Nhiếp Hồn Vương Phi

Nhìn hỏa diễm trên đầu ngón tay của Lam Ảnh Nguyệt, xung quanh đấu trường lạnh ngắt như tiền, tất cả mọi người kinh sợ nhìn nàng, thậm chí họ còn tưởng rằng hai mắt mình nhìn nhầm.

Bọn họ cư nhiên nhìn thấy Lam Ảnh Nguyệt không cần ma pháp trượng vẫn có thể tạo ra hỏa diễm, không phải là ngoài thất giai mới không cần phụ thuộc vào vũ khí sao? Chẳng lẽ thiếu nữ mười bốn, mười năm tuổi trước mắt này đã ngoài thất giai?

Hơn nữa, đáng sợ nhất là, khi ma pháp sư thuấn pháp, bọn họ căn bản không có nhìn đến nàng ngâm hát gì chú ngữ.

Đạo sư vừa nghe được tin tức Lam Ảnh Nguyệt đối chiến, bởi vì lo lắng Lam Ảnh Nguyệt bị đả thương cho nên nhanh chóng chạy tới, rất xa đã bị hỏa diễm kia làm cho khiếp sợ, thông thường hỏa diễm của pháp sư đều là màu vàng, mà hỏa diễm của nàng lại là màu đỏ, đã bao nhiêu năm rồi đại lục này chưa xuất hiện hỏa diễm đỏ.

Đạo sư kích động thân mình phát run, kia nhưng là siêu cấp thiên tài đấy!

"Ngươi đã thất giai?" Mộ Tiêu Dật khiếp sợ nhìn nàng, tươi cười tự phụ luôn luôn xuất hiện trên mặt hắn giờ đây cũng không trụ được nữa, hắn thật sự không ngờ được rằng tiểu nha đầu này lại tiến bộ nhanh như vậy.

Nhưng mà cho dù là thất giai cũng không có khả năng không thuấn pháp, vậy cũng chỉ còn lại một khả năng, Mộ Tiêu Dật lại nhìn Lam Ảnh Nguyệt, kiêu ngạo trong mắt biến mất còn một chút nào.

Một tia sợ hãi bắt đầu lan tràn trong lòng hắn, theo như hắn nhìn nàng chẳng qua chỉ là một tứ giai không đáng nhắc tới mà thôi, chẳng lẽ nàng che giấu thực lực? Rốt cuộc nàng từ đâu tới, Mộ Tiêu Dật nhìn gương mặt vân đạm phong khinh của Lam Ảnh Nguyệt, càng thêm xác định suy đoán của mình.

Nha đầu này, khẳng định đến từ một gia tộc cường giả, nếu chuyển chức cường giả có thể thay đổi dung mạo, che giấu thực lực bản thân, thế lực như vậy hắn không chọc được, nếu đắc tội, chỉ sợ lão hoàng đế cũng không tha cho hắn.

Nhìn sắc mặt Mộ Tiêu Dật thay đổi liên tục, Lam Ảnh Nguyệt vẫn không biết mình đã mạc danh kì kiệu biến thành cường giả.

Ngay tại thời điểm Lam Ảnh Nguyệt muốn ra tay, Mộ Tiêu Dật đột nhiên phịch một tiếng quỳ gối trước mặt nàng, cúi đầu nói: "Tiền bối, vãn bối vô tình mạo phạm, kính xin ngài tha thứ cho ta lỗ mãng."

Lam Ảnh Nguyệt ngây ngẩn cả người, tiền bối? Đây là tình huống gì?

Bởi vì xung quanh lôi đài không cho người đứng, mọi người không nghe rõ Mộ Tiêu Dật đang nói cái gì, người chung quanh ngơ ngác nhìn tình cảnh này, đó là hoàng tử Viêm Quốc đấy, lại quỳ gối trước mặt một tiểu nữ, cứ coi như nàng đã tiến vào thất giai, thì Mộ Tiêu Dật cũng không cần như vậy đi.

An Nhã nghe Mộ Tiêu Dật gọi hai tiếng tiền bối, suýt chút nữa bật cười thành tiếng may có một bàn tay bưng kín miệng nàng, nàng giương mắt nhìn đôi mắt tràn đầy ý cười của Lâm Khiêm, giơ tay chỉ chỉ vào miệng, ý nói nàng không lên tiếng.

Nàng vội vàng gật đầu, nhìn về phía lôi đài, không nghĩ tới Mộ Tiêu Dật cũng có hôm nay.

Lam Ảnh Nguyệt thật sự có chút không hiểu làm sao, nàng cũng chỉ mới mười bốn tuổi sao đã trở thành tiền bối rồi.

"Nữ nhân, đoán chừng nam nhân ngu ngốc này nhận thức ngươi thành cường giả." Thao Thiết không nói gì nhìn Mộ Tiêu Dật, không phải chỉ là một hỏa diễm đỏ thôi sao? Không phải chỉ là không thuấn pháp ma pháp thôi sao? Người này quả thực là chưa từng thấy thể diện.

Lánh đời cường giả? Lam Ảnh Nguyệt nhíu mày, thu hỏa diễm, hai tay khoanh trước ngực nhìn Mộ Tiêu Dật trước mặt, lành lạnh mở miệng nói: "Không đánh?"

Mộ Tiêu Dật vừa thấy Lam Ảnh Nguyệt không phủ nhận xưng hô của hắn với nàng, càng thêm xác định suy đoán của bản thân, lúc này hắn gấp đến độ mồ hôi lạnh chảy ròng, "Không dám."

"Tứ liên minh quốc tế tái năm trước, ngươi đã làm cái gì?" Đôi mắt đẹp của Lam Ảnh Nguyệt đảo qua người trước mắt, lời nói ra lại khiến mọi người hít sâu một hơi.

Tần Ngọc nghe lời nói của nàng, đôi mắt hơi đổi, khóe miệng lộ ra một ý cười chua sót.

Tứ liên minh quốc tế tái năm trước, thực lực Mộ Tiêu Dật lúc ấy vốn không bằng hắn, nhưng hắn ta lại sử dụng thủ đoạn đê tiện, hắn thua, nhưng lại bị thương rất nặng, người trong học viện nói hắn có tình thua trận.

Nhưng vì kiêng kị thực lực Viêm Quốc, không ai dám đi truy cứu, qua một năm, mọi người trong học viện dần dần quên việc này, nhưng trong lòng hắn, lại như trước không thể giải thoát, không nghĩ tới Tiểu Dật lại trong trường hợp như vậy trả lại trong sạch cho hắn.

"Năm trước." Mộ Tiêu Dật nhìn ánh mắt Lam Ảnh Nguyệt mang theo ý cười, hình ảnh năm trước thoáng hiện qua đầu hắn khiến đầu hắn ông một cái trống rỗng.

"Lúc đang chiến đấu ta đã hạ Phong Vũ tán lên người Tần Ngọc, cho nên, linh lực của Tần Ngọc mới dần bị khô kiệt." Mộ Tiêu Dật mặt không biểu cảm mở miệng, "Phong Vũ tán kia thiên kim khó cầu, Tần Ngọc hẳn nên cảm thấy vinh hạnh."

"Phong Vũ tán khiến linh lực của người bị trúng nhanh chóng cạn kiệt, hơn nữa đối nhân thể thương hại rất lớn, trên người tiểu tử kia chắc chắn vẫn còn dư độc, nếu không thể giải hết cả đời này hắn cũng chỉ có thể đến thất giai." Thanh âm Thao Thiết có chút lạnh, Mộ Tiêu Dật này không phải cũng quá ngoan độc đi.

Mọi người xung quanh nghe Mộ Tiêu Dật nói xong, ánh mắt nhìn hết về phía Tần Ngọc, khiếp sợ, áy náy, còn có đồng tình.

"Không cần dùng ánh mắt này nhìn bổn thiếu gia, cho dù bổn thiếu gia chỉ đến được thất giai nhưng trên đại lục này cũng có thể đi ngang." Tần Ngọc cười, nhưng đáy mắt lại che giấu nỗi cô đơn.

Lam Ảnh Nguyệt lạnh lùng nhìn người trước mắt, Tần Ngọc là bạn của nàng, bọn họ sợ Viêm Quốc, nàng không sợ, cho nên, công đạo này chỉ có nàng đòi.

"Há mồm." Lam Ảnh Nguyệt lạnh lùng mở miệng, Mộ Tiêu Dật nghe lời há miệng, một trái cây nho nhỏ bay vào mồm hắn, đúng yết hầu, hắn mãnh liệt ho khan đứng lên, đầu óc lại trống rỗng.

"Ngươi cho ta ăn cái gì?" Mộ Tiêu Dật ôm cổ, cái kia cũng đã đi vào yết hầu của hắn, hắn kích động điều động linh lực, nhưng không phát hiện được dị thường gì.

Nhưng càng như thế, càng làm hắn sợ hãi.

Lam Ảnh Nguyệt nhìn về phía hắn, cười lạnh một tiếng, "Thế gian rất nhiều thứ tốt, vạn kim khó cầu, ngươi hẳn cảm thấy vinh hạnh."

Thao Thiết không nói gì nhìn trời, đó là quả anh túc đấy, chẳng những vạn kim khó cầu, hơn nữa, trừ bỏ nàng, không người nào giải được.

Lam Ảnh Nguyệt đi xuống bậc thang, quay đầu nhìn gương mặt khủng hoảng của Mộ Tiêu Dật nói: "Chuyển cáo Mộ Hi Thần, vị trí đứng đầu năm nay, là của ta."

Người chung quanh nghe ngữ khí cuồng vọng của nàng, cũng không dám phản bác, thậm chí đại khí cũng không dám phát ra.

Nhìn Lam Ảnh Nguyệt đi tới, hốc mắt Tần Ngọc ửng đỏ, Lam Ảnh Nguyệt lại giành mở miệng trước: "Độc của ngươi, ta giúp ngươi giải, còn về phụ thân các ngươi, ta cần thời gian."

An Nhã ngơ ngác nói: "Thần tượng ngươi giỏi quá, quả nhiên là nữ nhân của Diệc Vương điện hạ, khí phách so với Diệc vương quả thật rất giống nhau."

Lam Ảnh Nguyệt không nói gì, khen nàng thì khen đi, còn phải lôi hắn vào làm gì, bất quá tên kia có nói sẽ chờ nàng mà hiện tại đến cái bóng cũng không thấy đâu.

"Một tháng tới ta muốn tu luyện, có việc gì đến rừng cây phía Bắc tìm ta." Lam Ảnh Nguyệt nói xong, lập tức rời khỏi, thời gian hiện tại của nàng quá ít, năm trước Mộ Hi Thần đã là lục giai, là một đối thủ không thể khinh thường.

Đợi đến khi nàng đi rồi, Mộ Tiêu Dật mới phục hồi lại tinh thần, nhưng mà nơi này đã sớm không còn bóng dáng của Lam Ảh Nguyệt, hắn luôn cảm thấy có cái gì đó không thích hợp, tứ liên minh quốc tế tái phải hai mươi tuổi mới có thể tham gia, nàng có thể tham gia sao?

Đêm khuya, Lam Ảnh Nguyệt buông trường cung trong tay, có chút buồn bực lau mồ hôi, chỉ cảm thấy một chút không khí dao động, nàng đã rơi vào một cái ôm ấp lạnh như băng.

Đôi mắt màu lục của tinh linh thị huyết nhìn tiểu nhân nhi trong lòng, thanh âm lười nhác ở trong đêm phá lệ mê người, "Hôn ta một cái, ta chỉ cho ngươi, như thế nào?"

đoán đi đoán đi... đoán xem Nguyệt tỷ có hôn ảnh không????????


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui