ yên lặng ngồi đó ăn thôi, sao lại có sức hấp dẫn tới thế? Chỉ duy trì phong độ của mình không phải được rồi à? Sao hắn còn muốn ngứa đòn ‘hấp dẫn’ cả ghen tỵ của người khác vậy chứ?
Sau khi ăn cá xong, Nguỵ Đình đặt xiên xuống, nhìn thấy động tác của mọi người cũng đã dừng lại.
“Đều ăn xong rồi chứ?” Nguỵ Đình nhìn quanh một vòng.
Mấy người Nguỵ Thất và Nguỵ Cửu vội vàng gật đầu.
Nguỵ Đình lấy khăn ra lau tay, nói: “Nếu đã ăn xong rồi thì chúng ta lập tức khởi hành.”
“Vương gia, Ngũ ca đâu ạ?” Nguỵ Cửu hỏi.
Nguỵ Đình đáp: “Bổn vương có chuyện quan trọng nói Nguỵ Ngũ đi làm, chúng ta không cần chờ hắn.”
…
Đi hết một ngày, mọi người ra khỏi núi Thương Sơn.
Kiều Dư nói: “Qua Thương Sơn rồi, chúng ta đi về hướng Bắc khoảng mười lăm phút là có thể tới quận Lan Khê.”
Từ trong núi đi ra, nàng chịu đựng đủ cảm giác xóc nảy trên lưng ngựa lắm rồi! Vừa tới quận Lan Khê, nàng lập tức mua một chiếc xe ngựa.
Nguỵ Đình vẫn không lơ là cảnh giác, nói: “Nguỵ Cửu, ngươi đi thăm dò đường xá đi, những người còn lại thay phiên chỉnh đốn hàng ngũ và nghỉ ngơi tại chỗ.”
Sau nửa canh giờ, Nguỵ Cửu trở về, bẩm tấu: “Vương gia, quận Lan Khuê đang có giới nghiêm.
Gần đây có thổ phỉ [10] hoành hành, chỉ cần muốn vào quận Lan Khê đều phải chờ xét duyệt.”
“Xem ra chuyện này đã nghiêm trọng hơn dự tính của bổn vương rồi.” Sắc mặt của Nguỵ Đình trầm xuống.
“Đúng vậy,” Kiều Dư không thể không đồng tình, “Quận Lan Khê trực thuộc Ung Châu.
Tình huống này xem ra… trong Tây Kinh có người không muốn ngài trở về rồi.
Mức độ khiến người khác thù hận mình của ngài đúng là không tầm thường nhỉ?”
Nguỵ Đình khinh thường, “Bọn chúng cùng lắm chỉ là một đám hề nhảy nhót mà thôi.”
Giết hắn một cách quang minh chính đại cũng không dám, chỉ có thể mượn tay thích khách, mượn cớ quy chụp hắn là lính đào tẩu với cả nguỵ biện có thổ phỉ hoành hành?
Dù cho bọn chúng mười lá gan đi chăng nữa, bọn chúng cũng không làm nên việc.
“Chúng ta đi đường vòng.” Nguỵ Đình nói.
Đến được Ung Châu, hắn rất quen thuộc địa bàn nơi đây nên không cần Kiều Dư chỉ đường, tự mình đã có thể vạch ra con đường nhanh và tiện nhất.
Càng đi về hướng Bắc, trạm kiểm soát trên đường càng ít.
Ngày thứ mười rời khỏi Vân Châu, cuối cùng Kiều Dư đã có thể ngồi xe ngựa, không cần phải cưỡi chung một con ngựa với Nguỵ Đình nữa khiến nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lại đi hơn nửa tháng, mọi người tới được kinh thành.
Lúc dừng lại dưới cổng thành, ai nấy đều nhận ra cổng thành nguy nga tráng lệ bị đóng lại rất chặt.
Dân chúng và tiểu thương [11] ngày thường vẫn hay ra vào bây giờ đã không thấy bóng dáng.
“Ban ngày ban mặt sao lại đóng cửa thành? Chẳng lẽ có người tấn công thành nhưng thất bại sao?” Nguỵ Cửu suy đoán.
Rất nhanh, lính trông coi trên tường thành chú ý tới mấy người trước cổng thành, một tướng lĩnh trong đó bắt đầu hô lên: “Các ngươi là ai? Mau xưng tên ra!”
Vừa nói, dáng vẻ của ông vừa đề phòng.
Nguỵ Đình nhận ra giọng nói của tướng lĩnh kia, mở miệng đáp lại: “Chu Thương, đến bổn vương mà người cũng không nhận ra sao?”
“Nhiếp chính vương?”
Nghe thấy giọng nói của Nguỵ Đình, tướng lĩnh Chu Thương trên tường thành vội xoa hai mắt của mình, chỉ thấy người dẫn đầu phía dưới đang ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, tuy hắn ăn vận y phục bình thường nhưng khí thế trên người lại không thể nào giấu được.
Oai hùng tới mức đủ nuốt cả núi sông, đúng là Nhiếp chính vương mà Chu Thương hằng đêm chờ đợi.
Ngay tức khắc, Chu Thương kích động hô lên: “Mau, các ngươi mau mở cổng thành! Là Nhiếp chính vương, ngài ấy đã trở về!!!”
Một câu ‘Nhiếp chính vương đã trở về’ khiến mấy tên lính trông coi thành liền thả lỏng lại.
Bây giờ Nhiếp chính vương đã về, nhóm tâm phúc của ngài ấy cũng quay lại.
Có Nhiếp chính vương trấn thủ kinh thành chính là có tường đồng vách sắt, bất kể là ai cũng không dám mạo phạm.
Không bao lâu sau, cổng thành được mở ra, Chu Thương vội chạy tới, quỳ xuống trước ngựa của Nguỵ Đình, nghiêm giọng hành lễ: “Mạt tướng Chu Thương, cung nghênh Nhiếp chính vương trở về!”
_____
[1] Quân doanh: trang trại quân đội: hình ảnh minh hoạ:
[2] Bội kiếm: kiếm dài có đai đeo để thắt bên người.
[3] Raw: 苍山 | Convert: Thương Sơn: Hình ảnh minh hoạ:
[4] Sơn động: hình ảnh minh hoạ:
[5] Hắc bào: áo choàng màu đen.
[6] Đức hạnh: đạo đức, nhân phẩm,… chung quy là tính cách con người.
[7] Hộp bách bảo: túi thần kỳ của Doraemon ấy:v gì cũng có.
[8] Hà bao: túi tiền.
[9] Hiểm cảnh: tình huống nguy hiểm.
[10] Thổ phỉ: quân cướp bóc ở địa phương, hay còn gọi là giặc cỏ (Theo hvdic.thivien.net).
[11] Tiểu thương: thương nhân vừa và nhỏ..