Nhiếp Hồn Vương Phi

Hồng y nữ tử nhìn đến dây mây lục sắc kia, trong nháy mắt sát khí đọng lại, hồng trù kia chỉ cần động đến quả cầu đan bằng mây kia lập tức hóa thành sương mù, tiêu tán ở tại trong không khí.

"Vô Yên, ai cho ngươi lá gan lớn như vậy? Lại dám động đến nàng." Cùng với thanh âm lười nhác kia, một bóng người màu đen xuất hiện trong phòng, trường bào màu đen rộng thùng thình khoác trên người, lộ ra một nửa bờ ngực rắn chắc, mái tóc dài màu trắng xõa tung ra, đôi mắt xanh biếc có chút lãnh ý.

Vô Yên không một tiếng động lui về phía sau, trong lòng nàn tay đầy mòi hôi, không nghĩ tới nhiều năm như vậy còn có thể gặp lại tinh linh thị huyết, nhìn ánh mắt kia, Vô Yên chỉ cảm thấy hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn, trấn định nói: "Ta chẳng qua chỉ cùng Lam tiểu thư vui đùa một chút mà thôi."

"Đùa?" Lông mày của tinh linh thị huyết hơi nhướng lên, trong đôi mắt xanh biếc kia bắt đầu ẩn ẩn màu đỏ, hắn vung tay lên, mặt Vô Yên bị đánh lệch sang một nên, trên má phải xuất hiện một chưởng ấn màu đỏ tươi, máu tươi từ khóe miệmg chảy ra, nàng lại không giám nhúc nhích.

"Ngươi cảm thấy bổn tọa sẽ tin lời nói ngu xuẩn của ngươi sao?" Líc này quanh thân tinh linh thị huyết bắt đầu huy động sát ý, vừa mới ra tay đã là sát chiêu của chuyển chức cường giả, Phượng Diệc không giết nữ nhân này, không có nghĩa là hắn đồng ý cho nàng muốn làm gì thì làm.

Vô Yên vừa định nói chuyện, bên trái mặt lại truyền đến một cơn đau nhức, nàng cúi đầu, tóc dài chạm đầy đất, thoạt nhìn rất chật vật.

Vô Yên gian nan đứng dậy, nàng biết tinh linh thị huyết này sẽ không đánh người chỉ vì một nữ nhân, nhưng hắn vừa xuất hiện, chưa hỏi nguyên do đã ra tay với nàng, đến cùng là vì sao? Nàng cũng không cho rằng đường đường là một tinh linh thị huyeatkhiekén bao nhiêu cường giả nghe thấy tên đã sợ mất mật lại coi trọng một tiểu nha đầu có dung mạo xấu xí như vậy.

Nhất định còn nguyên nhân khác, Vô Yên nâng tay lên nhẹ nhàng lau vết máu bên khóe miệng, cười khẽ mở miệng nói: "Vô Yên không biết tôn thượng để ý nàng như vậy, nếu biết trước Lam tiểu thư có quan hệ với tôn thượng, Vô Yên không dám mạo phạm."

"Tự cho mình là thông minh." Hai mắt của tinh linh thị huyết nhìn nàng một cái, Vô Yên vừa mới khởi động thân mình lại ngã xuống đất, tinh linh thị huyết bước nhẹ nhàng đến gần Vô Yên, mỗi khi đi một bước thân mình Vô Yên lại run lên, máu tươi nhiễm đỏ mặt nàng cùng toàn thân, thoạt nhìn cực kì dọa người.

"Đừng tưởng rằng, những việc ngươi làm trước kia, không có ai biết." Thanh âm của Yên Diệt cực lạnh, khi vào trong tai Vô Yên, giống như thanh âm đến từ địa ngục vậy, nàng nằm trên mặt đất nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt.

"Không biết, việc tôn thượng nói là chuyện gì?" Vô Yên mở miệng, máu lập tức chảy ra, hơi thở cực kì mỏng manh.

"Ngươi nói, nếu hắn biết, sẽ đối với ngươi như thế nào, ta ngược lại rất tò mò." Yên Diệt nở nụ cười, Vô Yên lại bị dọa đến nỗi tâm giống như ngừng đập vậy.

Lam Ảnh Nguyệt bị vây bên trong dây mây, căn bản không biết bên ngoài đang xảy ra việc gì, nhưng nghe hai người trao đổi nàng cũng đoán được vài phần, nàng hỏi Thao Thiết cùng Du Hồn, không ngờ hai người bọ họ lại ăn ý lựa chọn trầm mặc, không nói một lời, như vậy trong lòng nàng càng nghi hoặc.

Dây mây vây lấy Lam Ảnh Nguyệt rốt cuộc cũng mất, Lam Ảnh Nguyệt liếc mắt nhìn thấy Vô Yên đang thoi thóp trên mặt đất, bĩu môi nói: "Ngươi quả thật không biết thương hoa tiếc ngọc."

Yên Diệt quay đầu nhìn nàng một cái, gạt gạt lọn tóc xinh đẹp, cười nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi muốn cầu tình giúp nàng."

"Cầu tình sao?" Lam Ảnh Nguyệt lành lạnh nhìn qua Vô Yên trên mặt đất một cái, mở miệng nói: "Ta không thiện lương như vậy, không cầu tình vì một người muốn giết ta."

"Không sợ ta giết nàng sao, Phượng Diệc không vui?" Yên Diệt ngồi tựa vào ghế, huyết ý trong đôi mắt xanh biếc dần tán đi.

Nghe thấy tên Phượng Diệc, Vô Yên giật mình, Lam Ảnh Nguyệt lạnh lùng mở miệng nói: "Tùy ngươi."

Không đợi Yên Diệt có điều động tác, trên người Vô Yên hiện lên một vệt ánh sáng, chỉ trong nháy mắt biến mất tại chỗ, chỉ để lại một vết máu.

Đối với việc Vô Yên rời đi, Lam Ảnh Nguyệt không cảm thấy kỳ quái chút nào, nếu nàng không đi, ngược lại mới khiến người ta cảm thấy kỳ quái.

Yên Diệt vừa định nói chuyện, lại phát hiện một đóa hoa hướng hắn bay đến, lập tức đưa tay bắt lấy, nhìn Anh Túc trong tay, Yên Diệt không nói gì nhíu nhíu mày nói: "Nguyệt Nhi ngươi chán ghét ta như vậy sao, cho ta nhiều như vậy, là không muốn cho ta tới tìm ngươi phải không?"

Lam Ảnh Nguyệt nhíu mày, "Ngươi hỏi toàn những điều hiển nhiẻn."

Mặy Yên Diệt tối sầm, không nghĩ tới Lam Ảnh Nguyệt lại không khách khí như vậy, lập tức thay đổi thành một bộ dáng ủy khuất, đáng thương hề hề nói: "Nguyệt Nhi nàng qua cầu rút ván."

P/s: từ giờ mình sẽ để dàn nam chính nam phụ gọi Nguyệt tỷ là nàng, còn nam phản diện vẫn xưng ta ngươi.

----------------típ tục truyện-----------

Nhìn bộ dáng ủy khuất kia khiến Lam Ảnh Nguyệt chảy mồ hôi ròng ròng, một tinh linh thị huyết sử dụng sát chiêu của chuyển chức cường giả khi nãy đâu rồi, Lam Ảnh Nguyệt ghét bỏ đẩy tay Yên Diệt: "Đi ra ngoài."

Yên Diệt hừ hai tiếng, nhảy khỏi cửa sổ, Lam Ảnh Nguyệt nhìn vết máu trên mặt đất, chán ghét nhíu nhíu mày, gọi tiểu nhị lên thu thập lại phòng tron, tiểu nhị kia nhìn thấy vết máu tay chân trở nên mềm nhũn, thu thập xong lập tức chạy rời khỏi, chỉ sợ Lam Ảnh Nguyệt mất hứng một cái, đến cái mạng của bản thân cũng không còn.

Thời điểm Tần Ngọc cùng mấy người trở về tửu lâu, vừa vặn gặp được gương mặt hoang mang rối rắm của tiểu nhị bước xuống lầu, trong tay còn bưng một chậu đựng đầy huyết thủy.

Mấy người cả kinh nhanh chóng lên lầu, Tần Ngọc một cước đá văng cửa, nghênh diện hắn là một vật thể không rõ hình thái, hắn nhanh chóng mở ra cây quạt che mặt, giây tiếp theo một lượng nước lớn từ trên đầu ụp xuống, trực tiếp đổ lên người Tần Ngọc.

Mà mấy người bên cạnh hắn, ngay cả một giọt nước cũng không dính.

"Có việc gì thế?" Lam Ảnh Nguyệt nhìn nhìn mấy người, mặt không biểu cảm vuốt vuốt lông cho Tiểu Long.

Mộ Tiêu Dật đang muốn mở miệng, Lâm Khiêm lập tức kéo hắn lại, cười nói: "Tiểu Dật, chúng ta đến nói cho ngươi, trận đấu tiếp theo diễn ra vào sáng ngày mai."

Sau đó, túm Tần Ngọc ướt đẫm ra đóng cửa lại, nhanh chóng rời đi.

Thấy thế, Lam Ảnh Nguyệt nhíu mày, xoay người đi vào bên trong.

Thao Thiết đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, hắn dám cam đoan nếu người đến không phải tiểu tử Tần Ngọc kia, nhất định chết rất thảm thảm, bởi vì lúc hắn đạp cửa nữ tử này còn đang thay đồ, cũng may động tác rất nhanh, bằng không hậu quả cực kì nghiêm trọng.

Sáng sớm hôm sau, mấy người đi tới tái trường, còn lại mười người, trừ bỏ bọn họ ra năm người còn lại là Mộ Hi Thần, Mộ Tiêu Dật, Lâm Triệt, An Nhiên cùng Ninh Trí Viễn.

Trong đó người Phượng Quốc chiếm một nửa, khiến các quốc gia còn lại đỏ mắt ghen tị.

"Tiểu Dật, nếu không đánh thắng được ngươi định làm gì?" Tần Ngọc đột nhiên mở miệng nói.

An Nhã hừ lạnh một tiếng: "Miệng quạ đen."

Rút thăm bắt đầu, thời điểm An Nhã nhìn thấy cái tên kia, sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng, không nghĩ tới bốc phải ai không bốc lại bốc trúng Mộ Hi Thần, còn có thể đánh sao?

Trận đấu bắt đầu, Mộ Hi Thần vừa mới đi lên lôi đài, An Nhã lập tức giơ tay lên, tiêu sái mở miệng nói: "Ta nhận thua."

Tốc độ nhận thua kia khiến mọi người nghẹn họng nhìn trân chối.

Đây quả thực là trận trung kết hay nhất từ trước cho tới nay, quả thực chính là đơn phương chiến đấu, thời điểm tranh đoạt ba bốn, Tần Ngọc gặp Lâm Khiêm, không ngờ hai người lại dùng xúc sắc để phân thắng bại, khiến mọi người vây xem đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, đây là tứ liên minh quốc tế tái đấy, các ngươi có thể nghiêm túc một chút hay không.

Cuối cùng, chỉ còn lại Lam Ảnh Nguyệt cùng Mộ Hi Thần.

"Như vậy có thể đánh chưa?" Một người nói.

Bên cạnh có thanh âm nho nhỏ nói: "Ta nghe nói điện hạ có tình cảm với Lam Dật, nói không chừng còn có thể nương tay."

"Nói hưu nói vượn, cút qua một bên đi." Mộ Thiển Thiển một cước đạp bay nam tử đứng bên cạnh về đám người phía trước, những người đó sợ tới mức một câu nói cũng không dám nói.

"Ta sẽ toàn lực ứng phó." Mộ Hi Thần vận hắc y, một thân lạnh như băng.

Lam Ảnh Nguyệt nhíu mày, một trận chiến cuối cùng này, nàng tất nhiên sẽ dùng hết khả năng: "Tất nhiên."

"Bắt đầu đi." Mộ Hi Thần nói xong, trong nháy băng phách xuất hiện, màu lam quang mang cực kì chói mắt.

Mà Lam Ảnh Nguyệt, vẫn không nhúc nhích, mắt lạnh của Mộ Hi Thần đảo qua Lam Ảnh Nguyệt, thanh âm lạnh lùng nói: "Vũ khí."

Lam Ảnh Nguyệt nở nụ cười, đầu ngón tay bắn lên đầy trời băng hoa, "Vũ khí sao? Sớm đã không cần."

"Hảo, thất giai." Một người gian nan mở miệng nói.

Mười bốn tuổi thất giai, đó là tồn tại thế nào! Đã vượt qua nhận thức của mọi người, bao nhiêu người sống đến cuối đời cũng không đạt được như vậy, mà thiếu nữ trước mắt này mới mười bốn tuổi đã đạt thất giai, hỏi bọn họ sao có thể bình tĩnh.

Không đợi mọi người tỉnh táo lại, chỉ thấy Mộ Hi Thần nắm cung, vô số mũi tên hiện ra trong không trung: "Điện hạ cũng là thất giai!"

"Hai thất giai quyết đấu, quả thật đáng nhìn." Mọi người nhìn hai người trên lôi đài, trong mắt lửa nóng bốc lên, chiến ý trong lòng sớm đã kích khởi.

Trên gương mặt lạnh như băng của Mộ Hi Thần hiện lên nụ cười nhàn nhạt: "Cái này có ý tứ hơn."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui