Nhiếp Chính Vương Phi

Chỉ nhìn thoáng qua một cái Minh Nhạc đã nhận ra hắn, trên đời này chỉ có người đó mới có đôi mắt âm u sâu thẳm mênh mông như vậy.

*Một thoáng kinh hồng, giống như chỉ lướt qua mắt Minh Nhạc vài giây, khe hở mỏng manh giữa hai cánh cửa sổ đã sắp đóng kín hoàn toàn.

(*một thoáng kinh hồng: chỉ liếc mắt một cái đã để lại ấn tượng sâu sắc mãnh liệt)

Theo sát sau đó là vài tiếng nặng nề, vì cách một con phố nên rất khó phân biệt rõ cụ thể là âm thanh gì, hình như là tiếng đánh vật nặng ngã xuống đất, cũng có chút giống tiếng chưởng phong đập vào nhau của hai người luyện võ.

Một bóng người màu tro đột nhiên phá nóc khách sạn tên Tứ Hỉ cư đối diện bay ra, gạch ngói vỡ vụn nện xuống người đi đường bên dưới ngã tư, khơi dậy tiếng kêu sợ hãi khắp một vùng, dẫn tới ánh mắt của nhiều khách nhân nghỉ chân.

Bóng người màu tro chuyển động rất nhanh, lên xuống vài cái đã sắp lướt qua ba cái nóc nhà.

Theo sát sau đó là hai người áo xám phá ngói xông ra, đuổi theo bóng người tro bào đã sớm mất tung tích trên nóc nhà lầu các.

Bốn năm người mặc tro bào lao xuống cổng lớn dưới lầu Tứ Hỉ cư, cơ hồ là cùng lúc đó, một đội Ngự Lâm quân khoảng hàng trăm người gào thét kéo đến che kín cả một góc đường.

Nơi này xảy ra rắc rối, Minh Nhạc không dám ở lâu, giơ tay định khép lại cửa sổ, năm ngón tay của nàng thình lình bị một bàn tay xinh đẹp nào đó áp lên ngăn cản.

Vết thương dưới xương bả vai tựa hồ lại nhói lên, Minh Nhạc vốn không vui, lúc này thầm bực mình không để lại chút tình cảm cho hắn, tay vẫn ra sức kéo cửa sổ vào.


Khí lực của nàng tất nhiên không so được với Tống Hạo, tiếng động lôi kéo như vậy đã bị đám tro nhân dưới đường phát hiện.

Những người đó đều là cao thủ hàng đầu, nghe tiếng tranh cãi, không cần nhìn qua đã có người giương tay áo lên, bắn hai ám khí màu xanh đen về hướnh nửa khuôn mặt Tống Hạo đang lộ ra ở cửa sổ.

Những người kia vốn không thèm phân biệt người nào, vừa ra tay là dùng sát chiêu, hiển nhiên mặc kệ phải trái muốn đẩy đối phương vào con đường chết.

Minh Nhạc âm thầm cả kinh trong lòng, chưa kịp thì thầm "cẩn thận", chợt nghe hai tiếng chói tai vang lên, tay trái Tống Hạo không biết từ bao giờ đã bung *chiết phiến ra, ám khí đánh lên chiết phiến của hắn đều bị văng ra ngoài, "leng keng" hai tiếng đã rơi xuống.

(*chiết phiến: quạt gấp)

Từ lúc bọn tro nhân ra tay cho đến hắn giơ tay ngăn cản, toàn bộ động tác liền mạch tự nhiên, cơ hồ chỉ xảy ra trong chớp mắt.

Lúc này cẩm bào nam tử dẫn đầu đội Ngự Lâm quân vội vã ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt với Tống Hạo vừa nhìn xuống.

"Sao lại là Ngũ đệ? Mới vừa rồi thị vệ ra tay lỗ mãng, không thương tổn đến đệ chứ?" Người nọ cười, mắt xếch hẹp dài hơi nheo lại, có vài phần thân mật.

"Tam ca!" Tống Hạo gật đầu, năm ngón tay thon dài vẫn đặt trên bàn tay Minh Nhạc không di dời, thản nhiên nói: "Làm ra thanh thế lớn như vậy, Tam ca đang tìm người sao?"

Tuy hắn nói chuyện nho nhã lễ độ không để người ta bắt được lỗi sai, nhưng Minh Nhạc có thể cảm nhận được một loại xa cách thanh lãnh lộ ra từ biểu cảm, giống như lần nàng gặp hắn ở trước cổng phủ Vũ An Hầu ngày ấy...

Khuôn mặt này hẳn là khuôn mặt hắn thường lộ ra trước mặt người khác, mang theo một chút tôn quý lãnh diễm, bên trong bình thản ẩn chứa thái độ xa cách mọi người.

"À, có hai tên trọng phạm vừa trốn thoát khỏi đại lao Hình Bộ, hoàng huynh lệnh ta dẫn người đi truy bắt khắp mọi nơi." Huệ vương Tống Trạch thong dong trả lời, khi nói chuyện ánh mắt bất giác nhìn sang hai bàn tay ngọc đang đặt chồng lên nhau trên cửa sổ, cười ẩn ý.

Hắn không hỏi Tống Hạo vì sao lại ở đây, cũng không nói rõ hai tên gọi là trọng phạm kia đã đắc tội gì.

Đồng dạng, Tống Hạo cũng không chất vấn tới việc người áo xám vừa rồi ra tay lỗ mãng với hắn.

Khi nảy đánh nhau ở toà Tứ Hỉ cư trên con phố đối diện, mọi người chính mắt nhìn thấy hai tên áo xám truy đuổi người, nhưng hiển nhiên, hai huynh đệ này đã rõ ràng về hành động của nhau, chỉ là không mở miệng vạch trần mà thôi.

"Nếu Tam ca còn có công vụ trong người, thần đệ không làm chậm trễ huynh nữa." Phát hiện ánh mắt Tống Trạch nhìn ở đâu, Tống Hạo nhẹ nhàng dùng bàn tay mình nắm kín năm ngón tay Minh Nhạc đè xuống dưới.


"Được! Ngũ đệ vừa hồi kinh, ngày khác ta sẽ mở tiệc đón gió cho đệ ở phủ" Tống Trạch nói, ánh mắt vội lướt qua mạng che mặt trên mặt Minh Nhạc ngồi đối diện, bỗng nhiên chuyển chủ đề, lại cười nói: "Không biết giai nhân bên cạnh Ngũ đệ là khuê tú nhà ai, sao không giới thiệu cho bổn vương cùng biết?"

Hắn đứng trên triều đình nhiều năm, tự nhiên rất am hiểu cách phân biệt người, Tống Hạo vốn đang ở Tứ Hỉ cư đột nhiên xuất hiện ở Vân Tước lâu ở con phố đối diện đã muốn khiến hắn tức giận hộc máu, hắn theo trực giác cứ nghĩ nữ tử này chỉ là con hát Tống Hạo tìm đến để giúp hắn che giấu, nhưng nhìn đến đôi mắt sáng long lanh trong veo bên trên mạng che mặt, lại cảm thấy chuyện không phải vậy.

Bây giờ không phải lúc nàng nên lộ ra bộ dạng của mình.

Minh Nhạc nghe vậy, thầm thấy căng thẳng, lần đầu tiên ngước mắt nhìn Tống Hạo.

Người nọ ngồi đối diện, mắt nhìn qua nàng, con ngươi sâu không thấy đáy cư nhiên lờ mờ lộ ra một tia ý cười không dễ phát hiện.

Sau lần gặp gỡ ngẫu nhiên ở Liễu Hương, nàng chính là cái gai nhọn trong mắt người này, hắn đây là đang uy hiếp nàng?

Minh Nhạc mắt lạnh, lặng yên quay mặt qua chỗ khác.

Dù sao hai người đều nắm trong tay nhược điểm của đối phương, đoán là Tống Hạo cũng biết nàng thế nào, nếu hắn thật sự muốn giết nàng thì phải ra ám chiêu, dưới tình cảnh này chắc chắn không dám ngang nhiên đẩy nàng ra.

Tống Hạo ánh mắt hơi động, hiển nhiên nhìn thấu suy nghĩ của nàng, hắn bỗng nghiêng người sát lại gần, thì thầm bên tai đối phương: "Ngươi nghĩ ta không dám?"

Minh Nhạc ngồi ngay ngắn trước cửa sổ, hắn nghiêng người một cái, vừa che mất người nàng vừa cho người ngoài cửa sổ nhìn thấy góc độ ái muội, gần sát đến tóc mai chạm vành tai của hai người.

"Vương gia không ngại thì thử một lần đi!" Minh Nhạc chuyển mắt, bình tĩnh nhìn nhau với hắn.

Tuy cách tấm khăn che mặt, nhưng hơi thở thanh lãnh phớt nhẹ của người đối diện vẫn khiến nàng sinh ra một chút cảm giác không được tự nhiên.


Không được tự nhiên, nhưng nàng cũng không trốn tránh.

Bởi vì đối với nam nhân này, ngươi lùi một bước sẽ bị hắn bắt bí bức tử nhiều thêm một tấc.

Hai người, bốn mắt nhìn nhau, trong lúc có qua có lại này, đã sắp bắn ra cả mũi tên sắc bén lạnh lẽo.

Một lát sau, Tống Hạo lui người ngồi lại ghế, sắc mặt vẫn không chút sợ hãi, tự nhiên nhàn nhã dời ánh mắt nhìn sang Tống Trạch dưới lầu, dịu dàng từ chối: "Hôm nay không tiện, ngày sau đệ sẽ dẫn theo nàng đến quý phủ của Tam ca làm khách."

Nói xong, ánh mắt hắn nhìn lướt qua cấm vệ quân cùng dân chung vây xem bên dưới.

Ánh mắt Tống Trạch nhìn thẳng hai người, cư nhiên không phát hiện được có gì bất thường.

"Vậy cũng được!" Tống Trạch vỗ tay cười, cũng không còn tâm tư hàn huyên tiếp, trầm giọng nói: "Đi!"

Nói xong, giục ngựa dẫn đội cấm vệ quân tiếp tục đi về phía trước.

Minh Nhạc nhìn theo bóng dáng Tống Trạch, mãi đến khi hắn ta đi tới góc đường mới nhẹ nhếch khoé môi, lộ ra biểu tình "quả nhiên là vậy".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận