Nhiếp Chính Vương

Bản Vương già rồi, không chịu nổi kích thích quá lớn.

Thấy hai cánh môi hồng đào kia ngày càng gần, Bản Vương sợ đến mức đơ cả người.

Từ từ, nó định làm gì?

Chẳng lẽ là muốn cảnh cáo Bản Vương mạo phạm nó lúc nãy nên thừa cơ tập kích tập hai, tiện thể tát luôn hai cái cho bõ cái công đó ư?

Bản Vương là kẻ khô khan, giờ chỉ biết nín thở, tập trung đấu tranh tư tưởng, cho đến khi hai cánh môi đó chạm lên môi ta thật, đầu óc mới nổ đoàng.

Khoan khoan. Hình như… không đúng lắm…

Sau đó thì càng không đúng hơn, chỉ thấy Yến Cửu đột nhiên há mỏ, cạp cái phập lên môi ta. Tuy không cảm thấy đau đớn gì thật, nhưng mũi vẫn xộc lên đầy mùi máu tanh.

Nó cắn đến cật lực, trút hết bao nhiêu cảm xúc. Cắn xong, lau vết máu bên khóe môi rồi bảo: “Nếu Hoàng thúc là người dịu dàng như Trẫm bảo, thì chỉ cần có người yêu ngươi, ngươi sẽ không nhẫn tâm từ chối phải không?”

Không có đâu!

Bản Vương là Nhiếp Chính Vương mà chỉ cần nghe danh đã khiến kẻ khác sợ vãi mật, dân chúng thấy ta như chuột thấy mèo, nào có ai chán sống chạy đến cắn môi Bản Vương!

Liên quan đến danh dự và nhân phẩm của mình, Bản Vương cần giải thích cho nó hiểu. Vậy mà ta còn chưa kịp mở mồm, Yến Cửu đã nổi giận đùng đùng chùm chăn cuộn tròn quay đít lại với ta, cũng để hớ cả gò mông trắng hồng.

Rồi phát hiện ra có phần chưa được che khuất, nó vội vàng kéo chăn chùm mông lại, ngoái ra lườm Bản Vương, “Nhìn cái gi!”

Bản Vương: …

Trông cũng chỉ mềm hơn Bản Vương, trắng hơn Bản Vương, bong hơn Bản Vương thôi, nhưng dù sao cũng chỉ là mông, có gì đáng coi chứ.

Bản Vương lắc đầu, cầm khăn bịt miệng, đi tìm Tô Dung.

Tô Dung nhìn môi Bản Vương bị cắn rách thì nhăn nhó, vừa giúp ta xử lý vết thương vừa hỏi, “Có phải Vương gia bị nam tử điêu ngoa bốc đồng kia, ừm, cắn phải không?”

Bản Vương chỉ hừ cái, không đáp.

Tô Dung lại tỏ ra đã hiểu, “Là thật rồi.”

Bản Vương nhíu mày nhìn nàng, “Thật cái gì?”

Tô Dung: “Vị công tử đó thích ngài đấy.”

“Thích Bản Vương thì cắn Bản Vương ấy hả!?” – thích cái kiểu gì vậy! Thế nếu nó mà yêu Bản Vương sâu đậm thì có phải cũng giết luôn Bản Vương rồi không?

Tô Dung thấy Bản Vương mờ mịt chả hiểu gì thì lắc đầu, “Vương gia, ngài vừa có phúc lại vừa thông minh, trái tim cũng sáng rõ, chỉ trên phương diện tình cảm thì kém hơn một chút. Giống như sinh ra một trái tim bảy ngăn, lại có một ngăn bị che lấp.”

Bản Vương ngẩn người, chỉ thấy nàng nói tiếp, “Trên phương diện tình cảm, ngài có phần chậm hiểu.”

Bản Vương khó chịu, nhăn nhíu hỏi nàng, “Sao, ngươi đang dạy dỗ Bản Vương đấy à?”

“Nô tỳ không dám.” – nàng kính cẩn khom mình, “Nô tỳ chỉ thấy Vương gia là người quyền cao, tài năng lại anh tuấn, vốn nên có người ở bên bầu bạn, cùng ngài chung hưởng cảnh phồn hoa, nhưng ngài lại mỏng tình nguội ý, không hứng thú bất cứ chuyện gì, thật khiến người ta phải tiếc nuối.”

Bản Vương lạnh lùng nhìn nàng, “Ngươi có biết mình lắm chuyện quá không.”

“Là nô tỳ lắm chuyện.” – nàng lại làm bộ khom người, sau đó cười hì hì bảo, “Nhưng nô tỳ biết Vương gia là người tốt mà, không hở cái là trừng phạt nô tỳ đâu.”

Bản Vương: …

Đại Gian Vương ta đây tự dưng trở thành người tốt, có hơi không quen.

Mà Bản Vương cũng cho nàng thấy nàng ta mơ mộng lắm, chỉ về phía nhà xí mà ra lệnh, “Đi cọ bô.”

Nàng sững sờ, “Vương gia —”

Bản Vương lạnh lùng, “Sao, muốn kháng chỉ hả?”

“Nô tỳ không dám.” – nàng nghiến răng nghiến lợi đáp, lúc quay người còn đay nghiến mắng ta, “Khốn nạn, đốn mạt.”

Và thế là, nhoắng cái ta đây mới từ người tốt đã trở về làm ác ma.

Có lẽ Tô Dung đúng. Trên phương diện tình cảm, Bản Vương ngu ngơ thật.

Tối đến, Bản Vương gọi hộ vệ quý phủ hộ tống Hoàng Thượng mau chóng về cung.

Sắp đến giờ xơi cơm rồi, còn không đi chả lẽ định ở lại ăn chực nữa à!

Một tháng phát cho có từng ấy bổng lộc, nói ra chỉ sợ ai cũng cười cho thối mặt.

Thế nhưng ai ngờ Yến Cửu không chịu về, mặc bộ quần áo thùng thình của Bản Vương, rất chi là khoan thai mà tỉnh queo bảo: “Trẫm quyết định, ở lại đón năm mới với Hoàng thúc.”

“Sặc —” – Bản Vương hộc máu. Thằng bé chẳng những muốn ở lại ăn tối, mà còn chuẩn bị trường kỳ áp bức Bản Vương!

Cả năm Bản Vương vất vả nhọc nhằn, vắt óc đấu tranh có dễ gì đâu, khó khăn lắm mới được dịp cuối năm an ổn, thế nào lại rước về một cục nợ khó chiều thế này.

Dẫn nó về rồi là nó cấm có chịu đi.

Yến Cửu xoay xoay chiếc nhẫn ngọc trên tay, đầy vẻ thiên hạ này là của ta, liếc nhìn Bản Vương, “Sao, mượn quý phủ của Hoàng Thúc đón năm mới, Hoàng Thúc không vừa lòng hả?”

“Nào có nào có.” – Bản Vương chớp mắt cái, cười tươi như hoa, “Hoàng Thượng có lòng hạ cố cùng vi thần đón Tết là phúc mấy đời cho vi thần ấy chứ. Ha ha, ha ha…”

Nói ra được lời hoàn toàn trái lương tâm thế này, làm tiếng cười của Bản Vương cũng thật khó nghe.

Yến Cửu lại tỏ vẻ Trẫm đây nể ngươi lắm mới ở lại đón Tết với ngươi, ngạo mạn nói: “Không phải tạ ơn, Trẫm ở trong cung lâu, lễ nghi gò bó, luật lệ nghiêm ngặt, cũng chán. Lần này đến dân gian để hiểu thêm mà thôi, không phải hạ cố vì ngươi đâu.”

Bản Vương…

Ta cũng không mong ngươi hạ cố nhá.

*

Vì có Hoàng Thượng ở đây mà ý định đón năm mới đơn giản của Bản Vương tan thành mây khói.

Thằng bé rất lắm chuyện, đòi Tết đến là quý phủ phải trang hoàng thật lộng lẫy, tốt nhất là phải giăng đèn kết hoa, xanh đỏ tím vàng tưng bừng vào.

Ấy thế mà đường đường một Vương phủ, bị nó trang trí thành thanh lâu.

Trang trọng chả thấy đâu, lơi là phóng đãng thì quá đủ.

Đêm đến còn ngẫu nhiên có gã say bí tỉ đến gõ cửa thùm thùm, “Mau mở cửa, cho ông đây giải nhiệt cuộc sống nào.”

Sau đó, đời trai của gã bị cắt rớt luôn.

Và thế là khốn khổ khốn nạn từ 27 tháng Chạp cho đến tận đêm 30, trông quý phủ cũng thay da đổi thịt hẳn.

Đình trong đình ngoài được quét dọn sạch sẽ, hành lang treo đầy đèn lồng đỏ, trên cửa dính câu đối đỏ, bên trong treo tua đỏ, không gian rực rỡ, không khí hân hoan.

Đêm đến, đầu bếp chuẩn bị bánh nóng hổi bày trong sân. Hạ nhân bê trái cây, điểm tâm, rồi Yến Cửu đích thân dâng hương.

Vái thần cầu phúc, hiếu kính Ngọc Hoàng.

Bản Vương lẳng lặng ngồi bên hành lang, lại thấy có chút buồn cười.

Nhớ năm đó, ta cũng là một trong số những kẻ trên thiên đình hưởng hương khói dân chúng thờ phụng. Nhưng thần tiên hữu hạn, dân gian thì đông người, dù họ có hào phóng, có thánh kính, thì thần tiên cũng không thể nào quan tâm đến từng người một.

Huống chi, mệnh do trời định, thần tiên không có quyền can thiệp vào cuộc sống của phàm nhân.

Bản Vương vừa mới thất thần, chỉ thấy tuyết lả tả rơi, không bao lâu đã nhuộm trắng mặt đất, điểm từng mái hiên.

Tuyết rơi báo hiệu mùa màng bội thu, là một điềm lành.

Yến Cửu đứng trong tuyết, ngoái lại cười với ta, hệt như hồng nhạn liệng qua.

Tuyết trắng xóa trên mặt đất, ngọn đèn lấp láy trên đầu, ánh sáng chạy trên khuôn mặt khuynh thành của nó, ánh lên vẻ tao nhã vô ngần, mặt mày như tranh.

Bản Vương nhìn đến bần thần, chỉ thấy nó đi tới hành lang, vươn tay phẩy tuyết đọng trên trán Bản Vương, bảo: “Kỳ thật, Trẫm đã muốn xuất cung đón năm mới với ngươi từ trước rồi.”

“Thật chứ?” – Bản Vương mỉm cười, “Nếu Hoàng Thượng thích, sau này mỗi khi Tết đến, thần đều sẽ chuẩn bị thêm bộ bát đũa cho ngài.”

“Hứa nhé.” – rồi nó dắt tay Bản Vương, “Về phòng thôi, ăn cơm tất niên nào.”

Bản Vương gật đầu, theo kịp nó.

Và đêm 30, thuận hòa vui vẻ ăn bữa cơm tất niên, cùng ngắm trận mưa tuyết, trôi qua như thế.

Hôm sau, Bản Vương dậy sớm, chỉ thấy ngoài phòng đã đóng tuyết dày, mấy cô nha hoàn đang đuổi nhau trong tuyết, nói cười vui tươi.

Choàng thêm áo khoác, Bản Vương đẩy cửa bước ra, thì thấy Yến Cửu đang ngồi trong sân phát tiền thưởng cho kẻ hầu.

Sau khi thằng bé lên ngôi, gỡ bỏ truyền thống cúng bái mồng Một hàng năm của Tiên Đế, lại thấu tình đạt lý cho các đại thần về quê đón Tết đến mồng sáu mới lên Triều, thế nên lần này mới nhàn rỗi vậy.

Bản Vương nghi hoặc, đến bên hỏi nó: “Hoàng Thượng, thần nhớ bạc ngài mang theo đã tiêu hết rồi mà, tiền này ở đâu ra thế?”

Nó ngửa đầu, thản nhiên như ruồi bảo: “Trẫm đến khố phòng nhà ngươi bảo Lý quản gia đưa đó.”

Bản Vương:…

Đột nhiên ngực bị bí khí, khó thở.

Bản Vương bị nó tức chết rồi!

Vậy mà Yến Cửu chả có chút tự giác nào, lấy hai đĩnh vàng to tướng cho Tô Dung, “Nghe nói lần trước là ngươi cứu Trẫm, đây, Trẫm thưởng cho ngươi nhiều một chút.”

“Nô tỳ tạ ơn Hoàng Thượng.” – Tô Dung nhận vàng, hăm hở chạy đi.

“Tiếp.” – Yến Cửu lười nhác gọi.

“Có nô tài.” – Vương Quý nhóm bếp le te chạy lên.

“Cầm lấy.” – Yến Cửu thưởng bạc, tiếp tục, “Tiếp…”

Bản Vương trừng trừng nhìn nó đốt tiền của ta, cả người bứt rứt.

Rồi nó vỗ tay như cuối cùng cũng xong việc, còn bảo: “Tuy bạc hơi ít, nhưng quý nhau ở tấm lòng, năm mới thưởng cho chúng lấy may.”

“Ha ha.” – Bản Vương cười mà khó coi hơn cả khóc.

Chúng nó lấy may, Bản Vương thì tán gia bại sản.

Trong lòng tính kế nên đòi lại tiền Yến Cửu như nào thế thì thấy hạ nhân chạy vào báo, nói là Nhị đệ Nhạc Mạt cùng em dâu và cháu đến quý phủ chúc Tết.

Bản Vương chỉ đành nén hận bảo: “Mời người vào phòng khách đi.”

“Dạ vâng.” – kẻ này vừa chạy đi, chốc sau lại một kẻ khác chạy đến, “Vương gia, Tứ Vương gia cũng tới.”

“Tứ Vương gia?” – Bản Vương sửng sốt, nhìn sang Yến Cửu.

Chỉ thấy Yến Cửu cầm lò sưởi, cười như không cười, “Đã đến thì mời vào đi. A, một năm không gặp, không biết hắn có tiến bộ tý nào hay không.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui