Nhiếp Hồn Vương Phi

Hắc y nhân nhìn mọi người xung quanh đang vui sướng khi người gặp họa, trong lòng vô cùng buồn bực, cảm giác là lạ, lại không biết xảy ra vấn đề chỗ nào.

Nhưng nghĩ lại, mặc kệ người trước mắt là ai, hắn có đông người như vậy lại còn phải sợ một người sao, vì thế nghi hoặc trong lòng lập tức tiêu tán, hừ lạnh một tiếng nói: "Chết đến nơi rồi vẫn còn già mồm."

"Ha ha ha." Tần Ngọc không nói gì nhìn hắc y nhân tự tin trước mắt, lắc lắc đầu nói: "Đáng thương, thật đáng thương."

"Hừ." Hắc y nhân tiến lên một bước, vung tay lên, vô số hắc y nhân cũng theo đấy mà động, không đợi hắc y nhân nói một câu, hắn đã bị tình cảnh trước mắt dọa cho ngã ngồi trên mặt đất.

Chỉ thấy Phượng Diệc vân đạm phong khinh nâng tay lên, mắt lạnh đảo qua những hắc y nhân kia, nói: "Băng táng."

Giây tiếp theo, trên bầu trời bỗng xuất hiện vô số băng hoa lấp lánh, nhiệt độ lập tức bị hạ đến cực điểm, băng hoa kia dưới ánh mắt của mọi người, đâm vào mi tâm của hắc y nhân, trong nháy mắt thân thể hắc y nhân bị đánh tan, biến thành huyết bị tiêu tán trong không trung.

Một trận gió thổi qua, huyết vụ biến mất, mùi máu tươi biến mất không còn một chút, giống như một màn vừa rồi chưa từng xảy ra, hắc y nhân biến mất không còn một người, chỉ có hắc y nhân cầm đầu vừa nãy gương mặt trắng bệch ngồi bệt ra đất, miệng không ngừng nói nhảm: "Làm sao có thể, làm sao có thể."

Mọi người ở đây, đã không thể nói được lên lời những gì họ thấy, bọn họ đều biết rõ Phượng Diệc cường đại, nhưng là chưa bao giờ tận mắt gặp qua, tình cảnh vừa rồi đã khiến bọn họ không thể diễn tả bằng lời.

Cho dù là mấy người Tần Ngọc, cũng nắm chặt nắm tay, đây là lực lượng cường giả.

Lam Chấn nhìn mọi thứ trước mắt, không thể tả được sợ hãi đang dâng lên trong lòng, hắn nhớ không lầm thì, vừa mới rồi Diệc Vương điện hạ nói Thị Huyết điện cùng người thưởng nữ nhân, Chả nhẽ Diệc vương nhìn trúng nghiệt nữ Lam Ảnh Nguyệt kia.

Nhưng mà nghiệt nữ kia không được một điểm nào hết, sao Diệc vương có thể coi trọng được, hơn nữa cư nhiên còn gạt hắn, nếu biết có quan hệ với Diệc Vương thế này, ngày đó hắn nhất định sẽ kêu người cứu Lam Ảnh Nguyệt ra.

Nghĩ như vậy, Lam Chấn chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu, Diệc Vương giải quyết người Thị Huyết điện, nhưng hiện tại hắn lấy đâu ra một Lam Ảnh Nguyệt đưa cho Diệc Vương đây? Nha đầu kia sớm đã không còn.

Lúc này Lam Chấn cực kì oán hận Lam Ảnh Nguyệt, hắn không nghĩ tới nha đầu chết tiệt kia đã chết rồi mà vẫn mang lại nhiều chuyện rách việc như vậy.

Thời điểm mọi người còn chưa phục hồi lại tinh thần, một thân hồng y đi tới, giá y đỏ thẫm, giá y được may vá tỉ mỉ ôm trọn vóc dáng của nàng, trên đầu đội khăn voan đỏ thẫm, được nha hoàn nâng đỡ tao nhã đi tới.

Nếu hôm nay Phượng Diệc không xuất hiện, Lam Chấn nhìn thấy nàng nhất định rất cao hứng, nhưng tình huống hiện tại không phải vậy, nếu vạch trần người trước mắt Phượng Diệc này là giả, như vậy không chỉ đắc tội Phượng Diệc, mà còn khiến người trong thiên hạ phát hiện Thanh Long thế gia đang bày ra một âm mưu lớn.

Nếu như vậy, nhất định Thanh Long thế gia sẽ bị hủy trong tay hắn, Lam Chấn nắm chặt tay, nhìn thân ảnh đang khoan thai đi đến kia, nội tâm vô cùng lo lắng.

Mặc kệ Lam Chấn có lo lắng thế nào, thân ảnh kia vẫn đi đến gần Lam CHấn, nhẹ giọng nói: "Đã tới giờ lành, nữ nhi đến cáo biệt."

Nghe thanh âm kia, Lam Chấn không chịu được run lên, thanh âm này, không thích hợp.


Mọi người cũng không hiểu ra làm sao, nhìn hành vi cử chỉ của Lam Ảnh Nguyệt, rõ ràng cực kì tao nhã, không giống một ngốc tử chút nào, chẳng lẽ lời đồn là giả?

Còn không chờ Lam Chấn phản ứng, tân nương lại đi đến gần hắc y nhân đang thẫn thờ trên mặt đất kia nói: "Không phải mới sáng sớm đã thúc dục ta lên kiệu hoa sao, còn không đi?"

Lúc này ngay cả chết hắc y nhân kia cũng đã nghĩ tới, nhớ lại tình cảnh vừa mới rồi, hỏi hắn còn muốn đưa nàng lên kiệu hoa nữa không?!

Hiện tại thật sự hắn muốn được chết cùng với những hắc y nhân vừa nãy, nhưng mặc kệ hắn dùng biện pháp gì cũng không thể nhúc nhích, ngay cả cắn lưỡi tự sát cũng làm không được.

Nhìn hồng y nữ tử kia, Tần Ngọc cùng mấy người không hẹn nhíu mày, cảm giác này, không đúng.

"Nguyệt nhi, hôm nay ủy khuất ngươi, hôm nay ngươi không cần lên kiệu hoa." Lam Chấn đột nhiên mở miệng nói.

Lam Chấn vô cùng kỳ vọng nhìn nữ tử một thân giá y trước mắt, hi vọng nàng phối hợp với bản thân, nếu không việc khôi hài ngày hôm nay coi như xong.

Nhưng mà, không như mong muốn, thiếu nữ nhàn nhạt mở miệng nói: "Phụ thân người lại đùa nữ nhi sao? Người thật sự không cần Thị Huyết điện trợ giúp?"

Dứt lời, ánh mắt một ít người thay đổi, chỉ cần có chút địa vị thì ai cũng biết đến Thị Huyết điện, là người tà giáo, mà hiện tại xem ra, Lam Chấn này muốn cấu kết với họ.?

Nghe xong, Lam Chấn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cả giận nói: "Nguyệt nhi, ngươi hồ nháo cái gì? Vi phụ sao có thể cấu kết với tà giáo!"

"Nhưng mà tối qua người không nói với nữ nhi như vậy." Thiếu nữ vội vội vàng vàng mở miệng.

Tần Ngọc nháy nháy mắt, hướng về phía trước một bước nói: "Tối hôm qua, hắn nói gì với ngươi."

Lam Chấn lập tức tiến lên ngăn cản, lớn tiếng quát lớn nói: "Nguyệt nhi, đừng có nói bậy."

Thiếu nữ kia chẳng những không nghe, ngược lại nói còn lớn tiếng hơn: "Phụ thân người nói chỉ cần tiểu tiện nhân Lam Ảnh Nguyệt kia gả tới Thị Huyết điện, Thị Huyết điện sẽ đưa cho Thanh Long thế gia hai quyển bí tịch, có bí tịch kia, nữ nhi cùng với ca ca sẽ vượt trội hơn mấy người Tần Ngọc kia!"

Nghe lời này, mọi người khiếp sợ không thôi, tin tức thu được trong lời này cũng không ít!

Thiếu nữ trước mắt này, căn bản không phải Lam Ảnh Nguyệt, hơn nữa, Thanh Long thế gia thật sự cấu kết với Thị Huyết điện.

Ngay tại thời điểm Lâm Khiêm muốn gỡ khăn voan trên đầu nữ tử xuống, khăn voan kia lại bị lật mở ra, lộ ra một gương mặt quen thuộc, đó là Lam Nguyệt Ngôn!

Thấy một màn như vậy, Lam Chấn hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, sao có thể là Ngôn nhi, không đúng phải là nha đầu Thanh Vân kia mới đúng? Đến cùng là chuyện gì xảy ra.


Sự tình ngày hôm nay đã rời xa khỏi lòng bàn tay của hắn, đầu tiên là Diệc Vương xuất hiện, sau đó lại là tân nương biến thành Ngôn nhi, hơn nữa lại nói những lời vừa rồi.

"Lam Ảnh Nguyệt đâu?" Tần Ngọc hỏi.

Lam Chấn đang muốn ngăn cản, nhưng mà Lam Nguyệt Ngôn lại mở miệng, nàng khinh thường nói: "Tiểu tiện nhân kia đã sớm chết rồi, cái gì mà đại hôn, chẳng qua là lừa mấy người ngu ngốc như các ngươi mà thôi, căn bản không có Lam Ảnh Nguyệt nào cả! Bao cỏ kia, không xứng có được đại hôn như vậy."

Lam Nguyệt Ngôn nghiễm nhiên không biết lời nói của mình dẫn tới hậu quả gì, nàng tiếp tục nói: "Thị huyết điện thế nào cũng sẽ không thể nghĩ đến, chúng ta chỉ gả đi một nha hoàn, ha ha ha."

Nghe đến đó, tất cả mọi người đã rõ được nguyên nhân, trưởng lão Chu Tước thế gia chậm rãi tiến lên nói: "Không nghĩ tới ngay nữ nhi đã mất cũng mang ra để lợi dụng được, Chu Tước thế gia ta ta khinh thường làm bạn với người như vậy."

Lam Chấn nghiêm mặt tái mét, muốn phản bác, nhưng ngay cả một câu cũng không nói được.

"Bạch Hổ thế gia tán thành." Một lão giả áo lam lại nói.

"Huyền Vũ thế gia tán thành."

Nói xong, ba trưởng lão thế gia không hẹn cùng phất tay áo rời đi.

Sau đó, đến lượt các đại gia tộc cùng các quý tộc cùng đoạn tuyệt quan hệ với Thanh Long thế gia, vốn Lam phủ đang đông nghịt người bỗng chốc trở nên vắng tanh, Lam Chấn nhìn khoảng sân hiu quạnh kia, đã ý thức được Thanh Long thế gia đã bị hủy trong tay hắn.

Hắn chật vật ngã ngồi trên ghế tựa, Lam phu nhân bên cạnh đã sớm ngất.

"Không nghĩ tới Lam Ảnh Nguyệt đáng thương như vậy, đã chết rồi còn bị phụ thân lợi dụng." An Nhã nói.

"Ha." Tần Ngọc cười lạnh một tiếng: "Có lẽ còn không phải thân sinh, nếu không có một phụ thân như vậy, kiếp trước chọn người đầu thai cũng cực xui đi."

Phượng Diệc đứng ở giữa sân, lạnh lùng nhìn Lam Chấn liếc mắt một cái, xem thường nói: "Cho dù là tên này, bổn vương cũng không cho phép ngươi tiết độc."

Dứt lời, xoay người ly khai khỏi Lam phủ, hắn đi rồi, hắc y nhân may mắn còn sống cũng biến thành tro tàn.

Đúng lúc này, Lam Nguyệt Ngôn ở một bên đột nhiên kêu lớn lên: "Là ai mặc giá y cho ta, nha đầu Thanh Vân chết tiệt kia đâu rồi!"

Dứt lời, trường tiên vung lên, Lam Thủy lại bị đánh bay ra ngoài, Lam Nguyệt Ngôn nhìn sắc mặt khó coi của Lam Chấn, chạy tới hét lớn: "Phụ thân, đến cùng là chuyện gì xảy ra?"


Lam Chấn vốn đã cực kì tức giận, lập tức cho Lam Nguyệt Ngôn một bạt tay, cả giận nói: "Còn không phải chuyện tốt do ngươi làm sao? Toàn bộ Thanh Long thế gia đã bị hủy trong tay ngươi."

"Nữ nhi?" Lam Nguyệt Ngôn bụm mặt, không thể tin chỉ vào bản thân, mặt đầy nước mắt nói: "Phụ thân, nữ nhi không làm gì cả, người phải tin nữ nhi."

Lam Chấn lúc này sao có thể tin lời nói của Lam Nguyệt Ngôn nữa, hơn nữa vừa rồi hắn còn được tận mắt chứng kiến, vì thế đẩy tay Lam Nguyệt Ngôn đang bám trên tay hắn nói: "Ngươi là nghiệt nữ, cút ngay cho ta."

"Phụ thân, không phải là nữ nhi." Lam Nguyệt Ngôn hoảng sợ xé rách giá y trên người, miệng không chút do dự nói: "Nhất định là có người hãm hại ta."

Nhìn Lam Nguyệt Ngôn lúc này khắc hẳn vừa mới rồi, Tần Ngọc cùng mấy người liếc mắt nhìn nhau một cái, tùy cơ ly khai lam phủ.

Đi trên đường huyên náo, Tần Ngọc nhàn nhã mở miệng nói: "Một lần nữa ta được mở rộng kiến thức, kết cục của việc tính kế Tiểu Dật." Tần Ngọc lắc lắc đầu: "Hung tàn."

Lâm Khiêm nở nụ cười: "Một Thanh Long thế gia, sụp đổ."

An Nhã nghe đối thoại của bọn họ, mê mang mở miệng nói: "Chuyện này liên quan gì đến thần tượng?"

Đông Phương Hàn cực kỳ ghét bỏ liếc nhìn An Nhã, âm thanh lạnh lùng nói: "Ngu ngốc."

Mấy người đang tiêu sái bước đi trên đường, bên tai lại truyền đến một thanh âm non nớt: "Theo ta đi."

Tần Ngọc cùng mấy người nước mắt chảy ròng, ta không nhìn thấy ngươi, đi theo ngươi kiểu gì?

Thao Thiết tựa hồ không ý thức đến vấn đề này, bay đã rất xa mới phát hiện không có ai đi theo, quay trở lại lạnh lùng nói: "Thanh Phong lâu, nhã gian chữ thiên đắt nhất."

Mấy người không nói gì, yên lặng đi về phía Thanh Phong lâu, vừa đẩy cửa ra, Tần Ngọc đã nói: "Tiểu Dật, ngươi lừa chúng ta lâu như vậy, có phải nên bồi thường một chút hay không?."

Nhưng mà Lam Ảnh Nguyệt nghe xong, lông mày cũng lời phải động nói: "Các ngươi có hỏi qua ta sao?"

Mấy người ngẩn ra, hình như bọn họ không hỏi về thân thế của Tiểu Dật.

"Thần tượng, Diệc Vương điện hạ có phải đứng núi này trông núi nọ hay không, hắn nói Lam Ảnh Nguyệt là nữ nhân của hắn!" An Nhã nói.

Lam Ảnh Nguyệt không nghĩ tới Phượng Diệc lại xuất hiện, nhớ tới sự tình ngày đó, trong mắt nàng chợt lạnh, không mở miệng.

"Thần tượng ngươi không tức giận sao?" An Nhã buồn bực nhìn Lam Ảnh Nguyệt, phản ứng của thần tượng có phải bình thản quá rồi hay không.

Không nói gì liếc mắt nhìn An Nhã một cái, đầu óc tiểu cô nương này bao giờ mới linh động lên được, chẳng lẽ nàng muốn bản thân ăn dấm chua?

"Ngày mai chúng ta đi Vô Tâm Cung, trước khi đi mấy người các ngươi về gia tộc mình nhìn một chút đi, nhìn xem tình huống của gia chủ các ngươi thế nào rồi." Lam Ảnh Nguyệt nói.


Tần Ngọc không nghĩ tới Lam Ảnh Nguyệt lại để chuyện này trong lòng, trong lòng không khỏi có chút cảm động, cười nói: "Có thể chờ chúng ta trở về xem rồi cùng đi không?."

"Không, hiện tại ta phải đi." Lam Ảnh Nguyệt giương mắt nhìn Tần Ngọc, bên người nàng tồn tại rất nhiều nguy hiểm, ngay cả có Du Hồn cùng Thao Thiết che chở, nàng cũng không dám bảo đảm Ám Vực có phái người trà trộn vào không, nắm bắt được trước sự tình.

Nhìn ánh mắt quật cường của Lam Ảnh Nguyệt, Tần Ngọc bất đắc dĩ nhìn về phía Lâm Khiêm.

Lâm Khiêm nở nụ cười, nhìn Lam Ảnh Nguyệt có chút tiều tụy, ôn nhu nói: "Vậy hôm nay, đến Bạch Hổ thế gia nhìn là được rồi, ba gia chủ bị bệnh giống nhau, nhìn một người là đủ biết."

Sau khi ăn xong, mấy người cùng đi Bạch Hổ thế gia, Bạch Hổ thế gia được xây dựng cực kì to lớn khí phách, ở ngay chính cửa lớn đặt hai pho tượng bạch hổ, trông rất sống động, nhìn qua khí phách vô cùng.

Gã sai vặt ở cửa nhìn thấy Lâm Khiêm trở về, xoay người nói: "Thiếu gia đã trở lại."

"Đi xuống đi, ta dẫn bọn họ đi nhìn gia chủ." Ngữ khí Lâm Khiêm nhu hòa nói.

"Là." Gã sai vặt hành lễ với mấy người Tần Ngọc sau đó đứng sang một bên.

Nhìn bố trí bên trong Bạch Hổ thế gia, Lam Ảnh Nguyệt nhàn nhạt mở miệng nói: "Trường bối của các ngươi trước kia nhất định là anh hùng rong ruổi sa trường."

Lâm Khiêm nghe vậy, trong mắt lộ ra một tia kiêu ngạo: "Tiểu Dật rất thông minh."

Mấy người đi được một lát, lập tức thấy được lầu các ẩn trong rừng trúc, không đợi mấy người đi vào, một người quen thuộc đi ra, nhìn thấy Lam Ảnh Nguyệt cùng mấy người, đối phương hiển nhiên cũng giật mình: "Không nghĩ tới lại gặp mấy người các ngươi ở chỗ này."

"Sao ngươi lại tới đây." Ngữ khí Lâm Khiêm nhàn nhạt, nghe không ra hỉ giận.

Lâm triệt nở nụ cười: "Ta đến nhìn gia chủ."

Lam Ảnh Nguyệt nhìn không khí giữa hai người có chút quỷ dị, hơi hơi nhíu mày, thời điểm Lâm Triệt cùng Lâm Khiêm tham gia tứ liên minh quốc tế tái, giống như hai người xa lạ vậy, thật không ngờ, hai người bọn họ đều là người Bạch Hổ thế gia.

Lâm Khiêm không muốn nói chuyện, vòng qua Lâm Triệt đi về phía lầu các, Lâm Khiêmđối ai cũng vô cùng ôn nhu, nhưng đối với Lâm Triệt lại lãnh đạm đến trình độ này, thật sự là có chút ý vị sâu xa.

Đẩy cửa ra, một chút hương dược nhàn nhạt bay ra, lầu các này được dựng bằng trúc, cực kì u tĩnh, bên trong phòng bày biện đồ vật cực nhỏ, nhưng không có vật nào không phải trân phẩm.

"Các ngươi lui xuống hết đi." Thị nữ hầu hạ đứng bên cạnh nghe xong, lập tức lui xuống.

"Tiểu Dật, đi đến nhìn xem." Lâm Khiêm nhẹ nhàng gọi nàng một tiếng, thanh âm cực kì mềm nhẹ.

Lúc trước đã được nghe bọn họ nói về bệnh trạng, Lam Ảnh Nguyệt đã nghĩ đến cảnh tượng lát nữa nhìn thấy sẽ thế nào, nhưng thời điểm tận mắt nàng nhìn thấy, tay vẫn không tự chủ được nắm chặt lại.

Bởi vì người nằm trên giường kia, đã không thể gọi là người được nữa, chính là da bọc xương, hoàn toàn không nhìn ra bộ dạng, chỉ có ngực hơi phập phồng kia, nói cho người khác biết hắn còn sống.

Du Hồn luôn trầm mặc khi nhìn đến cảnh tượng này, chợt lòe ra không gian, lành lạnh mở miệng nói: "Không thể tưởng tượng được, cách nhiều năm như vậy, vẫn còn có thể nhìn thấy độc này."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận