Nhiệt Độ Của Ác Ma


Mặt trời lên cao rọi rõ rừng khung cảnh núi rừng, từ đây lên đỉnh núi chỉ có một lối mòn duy nhất, hắn cứ thế mà cõng cô gái đi qua từng nơi, mỗi nơi đi qua đều lưu lại vết chân đẫm máu.
Nắng ngã gay gắt cực kì, Huân Bạc liền dừng chân ở một thân cây, giúp Hoa Ly đội nón, sau đó uống một ngụm nước lấy hơi sức, cầm bản đồ quan sát xung quanh.

Đã đi được một nửa đoạn đường, số nước hắn đem theo sắp hết, hắn phải tiết kiệm để có thể giữ đủ sức lực đưa người lên đỉnh núi.
Tiếp tục chặn đường chông gai, đôi chân trần gần như đạt giới hạn đau đớn, đau đến mức tê liệt, không còn cảm giác, Huân Bạc quật cường loại bỏ hoàn toàn cảm xúc của bản thân, chỉ lưu giữ duy nhất ý chí cứu mạng sống của người mình yêu mà tiến bước.
Ở trên núi cao cũng có người dân sinh sống, có vài người đi ngang nhìn thấy hắn cõng người, họ liền biết hắn lên đỉnh núi để cầu giúp đỡ.

Ở nơi này vị lương y kia rất có tiếng tăm, cảnh người đến cũng không ít, họ không thấy làm lạ.

Ngược lại, có người thấy tội nghiệp, còn tiếp nước cho hắn.
"Chàng trai, hãy nhận lấy vài chai nước này để giữ sức lực đưa người bệnh lên trên đó nhé!"
"Cảm ơn, cảm ơn rất nhiều!"
Trải qua đau đớn và mất mát, Huân Bạc hiện tại không còn cao ngạo nữa, được người khác giúp đỡ hắn cũng không từ chối, lần đầu hắn cúi người nhận lòng tốt từ người xa lạ.

Bởi hắn biết, bản thân phải ổn thì mới có thể đưa người con gái mình yêu lên được đỉnh núi.
"Tiểu Ly, em cố chịu một chút nữa nhé.
Chúng ta còn không xa nữa đâu!"
Hắn là đang tự động viên chính bản thân mình, càng lên cao đường càng khó đi, chân hắn đạp biết bao chông gai giờ chẳng thèm ngừng lại gỡ nữa, mang theo vết thương nặng nề đi rất lâu, gần như sắp đến đầu giờ tối hắn cũng thành công lên đến nơi.
Mặt trời ngã màu cam u buồn, chỉ còn một lúc nữa sẽ lặng, hắn không thể bỏ phí thời gian, kiên cường đi đoạn đường còn lại.

Chỗ ở của vị lương y này quả thật rất cổ quái, hắn đứng ở dưới nhìn lên liền có thể thấy rõ khung cảnh bên trên, Bạch Thượng ở trong một ngôi nhà đơn sơ nằm độc nhất giữa núi rừng bạt ngàn.

Muốn lên đến nơi Huân Bạc bắt buộc phải leo thêm mấy chục bậc thang cao, hắn từ chân núi đã leo đến đây chẳng lẽ lại bỏ cuộc ?
Hắn tiếp tục cõng Hoa Ly lên từng nấc thang, bậc nào cũng nóng hổi vì cả ngày tiếp xúc trực tiếp với ánh nắng mặt trời, nhiệt độ tỏa ra từ đá khiến chân hắn vốn đang bị thương vừa nóng vừa đau, như hong khói da thịt hắn.
May mắn thay, Huân Bạc từ nhỏ đã rèn luyện sức khỏe, hình thành cho một cơ thể mạnh mẽ cùng tinh thần thép vượt bậc.

Chỉ một lúc sau, hắn cũng thành công vượt qua thử thách, lên đến nơi mặt trời cũng vừa lặng xuống một nữa, vẫn còn ánh sáng hoàng hôn chiếu rọi.
Huân Bạc mệt đến mức quỳ rạp ra đất, hai tay vẫn còn giữ chặt thân cô gái ở phía sau, trước cánh cửa gỗ đang đóng hắn hít lấy một hơi, gọi lớn vào bên trong.
"Xin hỏi có ai ở nhà không?
Bạch Thượng lương y! Xin cứu người đi!"
*Két*
Âm thanh vang vọng vừa dứt, cánh cửa đang đứng yên ngay lập tức mở ra, một ông lão chạc tầm 60 tuổi xuất hiện, gương mặt hiền hậu đầy nét điềm đạm, nhìn sơ liền có thể đánh giá phẩm hạnh của ông.

Trên người Bạch Thượng mặc một bộ đồ nâu đơn giản, giống với những người thuộc thế hệ lão cổ ngày xưa.
Phía sau Bạch Thượng còn có một cậu nhóc tầm 15 16 tuổi đi theo hầu, ông bước ra khỏi cửa, vuốt râu trắng như sợi cước đánh giá người đang quỳ.

"Cậu đây là ai? Tại sao lại lên đến tận đây tìm ta?"
Thanh âm khàn đặc pha vào chút trầm ấm, từ cử chỉ đến lời nói đều rất nho nhã từ tốn, toát ra khí chất của một bậc lương y, làm cho Huân Bạc trông thấy mọi ý nghĩa xấu trước đó của hắn về Bạch Thượng, đều tan biến trong một khắc.
Hắn cúi đầu, ôm chặt chẽ cô gái trên lưng, bộ dạng hèn mọn, đáp.
"Bạch Thượng lương y, tên tôi là Huân Bạc!
Đây là vợ của tôi, cô ấy bị đạn bắn, đã nửa năm rồi chưa tỉnh lại rất mong ông cứu giúp!"
Để tỏ lòng thành, Huân Bạc cúi thấp người hơn nữa, không hề lưu giữ một chút cao ngạo nào của một Thống Đốc.

Bạch Thượng nghe cái tên này ngẫm vài phút liền nhận ra, kẻ quỳ dưới kia chính là vị Thống Đốc nổi tiếng tàn bạo mà ai ai cũng đồn thổi.

Mặc dù ông sống trên núi không thích xen vào thị phi bên ngoài nhưng cũng biết đôi chút.
Ông hướng mắt soi kĩ càng nét mặt tuấn lãng cương nghị, giọng nói cũng dứt khoát, chuẩn mực một vị Thống Đốc kiêu hãnh.

Nhưng, tất cả sự cao ngạo ấy đều bị hắn đạp dưới chân, quỳ phục cung kính trước một người xa lạ khiến cho Bạch Thượng có vài phần kinh ngạc.
Máu dưới chân hắn vẫn còn đang rỉ, hắn vẫn giữ nguyên bộ dạng khẩn xin khoan thai, Bạch Thượng liền bước vài bước quan sát.

Từng nấc thang lưu lại vệt máu từng lòng bàn chân hắn, ông lại xoay người dò xét.
Cô gái trên lưng quả thật đang mê man, người đàn ông kia giữ cô chặt chẽ không buông, mặc dù người hắn đang run rẩy vì đôi chân đau rát của mình, có phần không vững làm cho cô gái ngã nghiêng.

Hắn dùng bờ vai rộng như Thái Bình Dương của hắn đỡ lấy khuôn mặt nhỏ mỗi khi cô gái trượt ra, cử chỉ yêu như vậy xác thực là vợ chồng.

Bạch Thượng còn nhìn thấy những vết muỗi đốt trên da thịt người đàn ông rất rõ rệt, nhưng cô gái kia lại không có.

Nơi núi rừng chuyện bị các côn trùng đốt vào người là chuyện thường tình, thế mà cô gái này lại được hắn bảo vệ chu đáo, làm cho Bạch Thượng phải gật đầu chấp nhận hắn thành công vượt qua thử thách.

"Đưa người vào trong đi!"
Không làm mất thời gian, người đã lên đến nơi, Bạch Thượng phải làm đúng theo quy tắc đặt ra, gấp rút chữa trị cho bệnh nhân, ông sai học trò giúp người đàn ông đứng dậy.
"Cảm ơn, cảm ơn ông..."
Huân Bạc mừng rỡ ríu rít cúi đầu, sau đó khẩn trương cõng Hoa Ly vào, được học trò của Bạch Thượng sắp xếp ở một gian phòng nhỏ.
Hoa Ly vừa đặt lên giường, Bạch Thượng lập tức bắt mạch, kiểm tra bệnh tình, sau một hồi trầm ngâm, nét mặt của ông liền có chút ảo não giống hệt với những bác sĩ trước đó từng khám cho Hoa Ly.

Người đàn ông trông thấy, trái tim lại đau lên, như tia hy vọng vừa chớm nở liền vụt tắt, không biết hắn đã đau tê tâm phế liệt bao nhiêu lần mà hiện giờ tim đập trống rỗng ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui