Nhiếp Chính Vương

Bản Vương thu hồi thần thức từ trong giấc mơ của Phong Mộ Ngôn, thấy hắn nghiến răng ken két, sắc mặt xanh xao, thì lắc đầu, hỏi: “Ngươi lấy ‘Mộng Tiêu Tương’ cứu người, lấy gì cứu chính ngươi?”

Hàng mi hắn khẽ rung, nửa tỉnh nửa mê lẩm bẩm, “Ta không thể tự cứu mình, chỉ có tự tổn thương mình.”

“Ai…” – Bản Vương đứng dậy, “Giữ không được thì tổn thương người, buông không được thì tổn thương mình, tội gì đâu.”

Rời khỏi phòng, Bản Vương ra sân ngồi một mình, kêu tôi tớ mang trà bánh ra, để Phong Mộ Ngôn trong phòng tự dằn vặt một chốc lát.

Vừa ngồi được một lúc thì Diêu Thư Vân chạy sang quý phủ, dấu son trên mặt chắc quên lau, cứ thế dính két lại, mỗi bên một cái, thật là muốn lòa mắt Bản Vương.

Hắn thì hồn nhiên không biết, kéo ghế ngồi, đặt vò rượu hắn mang theo lên bàn, bảo: “Vừa thấy có món ngon, hạ quan đến ăn ké. Trời đông lạnh thế này mà có vài món ăn với cạn hai chén rượu là khoái nhất đấy.” – nói rồi hắn thấy đám nha hoàn đang lui xuống, thế là tiện thể sai bảo: “À này, chuẩn bị cho ta đĩa lạc rang với đồ nhắm nhá.”

Hắn vừa mới đến đã ồn áo lấn át tiếng chủ, đoạt chủ quyền, sai đám hầu phủ ta cứ như nhà mình, hoàn toàn không coi chủ nhân ta đây ra gì.

Bố trí xong xuôi, Diêu Thư Vân rùng mình, bảo “Ngoài này lạnh quá, hay chúng ta vào nhà đi?”

Bản Vương nhìn hắn, không đứng dậy, chỉ bâng quơ hỏi, “Cô gái gây rối lúc sáng thế nào rồi?”

“Nhốt vào rồi.” – Diêu Thư Vân nhét miếng bánh vào mồm, “Động vào Hoàng Thượng, không chết cũng dở sống.”

Bản Vương lắc đầu, “Thế là được rồi, tìm thời điểm thả người ra đi.”

Diêu Thư Vân lau vụn bánh bên mép, vặn hỏi: “Thế nhỡ Hoàng Thường tra hỏi thì trả lời sao?”

“Không cần, nó chỉ giận nhất thời thôi, việc qua rồi sẽ không hỏi lại nữa đâu.”

“Vậy thì được, nếu Bản Vương khai ân, ta sẽ cho thả người.”

Hai ta lại ngồi tán gẫu dăm ba câu chuyện, đang chuẩn bị vào phòng thì thấy Phong Mộ Ngôn tập tễnh đi ra, sắc mặt tiều tụy, cả người lảo đảo, chừng như chỉ một cơn gió lay cũng sẽ ngã.

Bản Vương chạy vội ra đỡ lấy hắn, quan tâm hỏi: “Sao không nằm lát nữa?”

“Không!” – hắn vừa bị Bản Vương dùng ‘Mộng Đã Qua’ để ‘ám toán’, giờ còn đang oán hận lắm, đùng đùng hất tay Bản Vương ra, “Muộn rồi, thảo dân xin cáo từ.”

“Ở lại dùng bữa cơm đã?” – Diêu Thư Vân tự tác đề nghị.

“Thôi khỏi.” – Phong Mộ Ngôn hằm hằm lườm Bản Vương và Diêu Thư Vân, rồi phừng phừng bỏ đi.

Hắn ta vừa đi, Diêu Thư Vân đã xớn xác lại gần tọc mạch: “Làm sao thế? Sao Phong Mộ Ngôn lại tới đây?’

“Tìm ta có việc.” – Bản Vương trả lời, vừa nhấc chân chuẩn bị bước vào phòng.

“Ố ồ?” – Diêu Thư Vân vuốt cằm, “Không phải đúng không, ta thấy mắt hắn hốc hác, mặt mũi tái xanh, bước chân thất thểu, cả người vô lực, rõ là miệt mài quá độ mà.”

Bản Vương sảy chân suýt thì ngã, lại “Nghe” Diêu Thư Vân tiếp tục ba hoa, “Hơn nữa, hắn ai oán nhìn ta, vẻ mặt quằn quại, rất giống như bị người ta đá, mất hết hy vọng. Ta bảo này, không phải Vương gia bội tình bạc nghĩa, thương tổn người ta đấy chứ?”

Bản Vương nhìn hắn, “Sao, ghen hở?”

“Đương nhiên rồi.” – hắn càng diễn càng nhập vai, tỏ vẻ nản lòng nguội ý, “Chỉ đáng thương cho hạ quan một mực si mê ngài, tình này sánh ngang với nhật nguyệt, vậy mà Vương gia lại, lại gạt hạ quan, đi, đi tằng tịu với kẻ khác!” – khóc lóc xong, hắn còn dậm chân, có thể nói là diễn đến lay động lòng người.

Bản Vương: …

Ta chưa có giết hắn, có khi là thương hắn thật.

Lôi hắn vào nhà ngồi, Bản Vương sai người rót rượu, mấy món nhắm chưa mang lên, tạm uống rượu trước.

Diêu Thư Vân nhấp một ngụm, tặc lưỡi, “Rượu mạnh quá.”

“Ngươi vẫn uống được đó thôi.” – Bản Vương cười, tuy không nếm được vị cay nồng, nhưng trông bình rượu được làm bằng gốm đen thượng hạng, gia công tỉ mẩn thì hỏi, “Rượu này là Thư Cảnh Càn cất phải không?”

“Đúng rồi, rượu này tên là Tư Quy, nghìn vàng khó cầu, khó khăn lắm hạ quan mới lấy được một vò đấy.” – Diêu Thư Vân vừa nói vừa rót cho ta một chén, tiếc nuối bảo: “Chỉ tiếc, rượu này uống vào đậm đà nồng hương, đến cổ thì ngọt lành, Vương gia lại không nếm được.”

Bản Vương cười, không đáp.

Không lâu sau đồ ăn được bê lên, Diêu Thư Vân gắp một miếng, hỏi: “Vương gia, ngài thấy Phong Mộ Ngôn là người thế nào?”

Bản Vương ý chừng bảo: “Tâm tư nặng nề, sống quá mệt mỏi.”

“A?” – Diêu Thư Vân tỏ ra bất ngờ, “Hạ quan lại thấy người này rất tùy hứng.”

“Tùy hứng à, rõ là một kẻ khổ vì tình đấy chứ.”

“Khổ vì tình?” – Diêu Thư Vân khó hiểu, “Trông hắn ta lúc nào cũng buông thả, tự tại phóng khoáng, không giống một kẻ khổ vì tình lắm.”

“Nếu không khổ sao điều chế được ‘Mộng Tiêu Tương’, cũng như Thư Cảnh Càn ấy, nếu không đau vì mất người thương, nào sẽ cất được rượu ‘Giải Trăm Sầu’. Muốn cứu rỗi người khác, phải cứu mình trước tiên.”

“A.” – Diêu Thư Vân bật cười, “Theo như Vương gia nói, thì ta đàn khúc ‘Trường Tương Tư’ vang danh thiên hạ cũng vì vương vấn một người ư?”

“Không đúng sao?” – Bản Vương nhìn hắn, “Thư Vân, mấy năm qua ngươi luôn giấu một người trong tim mình. Dù Bản Vương không biết nàng là ai, nhưng cũng biết ngươi yêu nàng, muốn nàng, lại không có được nàng.”

Diêu Thư Vân thảng thốt, rồi lại rũ mày, “Vương gia cứ đùa, hạ quan sinh ra đã đa tình, cho tới giờ vẫn chưa biết chung tình là ra sao. Không chiếm được thì bỏ qua, hạ quan không phải kẻ thích đâm đầu vào ngõ cụt.”

“Vậy à?” – Bản Vương nhấp một ngụm rượu, bâng quơ rằng, “Nghĩ thoáng được như thế là tốt nhất, tình ái vốn là thứ hại mình hại người.”

Hắn buồn cười, “Vương gia cứ như người từng trải vậy.”

Bản Vương lắc đầu, “Không, ta chỉ hiểu sớm thôi…”

Đánh chén no nê, Bản Vương tiễn Diêu Thư Vân ra cửa, thuận miệng hỏi, “Pháp trường hôm này có xử trảm ai không?”

“Có, buổi trưa canh ba có xử trảm một tội nhân. Vương gia hỏi làm gì?”

“À không có gì, tiện thì hỏi thôi.” – nói rồi nghĩ thế nào lại dặn hắn, “Đêm đi đường nhớ cẩn thận.”

“Xì —” – hắn bật cười, “Phủ của hạ quan ngay đối diện phủ của ngài, cách có mấy bước chân, nếu Vương gia lo lắng thì để ta ngủ lại đi, hạ quan có thể làm ấm giường cho ngài đó —”

“Tạm biệt, không tiễn!” – Bản Vương chặn cái sự tự đa tình của hắn, xoay người trở vào trong.

*

Bản Vương ngả lưng gà gật một lúc, đợi đến khi trăng lên giữa trời, gần giờ Tí (23h-1h), mới lặng lẽ đứng dậy, choàng áo khoác, lẻn ra ngoài.

Vì không muốn kinh động đến tôi tớ gác đêm, Bản Vương không đi cửa chính, mà leo tường, đi về hướng pháp trường.

Tới nơi, chỉ thấy xác tử tù bị chém hôm nay vẫn nằm trên mặt đất, không ai đến nhận về. Vết máu trên đất đã cạn khô, gạch đá quanh đó mười bước đều đỏ đen một mảng.

Năm qua tháng lại, nơi đây không biết đã chém bao nhiêu người, đổ bao nhiêu máu.

Tứ phía âm u đầy quỷ khí.

Bản Vương đang tức cảnh sinh tình thì thấy trong bóng đen cách đó không xa, một khẽ hở đột nhiên xuất hiện từ không khí, tiếp theo là luồng ánh sáng chói lòa, sau đó có hai gã quỷ sai mặt mày dữ tợn bước từ bên trong ra, tay kéo theo chiếc gông nặng nề, leng keng đi tới.

Chúng đi qua Bản Vương mà chẳng hề đoái hoài gì đến, ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể, vừa vươn tay dẫn hồn, vừa lẩm bẩm, “Thể xác đã chết, hồn phách chớ theo. Đến từ nơi đã đi, đi về nơi đang đến. Dậy!”

Vừa dứt lời, hồn phách đã ngồi dậy từ xác chết, ngơ ngác nhìn hai gã quỷ sai, để mặc cho chúng gông vào chân, sau đó cứ thế mờ mịt đi theo chúng, chuẩn bị xuống âm ti.

“Khoan đã.” – Bản Vương gọi lại.

Hai gã quỷ sai xoay người, nhìn trái nhìn phải, không quá xác định hỏi, “Ngươi — gọi chúng ta đấy à?”

“Phải.” – Bản Vương tiến lại, móc một miếng ngọc đen từ trong áo đặt vào tay một gã quỷ sai, dặn: “Giúp ta giao nó cho sếp của ngươi, nói cho hắn biết, giờ Tuất ba khắc(19h45) ngày mai, ta mở tiệc đợi hắn ở Tương Vương phủ.”

“Ơ —” – gã quỷ sai lần khần, “Ý ngươi là tìm —”

Bản Vương ngáp, “Ta tìm Chiêu Minh.”

Gã quỷ sai nghe thế thì ngẩn ra, sau đó quát lớn, “Phàm nhân to gan, dám gọi thẳng tên Diêm Vương chúng ta.”

Bản Vương cười, “Ta gọi thế thì sao, cứ bảo Chiêu Minh là muốn hỏi tội thì tới tìm ta.”

“Việc này —” – gã quỷ sai do dự, “Diêm Vương chúng ta bận trăm công nghìn việc, không có thời gian đến ăn tiệc nhân gian đâu.”

“Các ngươi cứ chuyển lời cho hắn là được.” – nói rồi Bản Vương khép cổ áo, chuẩn bị bỏ đi.

“Xin dừng bước.” – gã quỷ sai gọi ta lại, “Không biết các hạ xưng hô thế nào?”

“Thiên Tuyền.” – ta đáp.

Vừa đi ra được mấy bước, Bản Vương bắt gặp Diêu Thư Vân, giật mình hỏi hắn, “Ngươi tới đây làm gì?”

Hắn không đáp mà hỏi ngược lại, “Vậy Vương gia tới đây làm gì?”

Bản Vương bình tĩnh trả lời, “Đêm khó ngủ, ra ngoài đi dạo thôi.”

“Vậy à?” – hiển nhiên là hắn không tin, “Giờ Tí nửa đêm đến pháp trường tản bộ? Vương gia thật là có hứng quá ha.”

“Bất giác tới đây thôi.” – Bản Vương cười xòa, nhíu mày hỏi hắn, “Thế ngươi thì sao, nửa đêm nửa hôm không ngủ đi theo giám sát Bản Vương đấy à?”

“Hạ quan nào dám.” – hắn cười, chỉnh đốn lại mớ quần áo xộc xệch, “Chẳng phải vừa từ Nguyệt Hoa Lâu ra sao, tiện đi qua đây.” – nói rồi hắn nhíu mày, tò mò lại gần Bản Vương, “Vương gia vừa nói chuyện với ai đấy?”

“Quỷ sai.” – Bản Vương thành thật trả lời.

Diêu Thư Vân: …

Biết hắn không tin, Bản Vương cũng lười giải thích, bỏ qua chủ đề mà nhắc hắn: “Gần đây văn võ bá quan có ý kiến với ngươi đấy, tốt nhất là ngươi nên bớt phóng túng, cũng bớt đến chốn thanh lâu ca phường đi.”

“Ầy, sao mà được” – hắn gác cùi chỏ lên vai Bản Vương, hớn hở mà rằng, “Đời người ngắn ngủi, phải biết tận hưởng lạc thú nhân gian chứ. Nhưng Vương gia là người thanh cao, chắc cũng coi thường chuyện trăng hoa này.”

Bản Vương chỉ cười không đáp.

Thấy Bản Vương cứ trơ ra, hắn lại tiếp tục dụ dỗ, “Niềm sung sướng giường chiếu ấy, Vương gia không muốn nếm thử thật à?”

Bản Vương nhíu mày, “Sung sướng như thế nào?”

“Lâng lâng bay bổng.” – hắn nói.

Bản Vương bật cười, “Vậy ta cũng biết đại khái cảm giác đó như nào rồi.”

Diêu Thư Vân “Hả?” đầy kinh ngạc.

Bản Vương nói: “Cảm giác làm thần tiên…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui