Nhiếp Hồn Vương Phi

Phượng Hiên nhìn mấy người đối diện đang vui sướng khi người khác gặp họa, trong lòng buồn bực cực kỳ, vì sao Tần Ngọc thấy nhị ca đến đây cũng không nhắc nhở hắn, qua một lúc lâu, Phượng Hiên rốt cuộc cũng run rẩy xoay người lại, lộ ra nụ cười nịnh nọt với người phía sau: "Nhị ca, sao huynh lại tới đây."

"Ta không đến, chẳng lẽ để ngươi làm ấm giường cho nữ nhân của ta sao?" Phượng Diệc vừa nói vừa bước đến bên cạnh Lam Ảnh Nguyệt, tự nhiên cầm lấy chén trà trong tay nàng, chậm rãi đưa lên miệng nhấp một ngụm, giống như đó không phải là một loại trà thông thường của nhân gian.

Nghe lời này xong lại nhìn đến tình cảnh trước mắt, Phượng Hiên chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, tay hắn run run chỉ chén trà trong tay Phượng Diệc, hắn vừa mới cái gì, đường đường là nhị ca mắc chứng bệnh khiết phích nặng lại uống trà trong tay Lam Dật.

Đợi chút, Phượng Hiên đột nhiên nhìn Lam Ảnh Nguyệt, vừa mới rồi nhị ca nói nữ nhân của ta, sẽ không phải là Tiểu Dật chứ?

"Nhị ca, huynh như vậy là không được, Tiểu Dật còn chưa mười lăm." Phượng Hiên chỉ cảm thấy trái tim mình sắp chịu đựng không nổi, một người luôn luôn không có một nữ nhân bên cạnh như nhị ca, đột nhiên lại xuất hiện một nữ nhân hơn thế nữa còn là một tiểu nha đầu.

"Ngươi có ý kiến?" Phượng Diệc tuy nói chuyện với Phong Hiên, nhưng ánh mắt lại không rời Lam Ảnh Nguyệt.

Phượng Hiên không biết nói gì(cạn ngôn), đầu lắc tựa như trống bỏi: "Không có không có, Tiểu Dật nàng tốt lắm."

"Hử?" Phượng Diệc hơi hơi nhướng mày.

"Tẩu tử nàng tốt lắm, cùng với nhị ca là trời đất tạo một đôi." Phượng Hiên lập tức nói.

"Ta không phải tẩu tử của ngươi." Lam Ảnh Nguyệt đối việc Phượng Diệc xuất quỷ nhập thần đã thành thói quen, nhưng đối với việc Phượng Diệc Một mình tuyên bố nàng là nữ nhân của hắn thì không tài nào quen được.(tỉ mún ảnh là của tỉ chứ không phải tỉ là của ảnh hâh)

Nghe Lam Ảnh Nguyệt nói, Phượng Hiên tâm nhảy vọt lên cổ họng, Tiểu Dật, thị sủng mà kiêu là không nên, chọc nhị ca mất hứng chỉ cần một ngón tay mạng của ngươi coi như xong.

Nhưng tình cảnh kế tiếp lại một lần nữa phá hủy hình tượng của nhị ca trong lòng Phượng Hiên, chỉ thấy Phượng Diệc chẳng những không tức giận, ngược lại nở nụ cười, thanh âm lười nhác tràn đầy sung sướng: "Ta đã định rồi, nha đầu nàng không có đường chạy."

Người này thật sự là nhị ca của hắn sao? Nhân sinh quan của Phượng Hiên toàn bộ bị sụp đổ, gương mặt như phong xuân trước mắt này, làm cho hắn cảm thấy hơi lạnh đang dần dâng lên trong lòng.

Nhìn gương mặt trắng bệnh của Phượng Hiên, Lâm Khiêm yên lặng lắc đầu, đáng thương thật đáng thương, tiểu bá vương cư nhiên cũng có hôm nay, lại có thể bị dọa thành như vậy, cũng may bọn họ đã từng gặp qua trường hợp này nên hiện tại tương đối bình tĩnh.

"Nha đầu, ở đây chỉ có chút phá đồng lạn thiết, ngươi muốn cái gì cứ nói với ta." Phượng Diệc đan tay chống cằm, híp mắt nhìn Lam Ảnh Nguyệt, cả người để lộ ra một loại hơi thở nhu hòa.

An Nhã yên lặng lắc đầu, phá đồng lạn thiết? Chỗ kia phải đến mấy chục vạn kim tệ đó, Diệc Vương của bọn họ quả nhiên là đại tài khí thô.

Lam Ảnh Nguyệt quay đầu nhìn Phượng Diệc một chút, đột nhiên mở miệng nói: "Ngươi đến đây có việc gì?"

Phượng Diệc nghe vậy không dấu vết ngồi thẳng dậy "Đến nhìn ngươi."

"Vậy ngươi có thể đi rồi." Lam Ảnh Nguyệt đứng lên dựa vào bên cửa sổ, lại phát giác được ánh mắt ở gần đó đang nhìn nàng, đảo mắt tìm xung quanh nhưng lại không phát hiện được gì.

Cửa sổ trước mặt nàng đột nhiên đóng lại, Lam Ảnh Nguyệt vừa quay đầu, Phượng Diệc đã cầm tay nàng, đôi mắt tà mị đã mất đi vẻ ôn hòa thay vào đó là hận ý.

"Có người muốn giết ta." Lam Ảnh Nguyệt lành lạnh mở miệng.

Ánh mắt Phượng Diệc nhìn về phía nàng, dần dần trở nên nhu hòa, tiểu nha đầu đúng là mẫn cảm, hắn đưa tay nhu nhu tóc nàng, bình tĩnh mở miệng nói: "Có ta ở đây, bất luận kẻ nào cũng đừng mơ tưởng động vào ngươi dù chỉ một chút."

Người có thể khiến tự thân Phượng Diệc đến, tất nhiên không phải nhân vật đơn giản, người bình thường đã có Hắc Phong bí mật giải quyết, nhìn sườn mặt tuấn mỹ của Phượng Diệc, Lam Ảnh Nguyệt khe khẽ mở miệng nói: "Là người Ám Vực."

Phượng Diệc không nói gì, nhưng trong lòng Lam Ảnh Nguyệt cũng đã có đáp án, hết thảy tựa hồ trở nên càng rối loạn.

Đúng lúc này, ngoài cửa sổ đột nhiên ầm ĩ hẳn lên, Lam Ảnh Nguyệt đẩy cửa sổ ra, lập tức nghe được người phía dưới kích động kêu to: "Tám trăm vạn."

Lam Ảnh Nguyệt nhíu mày, vật gì mà lên đến tận tám trăm vạn, đúng lúc này Tiểu Long vẫn luôn im lặng ngồi một bên đột nhiên nhảy lên vai Lam Ảnh Nguyệt nói: "Mẫu thân, muốn ăn."

Bộ dáng Tiểu Long đáng thương hề hề, khiến Lam Ảnh Nguyệt mềm lòng, nhưng đó chỉ là một trái cây mà thôi, đã lên tới tám trăm vạn khiến lòng nàng có chút xót.(tỉ ki bo)

"Đó là ma tiên quả, ma thú ăn có thể tấn chức đến thần thú, nhưng nếu là thần thú ăn, vô dụng." Thao Thiết lành lạnh nói một câu.

Đúng lúc này, cách vách truyền ra một thanh âm lạnh lẽo: "Một ngàn vạn."

Lam Ảnh Nguyệt nghe thanh âm lại nhớ tới cặp tử mâu của Mộ Hi Thần, không nghĩ tới hắn cũng ở trong này.

Đúng lúc này, Tiểu Long đột nhiên chuyển hướng về phía Phượng Diệc, hai mắt đẫm lệ mông lung hô một câu: "Phụ thân, muốn ăn."

Lông mày xinh đẹp của Phượng Diệc khẽ nhếch, khóe miệng khẽ giương lên, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Hai ngàn vạn."

Nghe được giá hai ngàn vạn, ngay cả ánh mắt nam tử duy trì buổi đấu giá cũng thay đổi, tất cả mọi người nhất tề nhìn về phía cửa sổ lầu hai, nhưng cửa sổ chỉ có một khe hở, cũng không thể thấy người bên trong.

Ma tiên quả tuy rằng trân quý, nhưng năm mươi năm cũng cho ra một quả, không phải thứ hiếm có gì, có thể kêu đến hai ngàn vạn, thật sự là làm cho người ta kinh ngạc, người có thể một lần xuất ra nhiều kim tệ như vậy, trên đại lục này cũng không nhiều lắm.

mấy người Tần Ngọc yên lặng lau mồ hôi, Tiểu Long lại vui vẻ, phụ thân rất có tiền, nó lập tức muốn có trái cây ăn.

"Hai ngàn vạn lần nhất thứ, hai ngàn vạn lần thứ hai thứ, hai ngàn vạn lần thứ ba, thành giao." Nam tử an bài người đi xuống làm thủ tục, người vừa xuống đài Tiểu Long đã khẩn cấp nhảy khỏi cửa sổ, sau đó ôm lấy trái cây kia cắn một miếng, say mê híp mắt, phát ra một thanh âm thỏa mãn, "Meo."

Lam Ảnh Nguyệt không nói gì, yên lặng quay mặt đi, quả thật rất mất mặt.

Hắc Phong mang bộ mặt đầy hắc tuyến xuống trả ngân lượng, chủ thượng thật sự rất tùy hứng, chỉ vì tiểu gia hỏa này gọi một tiếng phụ thân, hai ngàn vạn kim tệ cứ như vậy không cánh mà bay.

Bất quá so Lam Ảnh Nguyệt còn đang buồn bực, những người khác bởi vì hai ngàn vạn kim tệ kia cư nhiên bị một cấp thấp ma thú ăn, tâm bọn họ rỉ máu.

Đúng lúc này, hắc y nhân vốn đang đứng trên đài cao đột nhiên hóa thành một mảnh huyết vụ, bay về phía mọi người.

Mọi người trong đại sảnh thét chói tai muốn nhanh chóng chạy ra ngoài, lại phát hiện có kết giới ngăn cấm, một nam tử trung niên xuất kiếm, dùng toàn lực đánh về phía kết giới, nhưng kiếm của hắn vừa mới va chạm vào kết giới lập tức bị cắn nuốt cả người biến thành bãi máu loãng.

"Ha ha ha ha, chỉ là một con kiến nhỏ bé còn muốn phản kháng sao." Theo thanh âm chói tai vang lên, trên đài cao xuất hiện một hồng y nam tử, ánh mắt lửa đỏ mang theo dày đặc sát ý, mái tóc đỏ dài tận gót chân không ngừng trong không trung vũ điệu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui