Nhiếp Chính Vương Phi

Tháng ba ấm áp, hoa đào khắp nơi.

Một chiếc xe ngựa được trang trí đơn giản đang tiêu sái lăn bánh trên con đường thông vào kinh thành, trên đầu xe ngựa cũng không có đánh dấu nói lên thân phận hiển hách, bình thường tới không thể bình thường hơn.

Phu xe là một hán tử mặt lạnh tầm hai mươi tư hai mươi lăm tuổi, trên người mặc một bộ trường bào vải thô màu xanh đầy bụi bặm, tướng mạo thường thường nhưng ánh mắt lại lạnh lùng.

Trong xe ngựa, Dịch Minh Nhạc và Dịch Minh Tước ngồi quanh một cái bàn gỗ tương đối nhỏ.

Tuy trời đã muốn vào tháng ba nhưng trên người Minh Nhạc khoác một kiện áo choàng da cừu, bộ dạng như là rất sợ lạnh, hai mắt khép hờ, lưng dựa vào vách xe ngựa dưỡng thần.

Dịch Minh Tước ngồi đối diện nàng, trước mặt đặt một chồng sổ sách thật cao, hắn đang chuyên tâm lật xem.

Không gian trong xe ngựa vốn rất nhỏ hẹp, tỷ đệ hai người lại làm như không thấy sự tồn tại của đối phương, vẫn tự làm việc của mình.

Hôm nay là ngày mười tám tháng ba năm mười hai triều Đại Nghiệp thời Hiếu Tông, là ngày đại thọ sáu mươi tuổi của Vũ An Hầu lão phu nhân Vu thị.

Ngày ba tháng hai của ba năm trước đây, tỷ đệ bọn họ lúc đó cũng đi trên con đường này, được Dịch Minh Phong tự mình hộ tống rời khỏi kinh thành trăm năm phồn hoa, từng bước trở lại quê hương Liễu Hương xa ngàn dặm.

Mà lúc này đây, ngay ngày thọ yến của lão phu nhân...


Bọn họ cuối cùng đã trở lại.

Minh Nhạc dựa người vào vách xe ngựa dưỡng thần chậm rãi mở mắt ra.

Đây là một khuôn mặt tinh xảo tươi mới chỉ thuộc về thiếu nữ, mắt phượng má đào, mi như xa đại, màu da tái nhợt làm nổi bật sắc môi hồng nhuận ướt át, còn mang theo một loại sáng bóng mê người tựa như con đường được gột rửa sau cơn mưa.

Theo lý thuyết gương mặt này vốn phải cực kì linh động và tràn đầy sức sống, nhưng đôi mắt nữ tử lại có một loại bình thản phảng phất như vạn năm không biến làm đóng băng biểu cảm, sinh sôi đánh vỡ loại hài hòa ấy, khiến cả người nàng đều có vẻ lạnh lùng.

Yên lặng ngồi hồi lâu, Minh Nhạc mới cúi mắt nhìn xuống Dịch Minh Tước nói: "Đệ cũng không nên ép buộc bản thân mình quá, ánh sáng trong xe ngựa không đủ, xem lâu sẽ hại mắt."

Chất giọng thanh thúy của nàng chậm rãi lọt vào tai, vô cùng dễ nghe, mơ hồ trong giọng nói còn mang theo đạm bạc cùng trầm dày không tương xứng với tuổi của nàng lắm.

"Không sao, cũng sắp xong rồi!" Dịch Minh Tước ngẩng đầu tươi cười với nàng.

Trên mặt hắn có một đôi má lúm đồng tiền rất đáng yêu, hoàn toàn kế thừa bộ dạng của mẫu thân Thuần An quận chúa, nói xong lại cúi đầu chuyên tâm xem sổ sách, không quan tâm nói: "Mấy ngày sống trong cái phủ loạn thất bát tao đó chắc chắn sẽ có rất nhiều chuyện, nhưng đống sổ sách này thì phải xem lâu lắm, đệ sợ bại lộ, vừa hay lúc này đang rãnh nên lôi ra xem."

Minh Nhạc thấy hắn chuyên tâm cũng không nói thêm gì nữa, nâng tay lấy từ trong ống tay áo ra một quyển vở nhỏ viết đầy tên người, vừa cúi đầu lật lật vừa như đang suy tư gì đó.


Dịch Minh Tước nghe tiếng lật giấy, tạm buông sổ sách trong tay xuống nhìn sang nàng: "Làm gì vậy?"

"Không có gì!" Minh Nhạc cười cười, nụ cười của nàng cực kì nhạt nhẽo, nhưng lại làm nổi bật lên dung mạo tuyệt diễm, mặc dù Dịch Minh Tước đã được thấy nhiều rồi nhưng lúc nào cũng không tránh khỏi trong lòng có loại cảm giác kinh diễm.

Đúng vậy, nàng không giống với giai nhân thanh lệ bước ra từ tranh thủy mặc, mỗi một cử chỉ đều uyển chuyển xinh đẹp như Tứ tỷ Dịch Minh Lan. Gương mặt của Minh Nhạc lớn lên rất thu hút ánh nhìn, trước kia tuổi nhỏ nên không biết, mà bây giờ tuổi càng lớn dung mạo lại càng tỏa sáng.

Lúc nàng cười như vậy ai thì không hiểu, chứ Dịch Minh Tước thì rất rõ ràng...

Vị Cửu tỷ tỷ nhà mình lớn lên có vẻ ngoài là mỹ nhân, ánh mắt kia của nàng có thể gạt người, thời điểm nàng cười cong cong đôi mắt, dù ai thấy cũng nghĩ là thiên chân rực rỡ, không tà không hại, nhưng ai biết chỉ trong thời gian chớp mắt sau đó sẽ bị nụ cười minh diễm kia của nàng ăn đến xương cốt cũng không thừa.

Ba năm tỷ đệ hai người sống nương tựa vào nhau, nên mỗi một động tác rất nhỏ của nàng muốn biểu lộ ý tứ gì Dịch Minh Tước đều biết rõ.

Lúc này thấy nàng tươi cười như vậy, Dịch Minh Tước thầm thở dài trong lòng, để sổ sách xuống đi qua đoạt lấy cuốn sổ trong tay nàng.

"Thế nào? Vì biết hôm nay Bành Tử Sở không thể đến thọ yến được nên không vui sao?" Dịch Minh Tước hỏi.

Nội dung được ghi lại trong cuốn sổ chính là danh tính của các khách nhân đến tham gia tiệc của phủ Vũ An Hầu ngày hôm nay, nghe nói ngay cả vị đại tỷ Dịch Minh Tâm độc sủng thánh tâm trong cung của bọn họ cũng được Thái hậu ân điển, cho phép nàng ta hồi phủ để mừng thọ lão phu nhân, nhưng cố tình...


Vị vừa được kế tục tước vị Bình Dương Hầu không lâu - Bành Tử Sở lại ra ngoài không trở về tham dự.

"Cũng không đến mức như thế, chỉ là có chút tiếc nuối thôi!" Minh Nhạc lắc đầu, một lần nữa dựa người vào toa xe, trong đôi mắt đen hoàn toàn là một mảnh lạnh nhạt, không nhìn thấy được có bao nhiêu phẫn hận cùng không cam lòng.

"Đúng vậy, còn nhiều thời gian, kiên nhẫn một chút, cơ hội còn nhiều mà!" Dịch Minh Tước nói, lắc lắc quyển sổ con trong tay rồi tùy ý ném lên góc bàn, bò lại chỗ ngồi tiếp tục lật xem sổ sách.

Minh Nhạc ngửa đầu nhìn đỉnh xe đang lắc lư bên trên, chậm rãi đưa tay sờ sờ vết thương cũ được che lại dưới tóc mái dày nặng, lần nữa lâm vào yên lặng không nói một lời.

Xe ngựa vẫn không ngừng không hoãn chậm rãi tiến về phía trước, ước chừng đi được hơn một lúc, thân xe bỗng nhiên kịch liệt nhoáng lên một cái, ngay sau đó liền nghe thấy giọng nói của phu xe Trường An từ bên ngoài vọng vào: "Tiểu thư, tiểu công tử, đến rồi!"

Minh Nhạc mạnh mẽ mở mắt ra, Dịch Minh Tước cũng vội vàng dọn dẹp sổ sách trên bàn, tỷ đệ hai người một trước một sau bước xuống xe ngựa.

Đằng trước là một cửa thành to lớn theo phong cách cổ xưa, trên mặt tấm biển dài rộng thật lớn được khắc sâu hai chữ to -- Thịnh Kinh!

Đúng rồi, Thịnh Kinh, đô thành hoàng thất tồn tại hơn ba trăm năm của Đại Nghiệp vương triều, là trung tâm chính trị của toàn bộ Đại Nghiệp vương triều, là chốn luyện ngục nhân gian đã mai táng phụ mẫu ruột thịt cùng máu thịt xương trắng của biết bao nhiêu người.

Cách biệt ba năm, bây giờ lại đứng dưới cửa tòa thành này, ánh nắng vẫn tươi sáng như thế...

Không thể phủ nhận, cảm giác này cũng không tệ lắm.

Minh Nhạc thầm cười lạnh một tiếng, mắt phượng nghịch chuyển, bất động thanh sắc hỏi Trường An bên cạnh: "Đằng sau có báo tin gì tới chưa?"


"Dạ có!" Trường An gật đầu, vô cùng kính cẩn đáp lời: "Tiểu thư sở liệu không sai tí nào, bọn họ quả nhiên động thủ trên đường, một hàng chín người từ xa phu cho tới nha hoàn, một người cũng không buông tha, nơi đó là cánh rừng cách kinh thành ta ba mươi dặm."

Ba năm trước đây vì có Dịch Minh Phong bảo đảm, tự mình hộ tống tỷ đệ bọn họ rời kinh nên Tiêu thị mới không thể ra tay. Sau ba năm nhẫn nhịn, thì ra vẫn chỉ là một chiêu giết người diệt khẩu này.

"Nàng ta đúng là không thể để ta chờ đợi!" Minh Nhạc từ trong hơi thở hừ ra một tiếng cười lạnh, tiện đà đảo mắt nhìn sang hỏi: "Ảnh Lục đâu?"

"Hắn đã ở đó!" Trường An nói, sau đó cung kính giơ một cái tay nải cũ kĩ ra trước mặt Minh Nhạc: "Tiểu thư yên tâm, việc giải quyết tốt hậu quả theo phân phó của người đã được an bài xong, diệt khẩu không chừa lại một ai, việc này tuyệt không bại lộ."

"Ừa!" Minh Nhạc nhẹ đáp, một tay nhận lấy tay nải hắn đưa, quay đầu nói với Dịch Minh Tước: "Trước tiên xử lí chuyện của đệ cho xong rồi chúng ta thay y phục nhanh chóng vào thành, diễn cùng bọn họ một trận cho ra trò!"

"Được!" Tỷ đệ hai người nhìn nhau, Dịch Minh Tước thận trọng gật đầu.

Ba năm chi ước, ba năm sau bọn họ áo gấm về nhà, vì thế...

Người trên ngựa đã có chút bắt đầu ngủ nghỉ không yên!

*ý câu trên nghĩa là nôn nóng!!

------ đề lời nói với người xa lạ ------

Biến thân quá nhanh... Vì đột nhiên biến đổi như thế nên ta cảm thấy thần kinh mình hơi thác loạn...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận