"Chẳng có gì để nói cả...
Bởi...có nói thì vẫn không thay đổi được...
Cháu vẫn phải lấy Huân Bạc..."
Thanh âm rưng rức pha chút thê lương, làm sao mà không có gì để nói, chỉ là Hoa Ly biết mình không thể chiến thắng được kẻ có quyền thế, nói ra người thiệt là cô, thậm chí là người thân của cô, ép buộc mình phải ngậm đắng nuốt cay, ôm hết trong tâm hàng tá bi thương quặn thắt con tim.
Trịnh Ý cũng là phụ nữ, cũng từng bị ép gả, hiểu được cảm giác đau đến tột cùng này, cho nên không ép cô gái nói nữa.
"Hoa Ly, không nói nữa, ta không ép cháu."
"Cháu có muốn nghe câu chuyện của ta không?"
Đột nhiên ngỏ lời, Hoa Ly có chút khó hiểu đảo mắt dò xét người phụ nữ, nét mặt hiền hậu chân thật của bà làm tâm cô dao động, dường như cảm thấy người này cũng có rất nhiều tâm sự.
Hoa Ly nửa muốn từ chối, nửa phần bị Trịnh Ý thành công khơi dậy tò mò, sau một hồi đấu tranh tư tưởng cô vẫn tiếp tục chọn cách im lặng, không từ chối cũng không chấp nhận.
Trịnh Ý nhu thuận theo tình hình, ngồi lại gần hơn với cô gái, mắt chỉ chú ý vào ly nước trên bàn bắt đầu ảm đạm dẫn dắt câu chuyện.
"Cháu có từng nghe đến nghĩa của 2 chữ chấp niệm chưa?"
Cô gái nhỏ lắc đầu, khuôn mặt thẫn thờ nhìn người phụ nữ đang dần lộ ra nét u buồn, Trịnh Ý hít một hơi thật sâu, thản nhiên trả lời.
"Là yêu mà không có được.
Là buông ra mà không nỡ.
Là cầu mà không thể được.
Là mất mà không cam tâm."
"Mỗi người đều có một chấp niệm, ta và Huân Bạc cũng không ngoại lệ.
Chấp niệm của Huân Bạc là cháu!
Còn ta là người đã chết vào hai mươi mấy năm về trước!"
Giọng nói của Trịnh Ý cực kì thê lương, chính thứ tiếng này thu hút Hoa Ly phải ngồi nghiêm chỉnh nghe bà vào chuyện chính.
Cuộc hôn nhân của Trịnh Ý là do bố mẹ ép gả, trước khi lấy bố của Huân Bạc, bà đã có người tình, hai người yêu nhau từ lúc còn thời học sinh, giống với Hoa Ly và Huân Bạc.
Khác ở chỗ tình cảm của cả hai khi đó là thật lòng, thiên trường địa cửu.
Thế nhưng, vì Trịnh Ý là con nhà gia giáo, có địa vị, tương lai còn sáng lạn nên gia đình không chấp thuận tình yêu ấy, cũng do người kia lại quá nghèo.
Tình yêu bị ngăn cấm, Trịnh Ý lại được nuôi dạy một cách khắc khe nên không dám chống đối, thuận theo ý của bố mẹ.
Năm bà lên 23 tuổi, sự nghiệp ổn định, lại không có một mối tình nào trọn vẹn kể từ lúc bà và người yêu chia tay cho đến nay.
Một phần bà không quên được người xưa, còn lại đều do bố mẹ bà áp đặt, không cho bà được phép quen bất kì người nào ngoại trừ người họ chọn.
Cũng chính năm đó, Huân Giao, tức bố của Huân Bạc là một Đô Đốc tài giỏi, đến tuổi thành gia lập thất lại chưa có mối tình nào, nên để tùy ý bố mẹ định đoạt, chọn nhà nữ quyến khá giả có địa vị để cưới cho ông.
Gia đình của Trịnh Ý liền chớp lấy cơ hội này ứng cử bà cho Huân gia, nhưng không phải một mình gia đình của bà được Huân gia xem mắt, còn rất nhiều gia đình khác muốn được ngồi vào vị trí Đô Đốc phu nhân cũng ứng cử.
Vì có quá nhiều cô gái được đề bạc, Huân Giao lại là người của công việc, không có thời gian mà xem mắt từng người.
Thế nên, ông đã sắp xếp một ngày để các cô gái đích thân đến Huân gia cho ông coi mắt đỡ mất thời gian.
Trịnh Ý nhận được thông báo, còn bị bố mẹ thúc ép miễn cưỡng đến ngày phải đến Huân gia cho người ta xem mắt.
Lần đầu đặt chân vào Huân gia Trịnh Ý đã không thích cách xem mắt kì lạ của họ.
Bởi, ban đầu bà không hề biết bản thân được mời đến cho con trai họ gặp gỡ, lại phải đối chọi với nhiều tiểu thư đài các khác.
Lúc Huân Giao xuất hiện Trịnh Ý càng thêm ghét bỏ, mặc dù người khôi ngô tuấn tú, chuẩn chất một soái ca mà bao nhiêu cô gái phải chết mê chết mệt, nhưng lại cao ngạo khinh bạc người khác khiến Trịnh Ý không vừa mắt.
Huân Giao vừa bước vào chẳng đợi ngồi, đứng giữa phòng lớn mà to giọng với người khác.
"Những người nào không muốn buổi xem mắt này thì cứ đứng dậy mà đi về, đừng làm mất thời gian của bổn Đô Đốc!"
Thanh âm như thét ra lửa làm căn phòng vốn chỉ có các cô gái liễu yếu đào tơ phải giật mình.
Huân Giao tự nhiên thẳng thắn đuổi người khác một cách khiếm nhã, chẳng thèm nể nang.
Thái độ khinh thường quá rõ rệt, thế mà không một ai dám đứng lên bỏ về, ngay cả Trịnh Ý không ưa cũng phải ngồi lại, vì chữ hiếu, vì danh tiếng của gia đình không thể cứ như vậy mà rời khỏi.
Bởi, một khi bước ra khỏi căn phòng này chắc chắn bố mẹ của bà sẽ bị Huân gia trách, buộc lòng cắn răng ở lại.
Còn những tiểu thư kia không cần hỏi cũng biết, những người ở lại đều vì quyền lực của Huân Giao, vì vẻ ngoài uy nghiêm của ông.
Người nào cũng mong được Huân Giao chú ý, chỉ duy nhất Trịnh Ý ngồi trên ghế lạnh mà như ngồi trên đống lửa, thầm cầu người ở kia coi mình như không khí.
Tuy nhiên, đã là duyên nợ thì không thể tránh, cũng chính vì bà quyết định ở lại mà tương lai bà rơi vào con đường tối tăm.
Huân Giao lần đầu nhìn thấy bà đã yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhất quyết chọn bà làm vợ.
Đối với Huân Giao, đây là duyên phận do ông trời sắp đặt nên ông nhất kiến chung tình với Trịnh Ý.
Còn đối với bà thì tình cảm của Huân Giao lại trở thành ép duyên.
Rất nhanh ngày cưới cũng đến, Trịnh Ý lên xe hoa hai vai trĩu gánh tang thương, đêm tân hôn xảy chuyện vợ chồng bà hầu như chết tâm.
Người khác thấy bà có diễm phúc được Huân gia chọn trúng, chỉ có bà mới biết cảm giác gả cho người mình không yêu đau đớn đến nhường nào.
Hoa Ly nghe đến đây không khỏi thương cảm, có nào ngờ người phụ nữ luôn mạnh mẽ trước tòa lại có chuyện tình bi thương đến vậy.
Cô còn thấy được cả sự yếu đuối từ trong ánh mắt cho đến thanh âm nói ra của bà.
Trịnh Ý lúc này đã nhập tâm vào câu chuyện, tiếp tục kể, Hoa Ly cũng phối hợp im lặng chú tâm lắng nghe.
Từ lúc gả vào Huân gia, Trịnh Ý bắt đầu ít nói lạnh lùng hơn, ngày đêm đều cắm đầu vào công việc, cho đến khi nhận được người đàn ông bà yêu đã qua đời vì bệnh tật.
Trước khi chết còn cố gắng gửi đến cho bà bức thư trăn trối, bên trong là những tiếc nuối vì số phận nghèo khổ không thể lấy Trịnh Ý làm vợ, để vụt mất người con gái mình yêu.
Suốt những năm qua, người đàn ông kia luôn giữ trọn tình cảm cho Trịnh Ý chưa từng có lấy một tình yêu khác, hệt như bà dành trái tim cho ông mặc dù thân thể đã thuộc về kẻ khác.