Nhiếp Chính Vương

Tô Thanh Mặc hoàn hồn là chuyện của hai ngày sau.

Bản Vương cho Phong Mộ Ngôn biết, trước đó Tô Thanh Mặc đã uống canh Mạnh Bà rồi. Dù chỉ một ngụm nhỏ, chưa tới mức quên hết chuyện đã qua, nhưng những oán ân vướng mắc, những ân ái mặn nồng, thì hắn không còn nhớ rõ nữa.

Phong Mộ Ngôn chỉ cười, “Vậy lại hay, yêu chẳng được hận không đành, chẳng thà quên hết đi.” – nói rồi hắn vuốt ve khuôn mặt hồng hào của Tô Thanh Mặc, như đấu tranh mà quyết tâm rằng: “Khi hắn tỉnh dậy, ta sẽ không để hắn lại yêu ta…”

Nếu có thể dứt bỏ dễ dàng, đó nào phải tình yêu.

Bản Vương nhìn hắn, khẽ thở dài.

Si rồi.

Đẩy cửa phòng, chỉ thấy hồng mai và huyết hải đường trong sân đã nở rực một góc trời, Bản Vương hít một hơi thật dài, mùi hương hoa tràn lan tứ phía, thấm vào ruột gan, nhất thời lại thấy bay bổng.

Như thể vừa nốc cạn hai chén rượu thanh, như say rồi lại không phải.

Cảm giác này, quả là đã rất lâu.

Rời khỏi “Nhất Mộng Nam Kha”, Bản Vương ra tới chợ. Chợt nhận ra đã sắp hết năm, không biết nên mua sắm gì cho quý phủ.

Tuy tính cách con người ta khá nhạt nhẽo, không thích náo nhiệt, nhưng vào trần thế rồi thì cũng lây vài phần người. Mỗi độ Tết nhất, dù chưa tới mức cờ hoa phấp phới, trang hoàng náo nhiệt cả quý phủ, nhưng ít ra cảm giác Tết đến xuân về vẫn phải có.

Bản Vương mua đôi đèn lồng đỏ, dưới nách cắp mấy bộ câu đối, chưa đi được mấy bước đã nhận ra giữa chốn phồn hoa, có bóng hình Yến Cửu.

Nó mặc chiếc áo thiên thanh, cổ tay đơm mấy bông hoa dâm bút trắng muốt, mái tóc đen nửa buộc nửa thả, trông vừa biếng nhác lại xen lẫn cả cao sang, trong cao sang lại mang theo đôi phần bình dị. Vì phong thái ung dung, khuôn trăng độc nhất, mà đi lại giữa chốn người đông chả khác nào hạc giữa bầy gà.

Giờ là lúc mà cả Triều văn võ bá quan đều về quê đón Tết, để mình nó trong Kinh thành, không tấu chương, không sự vụ, có lẽ là rảnh rỗi đến phát chán mới vi hành vào dân gian.

Sau nó có mấy tay thị vệ cải trang thường dân, đi cách vài bước, không nhanh không chậm lẽo đẽo theo.

Lúc này thằng bé còn chưa phát hiện ra Bản Vương, nó moi ra một thỏi vàng ném cho chủ sạp ven đường, bảo: “Cho ta mười cân, à không, một cân, cũng không phải, hai lạng đi, cho ta hai lạng bánh sơn trà.”

Nó không có khái niệm vì về cân lượng, tiền tài cũng không luôn, trông chủ sạp kia đau khổ không biết lấy tiền thừa đâu mà trả thì xa xỉ lắc tay, “Không cần trả lại, có tẹo tiền lẻ thôi mà.”

Chủ sạp thấy chữ ‘Tiền lẻ’ thì sững ra, sau đó cảm ơn rối rít. Hôm nay mở hàng thiệt là ngon, gặp ngay phải một thằng ngu lắm tiền.

Yến Cửu nhận đống bánh sơn trà, cầm que xiên một cái bỏ vào miệng. Lúc ăn trông cũng thật dễ nhìn, dù không ngồi, nhưng hành xử vẫn rất nhã nhặn và quý phái.

Mà thằng bé cao quý ấy ăn có mỗi một miếng, rồi tiện tay quẳng luôn đi, sau đó lại lăng xăng sang quán khác mua bánh táo.

Nhân lúc nó đang móc tiền, Bản Vương nhanh tay lấy miếng bạc vụn đưa cho chủ quán, “Cho ta nửa cân bánh táo.”

Yến Cửu hớn hở ra mặt, đang định hô lên “Hoàng thúc” thì nhớ ra mới hai hôm trước còn cãi nhau to, thế là cau có ngay lại được, “Ngươi tới đây làm gì?”

“Tình cờ đi ngang qua.” – Bản Vương trả lời, nhận bạc vụn chủ quán trả lại, đưa bánh táo cho Yến Cửu, “Đây, ăn đi.”

Nó đầy vẻ ghét bỏ, “Chả thèm.”

Bản Vương nhẫn nhịn hỏi, “Vậy thích ăn gì nào?”

“Đi xem đã.” – rồi nó khoanh tay đi trước.

Nhất thời Bản Vương bỏ về cũng không được, chỉ đành lẽo đẽo theo sau.

Dọc đường đi, chả biết có phải nó cố ý bắt nạt Bản Vương không mà vừa mắt nhiều thứ lắm, mua cả một đồng hầm bà lằng rồi thảy hết cho Bản Vương bê.

Đồ đã cao tới đầu, tầm mắt cũng bị che chắn cả, định bụng khuyên nó mua thế thôi thì đã thấy nó ôm về một chiếc bình sứ Thanh Hoa, chồng lên trên cùng, còn không quên đe dọa, “Nếu mà làm vỡ, theo luật lệ phá hỏng tài sản Hoàng gia, phạt đánh 100 trượng.”

Bản Vương lảo đảo, giờ thì xác định rồi, thằng bé đang bắt nạt Bản Vương đó.

Nhưng Bản Vương vẫn không hiểu, rốt cuộc ta làm mích lòng nó lúc nào. Chẳng phải là tuyển phi thôi ư, Bản Vương ra sức giúp nó chọn một cô gái hiền lương thục đức, sắc nước hương trời, thì sai ở đâu.

Vậy mà nó kiên quyết không muốn, có lẽ nào —

“Hoàng Thượng.” – Bản Vương gọi lại, hỏi: “Có phải — ngài có người thương rồi không?”

Nó bước loạn một nhịp, vành tai ửng hồng, “Không có, chớ có nói bậy!”

Trông vẻ chột dạ kia kìa, chắc chắn là có rồi.

Thế thì càng dễ.

Bản Vương cẩn thận đặt chồng đồ lên mặt đất, chân thành bảo, “Hoàng Thượng nói cho vi thần biết là tiểu thư nhà ai, vi thần sẽ giúp ngài đi ngỏ lời.”

Yến Cửu điếng người, bao vẻ chột dạ khi bị người ta bóc mẽ bay đi đâu tiệt, chỉ nheo mắt nhìn ta, chừng như sắp nổi bão, hằm hằm hỏi: “Hoàng thúc muốn làm mai cho Trẫm hả?”

“Đương nhiên rồi.” – Bản Vương đàn đúm với Diêu Thu Vân đã lâu, khác không học, học được đúng cái thói mồm mép tép nhảy, vừa há miệng đã thành văn, “Ăn lộc Vua, trung việc nước. Thân là bề tôi của Đại Yến, đương nhiên vi thần phải dốc sức vì Hoàng Thượng, ngàn lần chết cũng không từ.”

“Tốt, tốt lắm.” – trông nó ngày càng nổi giận, y như hoa đào vừa nở hết là đến gió bấc mưa sa, nghiến răng nghiến lợi bảo: “Trẫm cũng rất muốn ngươi đi thuyết phục hộ Trẫm, nhưng tiếc là người đó vô tâm quá, không hề có Trẫm trong tâm.”

Bản Vương ngẩn người, tiếp tục dụ dỗ, “Được Đế Vương ân sủng là may mắn ba đời nhà nàng. Có thể là nàng ta còn nhỏ nên không hiểu, cũng chưa phân biệt được yêu đương, để thần đi khai sáng cho, nhất định nàng ta sẽ hiểu ra.”

“Thật vậy ư?” – Yến Cửu chỉ cười khẩy, nắm cằm Bản Vương, “Hoàng thúc, bản thân ngươi còn chẳng hiểu tình yêu là gì thì lấy gì mà đi khai sáng người khác đây?”

“Thần —”

“Thôi.” – Yến Cửu buông tay, “Xách đồ lên, chúng ta hồi cung.”

Bản Vương: …

Không lẽ định để Bản Vương đi bộ thất đấy à? Thế có khác nào hành ta thành thằng sai vặt đâu chớ!

Mà nói đi nói lại, Bản Vương đã oằn mình nịnh bợ đến thế rồi, cẩn thận đến thế rồi, rốt cuộc lại nói sai câu nào vậy ta!

Sao mà lòng dạ Đế Vương còn khó đoán hơn cả đàn bà thế chứ?

Chưa đi được mấy bước đã thấy trong quán trà ven đường, một bà thím bê thau nước đầy, chẳng chịu nhìn trước ngó sau đã hất thẳng ra ngoài.

Trước cửa thường có nước đọng, đông tới đã đóng thành băng. Yến Cửu mới bị xối cả một trận ‘Mưa rào’, giật mình cái, chân dẫm vào băng, thế là “Á á” lên, ngả ngửa ra sau.

Bản Vương vừa thấy, cũng không để ý chiếc bình sứ đang ôm, hất vội ra rồi lao đến đỡ nó. Thế nhưng, đường trơn, ta bước không vững, người trượt về trước, vừa vặn hôn lên môi Yến Cửu.

Khoang mũi tràn ngập mùi hương tươi mát và lành lạnh, như hoa lan, lại như sơn chi.

Mẹ ơi! Tèo rồi!

Bản Vương hoảng hốt, cả người lại chới với, ngã cái ‘bộp’ lên người Yến Cửu, trong quá trình ngã, răng nanh suýt thì cắn lên môi nó.

Vội vàng nhổm dậy, Bản Vương lau vết máu trên môi, vì không có xúc giác, chẳng biết là máu của ai.

Trên mặt đất, Yến Cửu sa sầm mặt mày, giận dữ quát, “Còn không dìu Trẫm đứng lên!”

Bản Vương vội vàng vươn tay kéo nó dậy, trông cả người nó ướt như chuột lột, chỉ sợ nhiễm lạnh, thế là quyết định không về cung nữa, cởi áo khoáng ra bóc kín nó lại, bê về quý phủ.

Sai người nhóm lửa đun nước, lại vật vã một phen.

Yến Cửu ngâm nước ấm xong, trần như nhộng bước ra khỏi thùng, đang định lấy khăn lau người thì Bản Vương đẩy cửa vào, chẳng hiểu tự dưng ngượng nghịu thế nào mà lao thẳng lên giường, chùm chăn che từ đầu tới đít.

Bản Vương: …

Định lôi nó ra khỏi chăn để Bản Vương lau tóc cho nó, “Chăn ướt cả rồi này, ta bảo người hầu đổi cho ngươi bộ mới, không lại cảm.”

“Không.” – nó kéo rịt lấy chăn, “Trẫm đang trần truồng mà.”

“Nào nào, đừng nghịch nữa, đông lạnh, chăn ẩm sẽ đổ bệnh.” – Bản Vương vừa nói vừa kéo nó ra khỏi chăn, lại thấy nó sống chết không chịu nhả. Hai người giằng co nhau, đến khi Bản Vương lôi được nó ra ngoài thì nhận ra mặt nó đã ửng đỏ, luống cuống quay lưng lại với ta.

Nếu Bản Vương không nhầm, thì hình như hạ thân nó đang rất là khí thế.

Quả là trẻ tuổi, tinh lực lúc nào cũng tràn trề.

Bản Vương cũng không nhiều lời, thấy nó bối rối chỉ đành tự thân vận động đi đổi đệm chăn, “Nào, nằm xuống đi.”

Tức thì nó chui tọt vào trong chăn, chỉ để lộ cặp mắt, trông còn hồng hồng như mới bị tủi thân ghê gớm lắm.

Bản Vương giật thót. Lại làm sao nữa đây?

“Nếu không, thần —” – bị nó chòng chọc nhìn làm Bản Vương như nổi sẩn cả người, đang định bụng bỏ của chạy lấy người.

“Không được đi.” – Yến Cửu bá đạo ra lệnh, rồi bò bò, gối lên đùi Bản Vương.

Bản Vương thật sự không hiểu. Rốt cuộc thằng bé uống nhầm thuốc gì mà gần đây cứ thay đổi liên xoành xoạch.

Giờ thì nó lẳng lặng nằm, trông thì ngoan ngoãn đấy, nhưng ai biết ngay sau đó có đột nhiên nhảy dựng lên cho Bản Vương một cái bạt tai hay không.

Bản Vương biết nói lắm thì thiệt nhiều, thế là quyết định ngậm bồ hòn luôn, chỉ cầm lược giúp nó tán từng lọn tóc hãy còn ẩm ướt.

Nó híp mắt, đầy vẻ hưởng thụ, rồi thì được một lúc lại nói, “Hoàng thúc thật là dịu dàng, sau này ai được gả cho người thì quả là có phúc.”

Bản Vương vuốt một lọn tóc đen dài của nó, bảo: “Kiếp này ta không lấy vợ.”

Nó ngẩn người, “Vì sao?”

Bản Vương bình thản bảo: “Vì ta là đoạn tụ.”

“Thật chứ?” – nó nhoẻn cười, vươn cánh tay non mềm, quàng lên cổ Bản Vương, vừa nhổm dậy vừa hỏi, “Đã đoạn tụ thì Hoàng thúc xem, dung mạo của Trẫm thế nào?”

Chẳng đợi Bản Vương trả lời, nó đã đột nhiên chu môi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui