Nhiếp Chính Vương Là Trúc Mã

1

Năm mười bốn tuổi, quẻ sư nói chúng ta khí vận tương hướng, hai người chỉ có thể sống một, nếu không núi sông rung chuyển.

Ta nói với nàng, nàng sống ta mất.

Không nghĩ tới Phù Dao phản ứng phi thường. Khi đó, ta mới biết được nàng cũng đả tâm duyệt ta.

Phù Dao sợ ta tự sát, không màng ánh mắt khác thường của mọi người, chuyển đến cùng ta ăn cùng ta ở.

Nàng khắp nơi bôn ba, tìm kiếm cách thức phá giải thiên mệnh. Nghe nói Đỉnh Sơn trên núi có vị cao nhân, chúng ta liền mộ danh đi tìm.

Ai ngờ, đó là một cái bẫy.

Trong rừng ẩn núp trăm xạ tiễn, chúng ta chịu khổ mắc phục kích. Ta trúng một mũi tên, e là khó qua.

Khi ta tỉnh lại khi, Phù Dao đã là thành một thân đầy máu, mơ mơ hồ hồ mà ngả trên người ta.

Xung quanh trên vách đá có bầy sói, nhìn thấy ghê người.

Ta nàng một lọn tóc, nắm ở lòng bàn tay, đối với trời xanh lấy máu thề: “Nàng nếu rời đi, ta tất tương tùy.”

Đại để này thiên hạ không thể không có khí vận chi tử, cho nên chúng ta hai người đều đại nạn không chết mà sống sót.

Đỉnh sơn qua đi, ta liền không ăn củ cải.

Bởi vì mỗi khi nhìn thấy, ta lại nhớ tới người ta đặt trên đầu quả tim thương yêu bị thương tích đầy mình.

Sau lại ta đem người lên trên núi tàn sát bầy sói sạch sẽ, chế thành một chiếc áo khoác da sói cho nàng.


Sau này thành Nhiếp Chính Vương, lại đem những kẻ lúc ấy tham dự vụ phục kích tất cả truy sát.

Thế nhân toàn nói: “Ai nếu tổn thương Diệp Phù Dao một sợi lông, chẳng khác nào nửa cái chân bước vào Diêm Vương điện.”

2

Phù Dao tính nết cùng quý nữ thế gia nội liễm trầm ổn bất đồng. Nàng sinh ra tươi đẹp trương dương, không sợ trời không sợ đất.

Nhưng sau này ta dần dần phát hiện nàng tính tình thay đổi.

Không muốn ra cửa, thậm chí đối với ta sinh ra trốn tránh.

Thẳng đến lần đó, ta xông vào khuê phòng của nàng, nàng cũng núp trong chăn gấm, gắt gao bắt lấy góc chăn không chịu ra.

Cuối cùng mới chịu ra, ta nhìn thấy sau lưng nàng có vết sẹo chói mắt.

Đích nữ phủ Cửu Vương Gia đối với ngọc thể quý trọng dữ dội.

Ta vì nàng xăm lên hình xăm loan phượng che khuất vết sẹo. Nhưng mỗi năm vừa đến đêm trăng tròn, vết thương cũ liền đau đớn.

Ta tìm khắp thiên hạ, rốt cuộc cũng tìm được một vị thần y.

Nhưng hắn muốn ta cho hắn chức thượng y, là chức quan tối cao. Muốn ta mỗi năm hạ mình cùng hắn đua ngựa.

Ta rút kiếm ra chặn ngay cổ họng hắn, hắn lại thần sắc kiêu căng: “Trong thiên hạ chỉ có thảo dân có thể phối ra dược này, Nhiếp chính Vương nếu không nghĩ lại, e là…”

Người này cực kỳ đáng giận, nhưng lại không thể giết hắn.

Vì thế mỗi năm ta đều đúng giờ đi gặp hắn để hắn đưa cho Phù Dao một lọ giảm đau dược.

3

Chúng ta sắp thành hôn, lại không nghĩ tới thái hậu đột nhiên ra lệnh làm khó dễ ta, hạ chỉ Tứ hôn.

Thứ Nữ của Mạnh Phủ vào phủ thì cũng không yên phận, lúc nào cũng trưng ra bộ mặt dối trá muốn chia cắt ta và Phù Dao, mỗi đêm phù giao nói với ta đều là câu “Nhịn một chút.”

Phù Dao ám chỉ Mạnh thị vài lần, thế nhưng nàng chính là cái đồ ngu nghe không hiểu lời.

Ngược lại càng trầm trọng, nàng lấy thân phận Nhiếp chính Vương phi áp chế Phù Dao thế nhưng Phù Dao lại chỉ thờ ơ.

Ta có chút đau đầu Phù Dao nàng không hề ghen.

Tâm nàng vĩnh viễn không câu nệ tình trường với những nữ tử tầm thường.

Thẳng đến lần kia ta muốn vào viện của Phù Dao, vừa lúc gặp Mạnh thị lại ở trước mặt Phù Dao rung đùi đắc ý.

Một chữ “Thiếp” kia đã làm ta nổi lên sát ý, tay ta đã nắm bội kiếm bên hông, Phù Dao lại trừng mắt liếc ta một cái.

Ở bãi săn kia, Mạnh thị ra vẻ kiều nhu duỗi tay trên đường ngăn lại ta, còn không biết liêm sỉ mà dám hôn ta, ta nhìn chằm chằm nàng: “Kiếm của Bổn Vương lâu lắm không lao chùi, nên dùng máu lao chùi.”


Tiểu Mặc đã vào viện báo cho nàng. Ánh trăng mùa hạ âm trầm, từ xa nhìn ra cửa sổ một bóng u hồn.

Mạnh thị bị dọa đến bệnh nặng.

Bất quá cũng ít nhiều, Yến yến đêm đó cực không vui. Như mị như yêu mà lăn lộn với ta, kết quả cuối cùng nàng chính mình bị thể lực ta chống đỡ hết nổi.

Ngày kế, ta nhìn thấy Phù Dao ngồi ở bên cửa sổ, bắt đầu chà lau bội kiếm.

Ta biết, nàng nổi sát tâm.

4

Sao lại Mạnh thị xuất khẩu cuồng ngôn muốn hủy Quân Quyền thượng vị, chúng ta đều muốn giết nàng. Há chẳng phải có Thái hậu cùng mạnh Thừa Tướng bảo vệ.

Mạnh thị không chết.

Ngày Phù Dao xảy ra chuyện, ta đang ở trên triều xử lý chính vụ.

Nàng chịu đau, ta cũng có thể cảm nhận được.

Mạnh Ngu Ninh phải giết, thiên đao vạn quả.

Đúng lúc này, Tiểu Mặc truyền lời cho ta, nói Phù Dao nàng tìm thấy thứ sửa được Thiên mệnh.

Vì thế liền có cảnh chúng ta bồi Mạnh thị diễn trò hay.

Phù Dao như nguyện đoạt hệ thống, sửa lại mệnh cách.

Khí vận ở trên người ta dần biến mất.

5

Người mang hệ thống mỗi người đều có nhiệm vụ, Mạnh thị chưa hoàn thành thì Phù Dao tiếp tục.

“Công lược máu lạnh Nhiếp Chính Vương.”


Phù Dao hô to khó khăn.

Nhưng nàng đã quên quân tâm tựa hải.

Mỗi khi Phù Dao hứng thú bừng bừng mà dò hỏi hệ thống: “Tử Tẫn đối với ta lòng có bao nhiêu?”

Ta đều cố ý hồi tưởng thuở tuổi nhỏ chốn thâm cung ngươi lừa ta gạt di dời đi tâm cảnh, nhiễu loạn hệ thống tra xét.

Cho nên hệ thống nhiều lần trả lời: “Hệ thống dị thường, tạm thời vô pháp thu hoạch số liệu.”

Kể từ đó, nàng luôn là vô pháp hoàn thành nhiệm vụ.

Bổn vương biết, yến yến tiếp theo sẽ càng thêm nỗ lực.

Nàng từ nhỏ ánh mắt lâu dài, lòng mang thiên hạ. Không phải một lòng một dạ cân nhắc như thế nào tiếp tục lớn mạnh, dù cho mẫu gia nàng là Diệp thị Cửu vương gia có thế lực, chính là quy hoạch như nào làm dưới trướng binh quân quy hàng.

Hiện giờ, ta cũng chen vào việc quy hàng của nàng, rốt cuộc chịu bỏ ra một ít chú ý cho ta.

Sau lại có một lần, Phù Dao hỏi ta: “Vì sao không làm hoàng đế, năm đó đoạt vị chi tranh, ngươi rõ ràng đều đã thắng.”

Ta hơi câu môi.

Theo ta mà nói, làm hoàng đế không phải chuyện thiên hạ đệ nhất may mắn.

Cả đời chỉ một người, đạp vương quyền dưới chân, nhân sinh như vậy mới sung sướng, không phải sao.

—------------- HOÀN TOÀN VĂN —-----------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận