Nhiếp Hồn Vương Phi



Editor: Linh Nhi

Lam Ảnh Nguyệt tò mò nhìn trường cung trước mắt, trong lòng chậm rãi nảy sinh một cảm giác kỳ lạ, không tự chủ được nâng tay lên nắm chắc trường cung.

Trong nháy mắt, một lực lượng cường thế tiến vào trong thân thể nàng, tàn sát bừa bãi như muốn xé rách thân thể nàng ra vậy, trên trán bắt đầu xuất hiện những giọt mồ hôi, cả người nhìn qua thống khổ vô cùng, cuối cùng trước mắt tối sầm, mất ý thức.

Nam tử nhìn Lam Ảnh Nguyệt ngất xỉu trên mặt đất, nhẹ nhàng khụ hai tiếng, nói với trường cung trước mặt, giọng nói có chút run run: "Đợi nhiều năm như vậy, cũng không biết khắc chế một chút, nàng hiện tại sao có thể thừa nhận lực lượng của ngươi." "number1"

Trường cung kia giống như nghe  hiểu ý tứ của hắn, sắc màu trên thân dần dần trở nên nhu hòa, một ánh sang màu đỏ bao quanh thân thể Lam Ảnh Nguyệt, ánh sáng trên trường cung ảm đạm dần, biến thành bộ dáng cung tiễn bình thường, không có nửa phần đặc biệt.

Thao Thiết ở không gian thu hết tất cả mọi việc vào trong mắt, trong lòng đã sớm nổi lên sóng to gió lớn, người có thể cùng Huyết cung sinh ra cộng minh, chỉ có thể là hậu nhân của người nọ.

Nhìn Lam Ảnh Nguyệt đang mê man, lại nhìn nhìn nam nhân trích tiên kia, Thao Thiết tựa hồ ý thức được việc gì, một ý tưởng dần dần hình thành trong đầu hắn, hắn cơ hồ muốn lao ra không gian ngay lập tức.

Nhưng nhìn nam tử trước mắt, Thao Thiết vẫn nhịn xuống.

Nam tử đứng lên, thân hình có chút lay động, hắn chậm rãi đi đến trước mặt Lam Ảnh Nguyệt, hơi cúi thắt lưng, nhẹ nhàng bế nàng đặt lên giường.

Hắn chậm rãi đặt nàng lên giường, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn cực kì bình thản kia, mặc niệm nói: "Trần nhi, ta sắp hết thời gian rồi."

Sau đó là một trận ho khan dữ dội, trên mặt không còn huyết sắc, khóe miệng tràn máu tươi, dính trên trường bào trắng noãn, nhìn qua rất ghê người.(ảnh ho ra máu kìa tội ảnh, mị phan nam phụ ai giống mị hơm?)

Lam Ảnh Nguyệt gặp một giấc mộng rất dài, bên trong là một biển hoa mênh mông, nàng đang đuổi theo một bóng người ở đằng trước, người kia rõ ràng ở ngay trước mặt nàng, nhưng lại xa không thể với tới.

Ngay tại thời điểm nàng muốn buông tay, người phía trước đột nhiên xoay người lại, trên người toàn là máu, khóe miệng còn mang theo ý cười.)

Lam Ảnh Nguyệt ngồi bật dậy, mở to mắt, lại phát hiện bản thân đã trở về ký túc xá.

Nàng nhu nhu huyệt thái dương, mình không phải ở vũ khí phường sao? Trở về khi nào, vì sao một chút ấn tượng cũng không có.

Đang chuẩn bị đứng dậy, lại thoáng nhìn thấy trường cung trên bàn, nàng cầm trường cung lên, không có cảm giác đau đớn lúc chiều mà thay vào đó là một loại cảm giác quen thuộc.

"Thao Thiết, là hắn đưa ta trở lại sao?" Lam Ảnh Nguyệt nhìn vào trong không gian, lại phát hiện Thao Thiết đang ngẩn người trong đó.

"Ân." đến bây giờ Thao Thiết còn chưa từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, trong ánh mắt nhìn Lam Ảnh Nguyệt cũng không còn ghét bỏ như mọi khi, nhiều hơn một tia nhu hòa.

Lam Ảnh Nguyệt buồn bực, Thao Thiết luôn luôn làm bộ dáng khinh bỉ người khác, sao hôm nay lại dùng ánh mắt đấy nhìn nàng.

"Thao Thiết, ngươi chịu kích thích gì sao?" Lam Ảnh Nguyệt nhíu mày, tiểu thí hài này không được thích hợp cho lắm.

Thao Thiết vội vã lắc lắc đầu, nhớ tới nhắc nhở của người nọ lúc gần đi, lập tức thay đổi bộ dáng, "Không nghĩ tới thượng cổ thần binh Huyết cung lại nhận ngươi làm chủ, thật sự đáng tiếc."

Lam Ảnh Nguyệt nhìn trường cung không thể bình thường hơn được nữa trong tay, là thượng cổ thần binh sao? Nhìn thế nào cũng không giống.

Mặc kệ Lam Ảnh Nguyệt có hỏi thế nào về nam tử kia, Thao Thiết thủy chung không nói một lời, Lam Ảnh Nguyệt nằm trên giường, trong lòng cảm thấy hoang mang, nàng luôn cảm thấy người kia cùng mình có quan hệ, hắn đến rồi đi như chưa từng xuất hiện chỉ vì đưa Huyết cung này đến tay nàng sao?

Sự tình mấy ngày hôm nay nàng gặp được, càng ngày càng kỳ quái, hết tinh linh kia lại đến nam nhân này.(dàn nam phụ hùng hậu vỗ tay)

Sáng sớm hôm sau, ở trong phòng Lam Ảnh Nguyệt có sự dao động linh lực, An Nhã đứng ngoài cửa cả kinh, thần tượng đột phá tứ giai, lần đầu tiên gặp thần tượng, nàng rõ ràng mới tam giai, chỉ vài ngày đã đột phá là thế nào?

Đây rốt cuộc là tốc độ gì, ngay cả bọn Tần Ngọc cũng không có khả năng đột phá nhanh như vậy, An Nhã thật sự bị đả kích, chạy thẳng xuống dưới lầu.

Lam Ảnh Nguyệt mở cửa, nhìn thấy bóng lưng An Nhã chạy vội mà đi, chỉ cảm thấy không hiểu ra làm sao.

Tuy rằng Lam Ảnh Nguyệt có thiên phú cường đại, nhưng bởi vì chưa tiếp xúc qua ma pháp bao giờ, học tập cực kì nghiêm túc, không bỏ một ít tri thức nào.

An Nhã buồn bực, thần tượng vốn là người có thiên phú dị bẩm, ngay cả lên lớp còn nghiêm túc như thế.

Mấy thứ đạo sư giảng này, đối với nàng mà nói đã không có một chút tác dụng, nhưng mà ngay cả thần tượng còn nghiêm túc bản thân cũng không thể lười biếng được, nhất là nghĩ đến thần tượng chỉ trong vài ngày đột phá một giai, nàng thật sự bình tĩnh không nổi.

Vì thế, Tử ban ma pháp có mấy hiện tượng kì lạ, An Nhã trên lớp luôn ngủ gà ngủ gật, hôm nay lại bắt đầu tập trung nghe giảng, bắt đầu chạy đến Tàng Thư Các của học viện.

Vốn tu vi An Nhã đã cao, bây giờ nàng còn liều mạng như vậy, bọn họ có thể làm sao bây giờ.

Vì thế, đạo sư buồn bực, không biết bắt đầu từ khi nào, học sinh trong lớp lại trở nên đặc biệt yêu học như vậy, gần như mỗi ngày đều có thể nhìn thấy bọn họ tụ tập thành nhóm nhỏ đi Tàng Thư Các, loại tình huống này, từ trước tới giờ chưa từng xảy ra.

Mà tất cả việc này, hình như bắt đầu từ lúc nha đầu tên Lam Giật đến đây, vì thế đạo sư nhìn Lam Ảnh Nguyệt bằng ánh mắt cực kì ôn nhu, mỗi lần nhìn thấy Lam Ảnh Nguyệt liền gật đầu, đứa nhỏ này tất thành châu báu.

Mà ánh mắt kia nhìn Lam Ảnh Nguyệt đến mức mao cốt tủng nhiên.(lông mao dựng đứng, nổi da gà đó ạ)

Lam Ảnh Nguyệt đang xem thư, lại nghe được tiếng thét chói tai ngoài cửa sổ, "Trời ạ, Tần Ngọc đến đây."

"Lâm Khiêm, thật ôn nhu!" Một thiếu nữ bưng mặt nói.

"Đông Phương Hàn thật lạnh." Có một người nói.(k lạnh sao tên hàn?:))

"Trời ạ trời ạ, hắn nhìn ta, ta không chết mất." Một thiếu nữ nhìn vào cửa sổ bên cạnh Lam Ảnh Nguyệt, nước miếng chảy ròng ròng.

Lam Ảnh Nguyệt không nói gì nhìn trời, ba người này có biết mình gây vạ lắm hay không? Sẽ không phải bọn họ cố tình chạy đến đây lúc này chứ?

Thiếu nữ kia đứng bên cửa sổ, tròng mắt như muốn rơi xuống vậy, bởi vì nàng thấy ba thiếu niên đang đi đến chỗ mình.(đây gọi là ăn may)

Nàng cuống quít sửa sang lại mái tóc cùng y phục, tươi cười rực rỡ, "Chào Tần thiếu gia."

"Xin chào." Tần Ngọc nở nụ cười, lại đi vào chút.

Thiếu nữ ngơ ngác trợn tròn mắt, thân mình hoàn toàn cứng tại chỗ, mà một nữ sinh khác hận không thể đuổi thiếu nữ kia đi, để bản thân đi qua.

"Đồng học, ngươi chắn đường ta." Tần Ngọc đột nhiên rầu rĩ mở miệng.

"A?" Thiếu nữ tan nát cõi lòng, tươi cười hoàn toàn cứng tại trên mặt, không đợi nàng phản ứng lại hoàn toàn, Tần Ngọc dùng quạt xếp của hắn gạt thiếu nữ sang một bên.

"Tiểu Dật, ngươi ra đây một chút ta có việc muốn nói với ngươi." Tần Ngọc cười cười nhìn Lam Ảnh Nguyệt nói: "Ngươi nhất định thích tin tức này."

Mọi người ở đây sợ ngây người, tuy rằng lúc trước trong trường học có lời đồn rằng Lam Ảnh Nguyệt là vị hôn thê của Tần Ngọc, nhưng nhiều ngày qua cũng không thấy hai người họ tiếp xúc, bọn họ cũng dần dần xem nhẹ.

Nhưng không nghĩ tới hôm nay, Tần Ngọc lại tự mình đến tìm, nhìn biểu cảm bình thản của Lam Ảnh Nguyệt, các thiếu nữ rất không cam lòng, cô nương này đẹp chỗ nào, tu vi cũng không bằng bọn họ, gia thế càng không phải nói.

Đầu Lam Ảnh Nguyệt cũng lười nâng lên, nhàn nhạt mở miệng nói: "Tan học hẵng nói."

"Khẳng định ngươi sẽ cảm thấy hứng thú, nếu không chúng ta cũng không cần vội vã đến nói cho ngươi." Trong mắt Tần Ngọc hiện lên một tia giảo hoạt, thần bí lại gần Lam Ảnh Nguyệt, nửa thân mình dán sát vào cửa sổ.

Hắn còn chưa kịp nói chuyện với Lam Ảnh Nguyệt đã bất ngờ bị một bàn tay to kéo trở về không một chút phòng bị, Đông Phương Hàn thình lình mở miệng nói: "Chú ý khoảng cách."

Tần Ngọc không nói gì bĩu môi, dè dặt cẩn trọng nhìn nhìn chung quanh, không nhìn thấy bóng dáng Hắc Phong, cũng may Đông Phương Hàn kéo hắn lại kịp thời, bằng không trước mặt mọi người mà bị đá văng ra thì thanh danh một đời của hắn sẽ bị phá hủy.

Lâm Khiêm nở nụ cười, chậm rãi thong thả bước về phía Lam Ảnh Nguyệt, ôn nhuận mở miệng nói: "An Nhiên trở lại."

Ha ha, đã trở lại rồi sao? Lam Ảnh Nguyệt nhíu mày, một nụ cười ác ý nở rộ trên khóe miệng, "Đã trở lại, rất tốt, chắc hẳn các nam sinh trong trường đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi." (eo ôi)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui