Cô ở dinh thự của hắn ngày đêm đều bị nhốt trong phòng, cũng bởi vì cô bị thương, và vì hắn sợ cô bỏ trốn, giam cầm cô biệt lập trong phòng lớn.
Ban ngày cô rất ít gặp hắn, cả ban đêm cũng không ngoại lệ, nhưng tần suất nhiều hơn ban ngày một tí, đa phần hắn tìm chủ yếu ngủ cùng cô.
Hoa Ly nghe ngóng được từ hầu gái - Hương Lan, Huân Bạc là Thống Đốc nên công việc quân đội lúc nào cũng nhiều, ngày đều bận công vụ.
Hắn thường xuyên phải ra ngoài, khu quân đội cũng không quá xa với dinh thự, nên muốn về nhà lúc nào cũng được, thuận tiện cho việc giám sát Hoa Ly.
Trong dinh thự vốn không có camera giám sát, chỗ ở của một Thống Đốc rất bí mật, không phải ai cũng biết được, gần như biệt lập với bên ngoài.
Bên trong còn có lính canh gác, sẽ không kẻ nào dám vào trộm cắp hay làm loạn, cho dù vào được thì cũng không ra được.
Thế nhưng từ ngày Hoa Ly trốn, hắn sinh phòng hờ nên cho lắp camera ở nhiều nơi, còn kết nối với điện thoại của hắn, tiện theo dõi nhất cử nhất động.
Hoa Ly ở đó một tháng, vết thương cũng đã ổn, ngay vấn đề để lại điểm xấu trên làn da cũng không có, Hương Lan chăm sóc cô rất chu đáo, dần dần cô cũng cởi mở nói chuyện, cũng được người đàn ông kia cho phép đi trong dinh thự.
Nơi rộng lớn nhưng lại rất ít người, tính cách của hắn cũng có phần tương đồng với cô, không thích thêm người gò bó.
Người ở đây đối xử với cô rất tử tế, gần như xem cô là vợ của Thống Đốc, hễ cô mở lời không một ai dám trái ý.
Chính vì lẽ đó mà Hoa Ly càng thấy uy nghiêm của Huân Bạc, trước đây hắn là thiếu gia cả trường đều kiêng dè, bây giờ là Thống Đốc người người kính nể, cô đối với hắn chỉ có một chữ sợ.
Buổi tối khi ngủ cô vẫn luôn kháng cự những hành động càn rỡ của hắn, mặc dù hắn không vượt qua giới hạn, nhưng cô biết hắn là đang nhẫn nhịn, không rõ vì lí do gì.
Hoa Ly bị giam cầm tách biệt với người thân, ngày đêm cô đều buồn bã, Huân Bạc làm sao không nhận ra tâm tư của người hắn yêu.
Cho nên, hắn chủ động cho Hoa Ly hay một số tin tức của bố mẹ cô.
Sau khi nhận được tiền bán con gái, Tư Nhi chẳng những không lo liệu cho chồng, còn ôm hết tiền bỏ xa xứ.
Bố của cô, Hoa Ưu, vì không có ai chăm lo, lại không trả được viện phí mà bị đuổi đi, lúc được phát hiện thì ông đã nằm ngất đầu đường xó chợ, mình mẩy hôi hám, bệnh tật hoành hành.
Chính Huân Bạc đã đưa Hoa Ưu đến một nơi khác ở tạm, còn cho bác sĩ riêng đến đó lo liệu bệnh tình cho ông.
"Hiện giờ bố của em đã qua nguy hiểm rồi, em không cần phải quá bận tâm nữa đâu!"
Hắn biết Hoa Ly khi tin dữ từ người thân sẽ đau lòng, nhưng hắn không thể không nói, bởi hắn có mục đích riêng.
Hoa Ly đáng thương hay bố gặp nạn, cầm lòng không đặng, nước mắt từng chuỗi chảy như thác đổ, dung mạo mĩ miều ửng hồng thê lương.
Cô với lấy cánh tay của người đàn ông, ngắc ngứ nghẹn lòng.
"Bố của tôi...bố của tôi ở đâu vậy?
Làm ơn...cho tôi gặp ông ấy....có được không?"
Cô khóc tang thương, không ngờ người phụ nữ kia lại tàn nhẫn đến như vậy, bán gả hai cô con gái đã đành, có tiền lại không lo cho chồng.
Bố của cô chưa từng đối xử tệ với bà ta, ngay cả cô và chị gái cũng là những đứa con ngoan, chưa từng làm trái ý bà ta, vậy mà...!
Người ta nói tình mẫu tử thiên liêng, hổ dữ không ăn thịt con, nhưng có lẽ không đúng với người như Tư Nhi.
Hoa Ly đau lòng cho số phận, càng đau khi người bố, người duy nhất yêu thương cô đang bệnh nặng, còn bị kẻ nguy hiểm này giữ.
Cô biết hắn giúp bố cô không có ý gì tốt, chẳng qua muốn bắt bố cô làm quân bài để giữ cô ở lại, ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn.
Mà Huân Bạc cũng đoán ra được cô đã hiểu dụng ý của hắn, đôi mắt hoa anh đào lóng lánh hơi nước chứa đựng từng tia tuyệt vọng, làm người ta nhìn vào đã thấy thương cảm.
Thế nhưng, hắn lại nhẫn tâm, nói một cách ác ý.
"Bây giờ vẫn chưa phải lúc bố con em gặp nhau.
Đợi đến khi em là vợ tôi, tự động tôi sẽ cho em đoàn tụ với gia đình."
"Yên tâm, tôi sẽ đảm bảo bố của em sẽ được sống tốt.
Nhưng! Nếu em không ngoan ngoãn, ông ấy sẽ rất nhanh xuống nằm dưới lớp đất dày."
Bàn chân hắn giẫm giẫm vài cái lên nền nhà ám chỉ, rồi gạt tay của cô ra, đứng thẳng người hai tay xỏ túi tác phong ưu nhã, nhún vai lười biếng tiếp tục cảnh cáo.
"Hoa Ly, em nên nhớ hiện giờ em đã bị mẹ bán cho tôi, cuộc đời của em từ giờ do Huân Bạc này quyết định.
Đừng bao giờ làm trái ý tôi."
"Làm ơn...tôi chỉ..."
"Không nhiều lời!"
Hắn cướp lời trắng trợn, vương tay khẽ vuốt lên mái tóc bồng bềnh của cô, bất chợt túm lấy gáy cổ, bắt cô ngửa mặt tội nghiệp lên.
Ánh mắt vừa lạnh vừa nóng, mâu quang nguy hiểm dữ tợn nhìn cô hăm dọa.
"Đừng bao giờ làm trái ý tôi.
Ngoan ngoãn đợi ngày cưới đi."
Tiếng khóc vụn ngâm lên, giọt lệ tràn ly đến mấy hắn cũng không thay đổi ý định.
Hoa Ly không xin được, bất lực chờ đợi ngày hôn lễ, hiện giờ tia bỏ trốn cũng bị dập tắt, người thân duy nhất đang bị hắn bắt giữ, nếu cô trốn, e là...chết cũng không yên.
....
Vài ngày sau, Hoa Ly giờ đã đi đứng bình thường, nhưng từ trong gân cốt vẫn có đôi phần nhức nhối, ít nhiều cần thêm thời gian cái chân này mới ổn định lại như trước.
Mỗi buổi sáng thức dậy Hoa Ly đều phải sờ soạng bản thân kiểm tra, mặc dù Huân Bạc bận rộn với công việc, nhưng đêm nào hắn cũng ngủ cạnh cô, không nhiều thì ít, 1 2 tiếng không phải là vấn đề.
Vốn điều này Hoa Ly không biết, chính Hương Lan kể cho cô nghe, có đêm Huân Bạc về rất khuya, lén vào ngủ cùng cô đến giờ làm bận bịu hắn lại rời đi trong âm thầm.
Chính vì từ khi biết đước sự thật cô đã hình thành thói quen, hễ mở mắt tay sẽ tự động khám xét bản thân.
Hoa Ly nhớ rất rõ, đêm qua người đàn ông kia về rất sớm, dùng bữa tối xong đích thân hắn đưa cô đi tản bộ quanh dinh thự, còn ngủ lại với cô.
Thế mà, sáng ra người chẳng thấy đâu nữa.
Cô còn tưởng hắn đã đến khu quân đội làm việc cũng buông lỏng gò bó, thoải mái vương vai.
Chợt tiếng thở thô nặng phát ra làm cô chú ý, hơi thở uy lực của đàn ông, đầu óc nhạy bén lập tức tự nhảy ý, cô rón rén rời khỏi giường, lén la lén lút như ăn trộm bước ra ngoài xem xét.