Nhiếp Hồn Vương Phi

Editor: Linh Nhi

Thời điểm mấy người Lam Ảnh Nguyệt đến cấm địa của học viện, nơi này sớm đã được thắp đèn đuốc sáng trưng, ba tầng trong ba tầng ngoài đã đứng rất nhiều người.

Càng tới gần cấm địa mặt đất rung càng mạnh, Lam Ảnh Nguyệt đi lên phía trước, lại không nhìn thấy bóng dáng của Đông Phương Hàn, trong lòng chợt lạnh.

Đứng phía trước, có rất nhiều đạo sư đang gia cố kết giới, bên ngoài mọi người xuất ra vũ khí sẵn sàng đón địch, Lam Ảnh Nguyệt đi về phía viện trưởng, lành lạnh mở miệng nói: "Viện trưởng, Đông Phương Hàn đâu?"

Viện trưởng cau mày nói: "Ngày đầu tiên Đông Phương Hàn chấp hành nhiệm vụ, không nghĩ tới lại xảy ra vấn đề lớn như vậy cho nên hắn vẫn ở bên trong."

"Vẫn ở bên trong." Tần Ngọc nghe vậy đi đến, nụ cười trên mặt sớm đã không còn: "Viện trưởng ngươi biết bên trong đó là một thần thú, hơn nữa lại là một thần thú đang tức giận vậy mà viện trưởng lại để một mình hắn ở trong đấy."

Lúc này Phó viện trưởng cũng đi tới, một bộ dáng chanh chua, sẵng giọng nói: "Đông Phương Hàn trông coi cấm địa lại để xảy ra trường hợp như thế này, bọn ta đã không bắt hắn phải phụ trách thì thôi, chả nhẽ đến cái kết giới bên ngoài, chỉ vì hắn mà mở ra, thuận lợi cho thần thú ra ngoài tiêu diệt hết mọi người sao?"

Lam Ảnh Nguyệt cười lạnh một tiếng, Đông Phương Hàn trông coi thần thú cũng chỉ đứng bên ngoài ba tầng kết giới, kể cả thần thú có phá mất hai tầng, bọn họ cũng hoàn toàn có thể cứu hắn ra.

"Chỉ là một tên nho nhỏ, để bản tôn đi thu thập nó." Thao Thiết khinh bỉ nhìn mọi người chung quanh, chậm rì rì tiếp cận kết giới.

Nhìn Thao Thiết, Lam Ảnh Nguyệt cũng đi đến trước kết giới, những người khác căn bản không biết sự tồn tại của Thao Thiết, nhìn thấy Lam Ảnh Nguyệt đi đến kết giới sắc mặt một đám người đại biến.

Đạo sư thấy Lam Ảnh Nguyệt đi đến trước kết giới, không khỏi sốt ruột, Lam Ảnh Nguyệt trời phú cực cao, hắn cũng không muốn nàng đi chịu chết, "Nha đầu mau trở lại, kia kết giới kia cũng không phải muốn là có thể tiếp cận."

"Đạo sư yên tâm." Vô luận như thế nào, Lam Ảnh Nguyệt nàng không có khả năng để một mình Đông Phương Hàn ở lại bên trong.

Nhìn Lam Ảnh Nguyệt đi về phía trước, mấy người Tần Ngọc cũng nâng bước theo sau, bọn họ tin tưởng Tiểu Dật có biện pháp cứu Đông Phương Hàn ra, cho nên vô luận nàng làm cái gì bọn họ sẽ không chất vấn, dù sao ở trên người nàng đã đã xảy ra nhiều chuyện không có khả năng rồi.

Viện trưởng không giữ nổi bình tĩnh nữa, mấy người xuất sắc của học viện đều có mặt ở chỗ này, nếu đi vào trong mà xảy ra vấn đề gì bất trắc, thực lực của học viện bị giảm đi đáng kể, chứ còn nói gì đến bối cảnh của họ, đều là những người hắn không chọc được.

"Các ngươi cảm thấy với thực lực của mình, có thể phá vỡ kết giới này sao?" Phó viện trưởng khinh thường liếc mắt nhìn mấy người một cái, kết giới kia được tạo ra bởi sức mạnh của rất nhiều cường giả trong học viện, chỉ là vài tiểu bối cũng mơ tưởng mở được kết giới, quả thật là mơ mộng hão huyền.

Lam Ảnh Nguyệt quay đầu nhìn phó viện trưởng một cái, ý vị thâm trường cười nói: "Có thể mở ra hay không, ngươi rất nhanh sẽ biết."

Kết giới uy lực thế nào, tất cả mọi người đều biết, không ai sẽ tin tưởng mấy người trước mắt này có thể mở ra, lúc này ai cũng nhìn Lam Ảnh Nguyệt với ánh mắt nhìn kẻ ngốc.

"Đưa tay lên đi." Thao Thiết không một tiếng động tạo lớp sương mù màu đen bao phủ quanh bàn tay Lam Ảnh Nguyệt, Lam Ảnh Nguyệt chậm rãi đặt tay lên kết giới, kết giới không chút sứt mẻ, không chút phản ứng.

Phó viện trưởng khinh bỉ nhìn mấy người, chưa kịp nói lời trào phúng nào đã bị tình cảnh trước mắt dọa cho ngây người.

Chỉ thấy chỗ tay Lam Ảnh Nguyệt đặt lên, chậm rãi tạo thành một lỗ hổng, mọi người tập chung nhìn vào đấy, sau khi mấy người đi vào, lỗ hổng dần dần khép lại không một dấu vết.

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn mọi chuyện xảy ra, bọn họ không thể tin được một nữ tử yếu đuối lại vân đạm phong khinh mở ra kết giới do cường giả tạo nên, chẳng lẽ kia kết giới có vấn đề?

Phó viện trưởng hai tay tạo thành chữ thập, một cỗ linh lực cường hãn bay về phía kết giới, nhưng mà, linh lực kia phảng phất như đá chìm đáy biển, không có một gợn sóng.

Hắn ngơ ngác nhìn tay chính mình, không thể tin được lui lại mấy bước, viện trưởng đăm chiêu nhìn phương hướng bọn họ biến mất, khẽ cau mày.

Mấy người Lam Ảnh Nguyệt đi qua hai tầng kết giới, nơi này cùng bên ngoài hoàn toàn không giống nhau, từng trận âm phong quét qua, thi cốt khắp nơi, toàn bạch cốt trong quái thạch, phóng mắt nhìn tất cả chỉ thấy toàn vách núi đen cùng vách đá.

Nhưng kỳ quái là, nơi này không nghe được tiếng của thần thú,  yên tĩnh, phảng phất tiến nhập vào một không gian khác.

An Nhã sợ hãi nắm chặt cánh tay Tần Ngọc, nàng từ nhỏ đến lớn chưa thấy địa phương nào kinh khủng như vậy.

"Thao Thiết, Đông Phương Hàn ở đâu?" Lam Ảnh Nguyệt càng đi về phía trước, càng cảm thấy nhìn thấy ghê người, ở đây sao lại nhiều bạch cốt như vậy, ngay tại thời điểm mấy người đang cận thận bước đi, Lam Ảnh Nguyệt đột nhiên lăn mấy vòng hét lớn: "Cẩn thận."

Lâm Khiêm nhanh chóng chém ra một đạo kình phong bảo vệ, nhưng chỉ nghe rắc một tiếng, vòng bảo vệ vỡ vụn, một bóng dáng mờ mịt xuất hiện trong hư không.

Tần Ngọc giơ lên cung tiễn ngắm thẳng vào bóng đen mà bắn, nhưng lại lâm vào trong bóng tối.

Hắn một thân hắc bào đứng trong không trung, tóc dài che đi nửa gương mặt, hơi thở tử vong mãnh liệt truyền ra, trên trán mấy người đều toát ra mồ hôi lạnh.

"Cho các ngươi hai lựa chọn, tự sát hoặc ta sát." Thanh âm của nam nhân phá lệ phiêu miểu, phảng phất như từ chân trời truyền đến, truyền vào lỗ tai bọn họ khiến lục phủ ngũ tạng kịch liệt đau đớn.

Bất chợt, dường như An Nhã thấy mẫu thân nàng, hai mắt dại ra đi về phía trước, Lam Ảnh Nguyệt chỉ cảm thấy đầu có chút đau, nàng lắc đầu, lại nhìn thấy An Nhã chạy tới vách núi đen bên cạnh, không ngừng gọi mẫu thân.

Lam Ảnh Nguyệt phi thân tiến lên bắt lấy tay An Nhã, nhìn thấy hai mắt nàng đã mất đi tiêu cự: "An Nhã mau tỉnh lại."

Mặc kệ Lam Ảnh Nguyệt lay động thế nào, An Nhã thủy chung không hề có phản ứng.

Nhưng vào lúc này, Tần Ngọc lại xuất ra cung tiễn, nhắm ngay vào Lâm Khiêm.

"Ha ha ha ha." Một bên nam nhân đột nhiên cười lên ha hả, Lam Ảnh Nguyệt chỉ cảm thấy đầu nàng sắp bị nổ tung, hình ảnh kiếp trước không ngừng hiện ra, nàng thống khổ ôm đầu, khuôn mặt nhăn vào một chỗ.

"Giết nàng, mau, giết nàng." Thanh âm của Nam nhân không ngừng vang vọng bên tai Lam Ảnh Nguyệt, muốn phá tan lý trí của nàng.

Gương mặt trước mắt An Nhã đột nhiên biến đổi, biến thành gương mặt nàng hận nhất, trước mắt nàng là gương mặt nghĩa phụ mà An Nhã hận nhất.

Nam nhân kia nhìn mấy người tự tàn sát lẫn nhau, khóe miệng gợi lên một độ cong rất nhỏ, hóa thành một mảnh hắc vụ biến mất trong không khí.

"Nữ nhân, ngươi mau tỉnh lại." Thao Thiết gấp đến độ không giữ được bình tĩnh, Tần Hạo cùng Lâm Khiêm đã đánh nhau đến hấp hối, nhưng mà hăsn không thể chạm vào Lam Ảnh Nguyệt, đột nhiên, không biết nghĩ tới cái gì, hét lớn: "Tên ngu xuẩn ngươi cút ra đây cho ta."

Lúc này, Tiểu Long vẫn luôn trốn ở trong tay áo Lam Ảnh Nguyệt dè dặt cẩn trọng thò đầu ra, thời điểm nó nhìn thấy Thao Thiết lại kêu to lên, "Mẫu thân, có quỷ."

Thao Thiết chỉ tiếc rèn sắt không thành nhìn Tiểu Long, "Ngươi, tạo ra nước nhanh lên."

Tiểu Long run run nhìn Thao Thiết, rốt cục phát hiện Lam Ảnh Nguyệt không thích hợp, nó mở miệng nhỏ ra, thứ một tiếng, mấy đạo thiểm điện hoa hoa lệ lệ dừng ở trên người mấy người.

Vừa thấy không đúng, mấy ngọn lửa bay vụt ra, sau đó nó sợ hãi dùng móng vuốt bưng kín miệng, đôi mắt to màu lam ngập nước, nó không phải cố ý.

Thao Thiết dập lửa, tức giận quát lên:" Ta bảo ngươi phun nước."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui