Nhiếp Hồn Vương Phi

Editor: Băng Phong Tuyết

Thiếu nữ nghe vậy gật gật đầu, phảng phất như Lam Ảnh Nguyệt là chủ nhân của nàng ta, nàng ta từ nhỏ nên nghe lời của nàng vậy.

Từ nhẫn trữ vật xuất ra dụng cụ, đâu vào đấy luyện chế dược tề, vô cùng nhu thuận thuận theo, Lam Ảnh Nguyệt đứng ở bên cạnh, cẩn thận nhìn mỗi một trình tự làm việc của thiếu nữ.

Thao Thiết hỏi: "Nàng ta sao lại nghe lời như vậy?"

"Có lẽ là bị sức quyến rũ của ta thuyết phục." Lam Ảnh Nguyệt một bộ nghiêm trang trả lời.

"..." Thao Thiết đột nhiên nhớ tới những sự kiện liên tiếp lúc trước, hắn đều ở bên cạnh xem, thế nhưng chưa từng phát hiện nàng động thủ như thế nào, điều này làm cho hắn có một loại cảm xúc thất bại mãnh liệt, cái cô gái này trên người còn có những bí mật gì?

Một lát sau, một lọ Dược tề màu xanh nhạt liền được làm xong, thiếu nữ đem dược đưa tới tay Lam Ảnh Nguyệt, hai tay nắm lại đặt ở trước người, cung kính đứng ở bên người nàng, nhỏ giọng nói: "Một lọ lại chỉ có thể giải cho hai người."

Lam Ảnh Nguyệt nhẹ nhàng rung lắc tay làm dược tề bên trong lắc lư, lại nghe đến trong rừng rậm truyền đến một thanh âm quen thuộc.

Mắt đẹp của nàng lóe lên, đó là An Nhiên? Nàng liếc mắt nhìn thiếu nữ yên tĩnh bên cạnh một cái, nguyên lai thiếu nữ này là người cùng đội ngũ với An Nhiên, thật đúng là khéo a.

Vậy nàng cũng không thể phóng nàng ta đi rồi, Dược tề này phối trí chỉ cần thời gian rất ngắn, hiện tại nếu nàng ta đi rồi, đem dược tề phối trí xong xuôi, An Nhiên kia khẳng định đầu tiên sẽ tìm đến đội ngũ của nàng, bốn người kia bây giờ đều là Lâm muội muội đâu, nàng đối với thiếu nữ kia mỉm cười nói: "Đem đạn tín hiệu của ngươi thả đi."

Nói xong lời này, Lam Ảnh Nguyệt cũng không quay đầu lại chạy trốn vào trong rừng rậm.


Chỉ thấy bầu trời đêm tối đen nở rộ một đóa yên hoa xán lạn, Khảo hạch Phân ban của Học viện Hoàng gia đào thải người thứ nhất.

Lam Ảnh Nguyệt cầm dược tề trở về, trên đường có chút dấu vết hỗn độn, càng tới gần địa phương bọn họ nghỉ ngơi, trong lòng nàngcàng cảm thấy bất an.

Trở lại dưới đại thụ kia, nơi nào còn có bóng người bọn họ, là nàng sơ sót, không nghĩ tới những người đó vậy mà ngay cả hết tối nay đều chờ không xong.

"Thao Thiết, có thể giúp ta tìm được bọn họ sao?" Lam Ảnh Nguyệt đưa tay nhổ xuống mũi tên trên thân cây, sát khí trong cơ thể từng chút lan tỏa.

Nhìn chung quanh lưu lại dấu vết chiến đấu, chỉ sợ là không ít người tới, bị áp chế liền cực kì khó chịu, liền tính người tới là Tam giai, bọn họ cũng không thể ngăn cản.

Tuy rằng chỉ ở chung nửa ngày, nhưng là nàng có thể cảm nhận được sự thân cận đến từ bốn thiếu niên kia, liền ngay cả Đông Phương Hàn một thân hàn khí thời điểm vừa mới tiến vào rừng rậm cũng là che chở cho nàng.

Những thiếu niên kia ngay từ đầu đã vô điều kiện che chở cho nàng, nàng cũng chưa khi dễ qua, làm sao có thể để người khác khi dễ được.

"Theo ta đi." Thao Thiết tự nhiên cảm giác được lãnh ý trên người nàng, cái cô gái này cũng không tính là ngốc, còn biết hỏi hắn.

Hắn cũng không dám nói cho nàng, hắn chẳng những cảm giác được bốn người bọn họ, mà còn cảm giác được hơi thở của hơn mười con kiến.

Nhìn dấu vết trên một đường này, mặt Lam Ảnh Nguyệt càng ngày càng đen.


Dọc theo đường đi, lại đào thải vài người, Lam Ảnh Nguyệt bước chân nhanh hơn.

Trong đêm tối, Lam Ảnh Nguyệt tăng nhanh tốc độ, đột nhiên nàng nghe được phía trước có tiếng người nói chuyện, "An Nhiên, không phải là ngươi luôn luôn muốn vào đội ngũ của Tần Ngọc bọn họ, sao hôm nay lại động thủ với bọn họ?"

An Nhiên nhìn thiếu niên bên cạnh một mặt đáng khinh, nếu không phải hắn ta là nổi danh thứ hai ở Phân viện Kiếm sĩ, nàng làm sao có thể cùng người như thế ở cùng một đội ngũ, nhưng là trên mặt vẫn như cũ mang theo tươi cười, "Đã vào này rừng rậm, không cùng một đội ngũ, thì là đối thủ. "

Thiếu niên bất quá mười sáu mười bảy tuổi, sắc mặt trắng bệch, hốc mắt hãm sâu, vừa thấy chính là ngày thường luôn lưu luyến nữ sắc, làm cho người ta nhìn qua hết sức phản cảm.

"Vậy ta giúp ngươi đào thải Tần Ngọc bọn họ, có thể hay không? Ân?" Thiếu niên tham lam nhìn mỹ nhân trước mắt, nếu không phải kiêng kị thân thế bối cảnh của An Nhiên, hắn đã sớm xuống tay, mỹ nhân ở ngay trước mắt, lại chỉ có thể nhìn, loại cảm giác này, thật sự là khó chịu a.

Hắn ta vừa mới đoạt một dược tề từ đội ngũ khác về, hiện tại nhưng là đã khôi phục, đối phó mấy người kia, còn không phải chuyện dễ dàng sao.

"Vô sỉ!" An Nhiên  hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn ta một cái, xoay người bước đi, người như vậy, còn mộng tưởng đến nàng ta, nàng ta hận không thể chuyển ánh mắt kia của hắn ta đi.

"Nữ nhân như vậy mới đủ vị!" Thiếu niên chẳng những không có sinh khí, ngược lại trong mắt một mảnh lửa nóng.

"Hạ lưu!" Thao Thiết nói.


"Xấu xa!" Lam Ảnh Nguyệt tiếp tục nói.

"Thấp kém!" Thao Thiết nhìn cũng không nghĩ lại liếc mắt nhìn cái thiếu niên kia một cái, đại khái nói cho Lam Ảnh Nguyệt một chút trình độ của mấy người kia.

Lam Ảnh Nguyệt nằm ở trên thân cây, cánh tay mảnh khảnh chống cằm, ánh mắt kia trên người mấy thiếu niên quét tới quét lui, cái thiếu niên đáng khinh kia là Tứ giai cao nhất, mặt khác hai người kia là vừa nhập Tứ giai, xem bộ dáng bọn hắn, Dược tề áp chế kia đã giải.

Ngay tại thời điểm Thao Thiết suy xét có nên xuất ra diệt mấy con kiến này hay không, thì người nào đó còn ở bên cạnh ôi một tiếng liền ngã xuống dưới tàng cây. Thao Thiết mơ màng? Vừa rồi còn tốt lắm, nói như thế nào liền đổ gục.

Lam Ảnh Nguyệt phát ra tiếng vang, thành công khiến cho thiếu niên chú ý, thiếu niên đã đi tới, lại phát hiện một thiếu nữ nhỏ bé yếu ớt nằm dưới tàng cây, hai mắt nhất thời sáng ngời, An Nhiên hắn ta không dám đụng vào, người khác thì cứ tùy ý vậy.

"Tiểu muội muội, ngã sấp xuống a, để ca ca đến đỡ ngươi." Thiếu niên không có hảo ý cười, chậm rãi duỗi tay hướng tới Lam Ảnh Nguyệt.

Thao Thiết lập tức che ở phía trước Lam Ảnh Nguyệt, lại trơ mắt xem cái tay kia xuyên qua thân thể của mình, hướng Lam Ảnh Nguyệt trên đất đi tới.

Ngay khi cái tay heo ú cách Lam Ảnh Nguyệt nửa tấc, Lam Ảnh Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn cười tươi như hoa, nháy mắt ánh mắt thiếu niên chống lại ánh mắt Lam Ảnh Nguyệt, lại cũng vô pháp dời đi.

Hắn đứng thẳng thân mình, rút ra thanh kiếm to lớn nặng nề hướng hai người phía sau kia chém tới.

Hai thiếu niên kia nguyên vốn là ở bên cạnh xem náo nhiệt, nơi nào nghĩ đến hắn ta sẽ đột nhiên ra tay, "Lâm Triệt, chúng ta là cùng một đội ngũ a?!"

Nhưng mà Lâm Triệt phảng phất như mất hết tính người, kiếm khí xẹt qua nơi nào, cây xếp một loạt ngã xuống, hai người kia bị đánh cho trở tay không kịp.

Không thể đánh trả, bọn họ là Cung thủ, cận chiến căn bản không có nửa điểm ưu thế, Lâm Triệt lấy một địch hai, vẫn như cũ đem bọn họ áp chế gắt gao.


"Đem đạn tín hiệu giao ra đây cho ta." Lâm Triệt giơ kiếm, chỉ vào hai người nằm trên mặt đất, nói như vô cùng chính đáng.

Hai thiếu niên kia nghe hắn nói lời này, đều phải hoài nghi thính giác bản thân, Lâm Triệt là đang làm gì a? Bọn họ là cùng một đội ngũ a, đem bọn họ đào thải đối với Lâm Triệt có chỗ gì tốt.

Ở thời điểm Lâm Triệt đánh đội hữu* của hắn ta, Lam Ảnh Nguyệt sớm đã chạy về phía xa, chỉ trong chốc lát, bầu trời liền sáng lên ba đạo hào quang. (*đội hữu: bạn cùng đội)

Ánh mắt Lam Ảnh Nguyệt hơi hơi nhíu lại, An Nhiên, liền còn lại ngươi.

Hồi lâu, Lam Ảnh Nguyệt nghe được rất nhiều thanh âm ồn ào, chính là nơi này.

Liền tính Lam Ảnh Nguyệt biết bốn người bọn họ bị đuổi giết, nhưng là cảnh tượng thảm thiết trước mắt này vẫn là vượt quá tưởng tượng của nàng.

Chỉ thấy hơn một trăm  thiếu niên đem bốn người bọn họ vây quanh chính giữa, Lâm Khiêm thả ra quang thuẫn* mỏng manh như vậy, đã vô pháp che chở hoàn hảo cho bốn người bọn họ, An Nhã bị bọn họ bảo hộ ở sau lưng, một đôi mắt to mất đi thần thái ngày xưa rồi. (*quang thuẫn: lá chắn ánh sáng)

Lúc này trên người bọn họ có vô số vết thương lớn nhỏ, quần áo rách nát, nơi nào còn có nửa phần bộ dáng công tử thế gia.

Có can đảm đụng tới người của nàng, những người này là không muốn sống chăng?

Nhìn Lam Ảnh Nguyệt một thân sát khí, Thao Thiết nhắm hai mắt lại, trên người chậm rãi tỏa ra một tầng sương mù màu đen, sương mù nhanh chóng phân tán, phân tán vào bên trong rừng rậm, làm xong xuôi, bóng dáng Thao Thiết trở nên vô cùng trong suốt, thanh âm cũng không vang dội như ngày thường, "Nữ nhân, coi ta cho ngươi xem biểu diễn."

Lam Ảnh Nguyệt còn chưa có phản ứng, mặt đất đột nhiên chấn động, bụi đất nồng đậm trong rừng rậm bay lên, rất xa nàng liền nghe được thanh âm rít gào cao thấp nối tiếp, nàng liếc mắt nhìn người kiêu ngạo nào đó một cái, cười nói: "Cám ơn ngươi, Thao Thiết."

Đêm đó, nhất định không thể yên ổn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận