Nhiếp Chính Vương

Xuân dược có tác dụng rất nhanh, Lâm Khê uống vào thì bắt đầu khó chịu, vừa dùng móng cào cấu cánh tay mình, vừa đập đầu vào lồng sắt, muốn dùng nỗi đau để giữ tỉnh táo.

Bên kia, các Giao nữ cũng bị ép uống, và hiển nhiên là không lý trí được như Lâm Khê, các nàng lê đuôi đến gần với ý định khiêu gợi gã.

“Cút!” – Lâm Khê đẩy họ, đè dục vọng đang ngẩng đầu của mình, gã cắn răng ken két, đe dọa, “Ai dám đến ta cắn chết kẻ đó.”

Chủ quán cười nhạo, “Đừng có rượu mời không uống lại uống rượu phạt, mấy con Giao nữ này đẹp lắm đấy, mặt nhỏ, eo thon, ngực bự, quan trọng là chúng cũng đang rất ham muốn. Mày phải biết hưởng phúc vào.”

Lâm Khê nhe răng, bóp cổ một Giao nữ vừa nhào tới, lẩm bẩm, “Chết đi, chết hết đi. Chết rồi là có thể về với biển cả. Các ngươi muốn về cố hương lắm phải không, ta sẽ tiễn các ngươi một đoạn.” – dứt lời, định bẻ gãy cổ cô ả.

“Mày điên rồi!” – chủ quán hớt hải chạy tới, cứu Giao nữ ra, sau đó lại cho Lâm Khê một cái tát trời giáng, “Súc sinh, mày muốn chết hả, được, tao cũng chẳng trông chờ phát tài gì ở mày, tao cho mày toại nguyện!” – lão vừa rít gào vừa rút chiếc dao đeo bên hông.

“Khoan đã!” – Bản Vương gọi lại, “Giao nhân này bao nhiêu tiền, ngươi ra giá đi, ta muốn.”

Chủ quán xoay lại, không tin hỏi lại, “Ngươi, ngươi nói, ngươi muốn con đực này hả?”

“Đúng thế.” – Bản Vương gật đầu, đập xấp ngân phiếu lên người lão, “Từng này đủ chưa.”

Lão đếm số ngân phiếu, cười cong tớn, “Đủ đủ, đủ rồi. Ây yô, hôm nay thật là đỏ, cứ tưởng phải làm thịt con súc sinh này chứ, ai ngờ lại kiếm được món hời.” – đoạn kéo Lâm Khê ra, giao cho Bản Vương, “Tuy mù nhưng mày mũi được lắm, mang về nuôi dưỡng, đảm bảo da bóng thịt non, vuốt lên cực kỳ đã.”

Bản Vương không để ý tới lão, đỡ một cánh tay Lâm Khê định bỏ đi, lại thấy lão ta đuổi theo, cười đê tiện, “Ngài xem, Giao nhân khác đàn ông, không có chỗ nào làm ngài sảng khoái, không thì thế này, ta nhổ hết răng của hắn, ngài muốn chơi thì dùng mồm hắn nhé.”

Bản Vương lạnh lùng nói “Không cần”, sau đó đỡ Lâm Khê ra khỏi chợ đen.

Khi ấy, Lâm Khê đã đến cực hạn, xuân dược ăn mòn lý trí gã, gã vươn đôi tay đầy sắc nhọn lên cổ Bản Vương, lại thấy Thư Cảnh Càn khẽ gọi, “Lâm Khê.”

Lâm Khê khựng lại, đôi môi khô khốc run rẩy, không dám tin “Nhìn” về phía Thư Cảnh Càn, “Tiểu, Tiểu Cảnh?”

“Là ta.” – Thư Cảnh Càn ôm gã, khóc nức nở.

“Tiểu Cảnh…” – Lâm Khê thều thào nhắc lại, rồi đột nhiên hộc máu, cả người ngã ngửa, hôn mê.

“A —” – Thư Cảnh Càn không chịu nổi nỗi hoảng sợ quá lớn, rống lên, vội ôm chầm lấy gã, cả người run lên bần bật.

“Đừng lo.” – Bản Vương an ủi, “Hắn bị thương, có lẽ đã bị viêm nhiễm, lại uống bát thuốc độc hại kia, khí huyết dâng trào, cảm xúc dao động mới ngất, không có gì đáng lo.”

Thư Cảnh Càn vẫn khóc, khóc như đứt ruột đứt gan, ôm Lâm Khê thật chặt, không ngừng thì thào: “Ta xin ngươi, ngươi đừng như thế, ngươi rất mạnh mà?”

Diêu Thư Vân cởi áo khoác đắp lên đuôi Lâm Khê, sau đó nhảy lên ngựa, nói với ta: “Thế này đi, ngài đưa hai người họ về tửu phường trước, còn ta quay lại nhà trọ, báo cáo tình hình cho Hoàng Thượng. Ở đây còn nhiều người cần chúng ta giải cứu, không thể chậm trễ hơn.”

“Được.” – Bản Vương cũng cởi áo khoác chùm lên đầu Lâm Khê, bế gã lên ngựa, nói với Thư Cảnh Càn, “Về trước đã, chữa trị cho hắn quan trọng hơn.”

“Ừm.” – Thư Cảnh Càn gian nan tỉnh táo từ nỗi xót xa cùng cực, nhảy lên ngựa, hai ta một trước một sau ra khỏi thành Vân Châu, đi một mạch đến Thiên Tuyền phường.

Xuống ngựa, Bản Vương bế Lâm Khê đi thằng vào phòng ngủ, Thư Cảnh Càn ngăn đám nha hoàn, “Các ngươi, đi lấy mấy viên thuốc kháng viêm giải nhiệt đến cho ta, tiện thể mua hai bình thuốc chữa ngoại thương ngay.”

“Dạ vâng.” – đám nha hoàn vâng lời, chạy vội đi làm.

Bản Vương cởi áo ra, nhìn Giao nhân mình đầy thương tích, những vết thương này có thể dần dần lành lặn, nhưng đôi mắt thì…

Thư Cảnh Càn bỗng òa khóc, xót xa vuốt khuôn mặt Lâm Khê, “Ta biết, với tính cách của hắn, làm sao có thể cam chịu cho người ta ép bức rơi lệ lấy trân châu, đôi mắt này, hẳn do chính hắn đâm mù.”

Rồi hắn nhìn Bản Vương, biểu cảm như điên cuồng, “Vương gia, ta không biết rốt cuộc ngài là người phương nào, nhưng ta biết ngài có bản lĩnh thông thiên. Nếu ngài có thể lấy vị giác của ta làm của ngài, vậy có phải cũng lấy đôi mắt ta chuyển cho Lâm Khê được đúng không?”

Bản Vương lắc đầu, “Ta không làm được, không phải thứ của ta, dù ta muốn cũng không lấy được.”

“Không, Vương gia, ta cầu xin ngài, ngài nghĩ cách giúp ta.” – hắn quỳ xuống, bao nhiêu kiêu ngạo từng có hoàn toàn biến mất, quỵ lụy túm chặt gấu áo ta, “Ta cầu xin ngài.”

Bản Vương do dự, hỏi hắn, “Nếu cho hắn đôi mắt rồi thì ngươi làm sao?”

Hắn lắc đầu, “Không sao, không sao hết, ta là thiếu đương gia của Thiên Tuyền phường, dù mắt mù, mất vị giác, không thể ủ rượu như trước kia, thì ta vẫn còn của cải, không chết được. Nhưng Lâm Khê thì khác, hắn đã mất hết đạo hạnh, nếu mắt cũng mù rồi, thì tương lai lấy gì để tự vệ đây.”

Bản Vương nhíu mày.

Hai người này, quả là nghiệt duyên.

Một kẻ không tiếc lấy giao châu cứu tính mạng người yêu, một người không tiếc lấy đôi mắt đánh đổi ánh sáng cho người còn lại.

Dù Bản Vương không phải người lương thiện, nhưng quen biết Thư Cảnh Càn, hai ta lại rất hợp duyên, thật không nỡ nhìn hai người rơi vào kết cục như thế.

Nhưng việc này ta không làm được, có lẽ phải tìm vị tiên khác giúp đỡ.

Nhưng tìm ai?

Gần quan ban lộc, Bản Vương tìm Địa Mẫu nguyên quân cầu cứu trước. Nhưng ý nàng là nàng chỉ sinh sôi vạn vật, duy trì sự sống đất đai, không thể thay nhan đổi cốt. Việc này, phải tìm người khác.

Bản Vương định hỏi tìm ai thì thấy nàng cười rất mờ ám, bảo: “Ta mời người đến là ngươi biết ngay.”

Sau đó, lóe cái đã mất tăm.

Có lẽ Nguyên quân nhàn rỗi quá, lâu rồi không có việc gì làm, nên sau đi được ta nhờ vả một lần hiếm hoi thì sốt sắng kéo người ta đến.

Khi ấy, Bản Vương đang đứng ngoài điện, chỉ thấy cách đó không xa, một vị thượng tiên từ từ bay tới, y phục rực lửa tung bay.

Hắn anh tuấn bất phàm, thanh nhã như sen, từ xa đã thoảng một mùi thơm mát, làm đầu óc Bản Vương cũng ngây dại trong tích tắc.

Lăng Quang, đúng là Lăng Quang.

Chớp mắt ấy, một kẻ không xúc giác như ta lại cảm thấy máu toàn thân như ngưng đọng, trái tim cũng như ngừng đập. Cứ ngỡ ngàng hồi lâu, ta cũng quên cả những điều muốn nói.

Bao năm rồi, trừ gặp hắn trong những giấc mơ, ta gần như đã quên mất hình dáng hắn.

Nhưng có một số người, một khi hắn từng cắm rễ vào lòng ngươi, thì dù có trải qua bãi bể nương dâu, thế sự xoay vần, thì chỉ một cái liếc mắt, ngươi cũng nhận ra hắn.

“Thiên Tuyền.” – hắn cười, vẫn cái vẻ thản nhiên thoát phàm ấy.

Cuối cùng, Bản Vương cũng vùng thoát khỏi tầng tầng lớp lớp ký ức như sóng triều, cố gắng lấy lại bình tĩnh, ra chào đón hắn, “Lâu rồi không gặp, Chu Tước thần quân.”

Đúng, ta thích gọi hắn là Chu Tước hơn Lăng Quang. Hắn là vị thần trấn thủ tứ phương, ngoài hắn còn có Thanh Long thần quân, Bạch Hổ thần quân và Huyền Vũ thần quân.

Khi mà mọi người đều gọi hắn là Lăng Quang, thì chỉ riêng ta gọi hắn là Chu Tước. Chẳng vì gì, chỉ vì muốn thu hút hắn, muốn hắn chủ ý đến ta dù chỉ bằng một cái liếc nhìn.

Ta của ngày đó, tuy làm thần tiên mấy vạn vạn năm, nhưng lại đơn thuần và khờ dại như thế.

Hắn khẽ cười khổ, “Đúng nhỉ, tính thời gian cũng đã năm trăm năm hạ giới rồi. Ngươi sống tốt chứ?”

“Không tệ.” – Bản Vương ra vẻ thản nhiên lắc đầu, “Giờ ta là nhiếp chính vương của Yến Quốc, ngày ngày ăn ngọt uống thơm, tự do khoái chí hơn trên thiên đình.”

“Vậy thì tốt.” – hắn gật đầu, vẻ cô đơn thoảng qua nét mặt hắn, “Nghe Địa Mẫu nguyên quân nói ngươi có một người bạn bệnh nặng, muốn ta đến xem?”

Nếu có thể, cả đời mình Bản Vương cũng không muốn nhờ đến hắn. Nhưng ai đoán được, Địa Mẫu nguyên quân lại cứ tò mò muốn xem phản ứng của ta, bao nhiêu đại tiên trên trời không mời, chỉ đặc biệt mời hắn.

Bản Vương tiến thoái lưỡng nan, cũng không thể nổi cáu, chỉ đành trợn mắt nhìn Địa Mẫu đang chớp mắt, hóng chuyện vui, gật đầu nói: “Đúng vậy, làm phiền ngươi.”

“Không có gì.” – hắn đáp.

Địa Mẫu biết ta không vui, chỉ dám cười lành, “Thiên Tuyền à, ngươi biết Lăng Quang thần quân mang thuộc tính hỏa trong ngũ hành, có thể cải tử hoàn sinh, đắp nặn lại cơ thể. Bạn ngươi thương nặng, mắt lại mù, ngoài ngọn lửa của Lăng Quang thì không gì cứu nổi.”

Bản Vương uể oải, “Ta biết.”

“Vậy mau đi đi thôi.” – Địa Mẫu xua tay, vẻ mặt hiền hậu cao cả đúng chuẩn bậc Mẫu nương, hí hửng đưa mắt nhìn theo Bản Vương và Lăng Quang.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui