Cô bướng bỉnh, kì kéo không thôi, chỉ tay vào đó tùy tiện nói.
"Ừm, khách sạn...vào đó đi.
Chẳng phải trước kia bảo sinh con cho anh sao?
Bây giờ em muốn sinh, vào đó đi."
Lỗ tai của hắn lập tức lùng bùng cả lên, cô gái nhỏ say rượu đến rồi loạn thần kinh sao ?
"Hoa Ly, em say quá rồi đấy!"
Huân Bạc ôm ngang hông cô gái nhỏ kéo đi, Hoa Ly dứt khoát không chịu yên phận, vùng vằng đá chân la lối, làm cho hắn phải bịt miệng cô lại, xuống nước năn nỉ.
"Hoa Ly, ngoan nào, tôi đưa em về nhà."
"Ưm...."
Khi say thì chẳng ai điều khiển được hành động của mình, Hoa Ly cũng không ngoại lệ, cô há to miệng cắn vào tay hắn đến đau điếng.
Hắn la lên một tiếng, gấp gáp ngậm chặt miệng lại, dưới thế hạ phong cúi lùi cầu xin cô gái.
"Tiểu Ly, xin em đó, đừng quậy nữa được không?"
"Vào đó! Vào đó đi!"
Cô gái nhỏ chẳng chịu nghe lời, gian nan với tay với chân muốn vào trong, làm cho người đàn ông không còn cách nào, vác cô về nhưng đi chẳng đến bước thứ hai, bụng hắn lập tức hứng ngay cú thúc gối kinh hoàng.
"Khục."
Cánh tay mạnh mẽ tức thì buông lỏng, hắn vừa đau vừa ôm bụng, vừa thả cô gái nhỏ tiếp đất, nhăn mặt nhăn mày khổ sở ôm lấy người cô.
Không biết cô đã lấy bao nhiêu sức lực mà thúc đầu gối mạnh đến mức tưởng chừng bao tử bị cô đánh bầm giập.
"Hoa Ly..."
Tình cảnh dần có vẻ không ổn, Hoa Ly cứ nằng nặc đòi vào khách sạn, kêu la mất kiểm soát, miễn cưỡng hắn thỏa thuận.
Cô gái say khướt chẳng biết trời trăng mây gió, vào ngay quần tiếp tân ngã nghiêng, đập tay lên bàn la lối.
"Người đâu! Này! Cho tôi 1 phòng!"
Hoa Ly giơ một ngón tay lên, người trước mặt nhíu mày nhìn cô rồi lại trượt ánh mắt phức tạp ra sau người đàn ông đang cố ôm cô đứng vững.
Huân Bạc giơ hai ngón tay lên ám chỉ cho tiếp tân đưa hai phòng, hắn hiện giờ không muốn phạm sai lầm khiến Hoa Ly thêm tổn thương.
Thế nhưng, cô gái trong tay hắn khi say thì hoàn toàn biến thành người khác, điên cuồng đập bàn nhất nhất bắt người ta giao thẻ phòng, còn là một phòng duy nhất.
Hắn cũng chịu thua, ngẫm nghĩ sợ ở hai phòng không biết cô sẽ xảy ra chuyện gì, đành bấm bụng mở miệng.
"Cho tôi một phòng!"
Tiếp tân cũng nhanh chóng đưa thẻ phòng, hắn bòng ngay cô gái nhỏ khẩn trương bước.
Tiếp tân nhìn theo bóng người lắc đầu cười.
"Giới trẻ dạo này kinh khủng quá...
Con gái con lứa!"
Rất nhanh, cả hai vào đến nơi, hắn đặt Hoa Ly lên giường rộng, rồi xoay người vào phòng vệ sinh lấy chút nước lau người cho cô.
Từng cử chỉ hắn đều đè nén suy nghĩ đen tối, đợi đến khi lo liệu cho cô gái nhỏ xong liền đắp chăn, muốn người ngoan ngoãn ngủ thế mà cô lại không yên phận.
Huân Bạc vừa vào trong phòng vệ sinh bất thình lình bị tấn công.
Hoa Ly nhào đến làm cả hai ngã ngay ra sàn, may mắn không có nước bên dưới không nên không ai bị ướt, cô nằm trên người hắn hai tay sờ soạng trước ngực hắn.
"Huân Bạc, sinh con, cho em một đứa đi."
"Hoa Ly...em say quá rồi đấy!"
Huân Bạc lập tức đỡ người cô ngồi dậy, thực sự không muốn xảy ra sai sót, hắn cưỡng chế bòng cô quay về giường, vừa đặt người xuống cũng là lúc cô túm chặt cổ áo hắn không cho người rời đi.
"Huân Bạc..."
"Em nhớ anh...hức..."
Người đang chống cự đột ngột dừng lại, từ nãy đến giờ Hoa Ly nói không biết bao nhiêu lời kích động hắn, nhưng chẳng câu nào hắn tin là thật.
Thế nhưng, hiện giờ cô lại khóc lóc, nghẹn ngào trong từng chữ khiến trái tim hắn co bóp cực hạn, tựa như trong lòng nhen nhóm lên hy vọng.
Người ta bảo rằng, rượu vào thì lời ra, con người sẽ thành thật với tình cảm nhất khi say rượu.
Hắn đoán Hoa Ly cũng không ngoại lệ, có lẽ những gì cô nói điều là thật lòng.
"Hoa Ly, em nhớ anh sao?"
"Ừm..."
Hai mắt đẹp đẽ nhiễm nước, cô cười khổ, trong mắt cô mọi thứ đều là mơ, có nói ra tâm tư cũng không ai biết, nói ra để bản thân có thể vơi một chút muộn phiền.
Bàn tay như ngọc vương lên, chạm vào nửa bên mặt góc cạnh của người đàn ông, mị thái u sầu nồng đượm của cô làm ý thức hắn không ngừng xáo trộn.
"A Bạc...em nhớ anh, rất nhớ..."
- A Bạc...cuối cùng em cũng chịu gọi anh như vậy rồi sao ?
Hắn không tin vào những gì tai nghe được, bất giác mở miệng dụ hoặc cô gái thần trí mơ hồ.
"Tiểu Ly, em có nhớ A Bạc của em nhiều không?"
"Nhiều, rất nhiều."
Cô đưa tay mình ra trước, làm động tác đếm số, dở khóc dở cười phanh phui hết nỗi niềm chất chứa bao lâu.
"A Bạc, 4 tháng rồi, ngày nào em cũng đếm.
A Bạc, thì ra...thì ra em sớm đã chấp nhận anh rồi..."
"A Bạc, từ bao giờ, từ bao giờ vậy?
Em không biết mình đã yêu anh từ lúc nào?
Là em ích kỷ, không chấp nhận bản thân thua cho tình yêu của anh..."
Thanh âm nghẹn ngào chua chát, bàn tay nhỏ tự đánh vào lồng ngực như trách móc.
Mọi thứ trước mặt cô toàn là ảo ảnh, chỉ thấy Huân Bạc im lặng một sắc thái đau buồn, đôi mắt đen láy sâu thẳm không còn chứa đựng tình yêu dành cho cô.
Hoa Ly chợt hụt hẫng, có lẽ hiện giờ cô nói ra nỗi lòng đã muộn màng chăng ?
Chính bản thân cô cũng không rõ, không đủ can đảm, chỉ có trong giấc mơ, ảo giác sinh thành người mình yêu cô mới dám thốt nên nỗi niềm.
Nhưng, cô không hề biết, sự tưởng tượng của cô lại rơi vào hiện thực, có điều, Huân Bạc ở hiện thực khác hơn, hắn nhìn cô hai mắt rơm rớm mà khóc theo.
Vừa khóc vừa cười thập phần sung sướng, 9 năm hắn chờ đợi, lại một thêm 1 năm ròng rã thuần phục cô gái nhỏ, cuối cùng cũng có trái ngọt.
Hắn ôm ngay Hoa Ly vào lòng, chặt chẽ đến mức muốn nuốt chửng cô vào trong bụng.
"Tiểu Ly, em có biết anh chờ thời khắc này bao lâu rồi không?"
"A Bạc..."
Cô gái nhỏ mơ hồ nghe thấy tiếng nói, lại cảm nhận được nhiệt độ quen thuộc cũng duỗi tay đón nhận hơi ấm.
Hơi thở nhịp nhàng của hắn phủ bên tai cô gái nhỏ, không kiềm chế được hành động mà hôn lên mắt cô.
Đôi mắt anh đào tuyệt đẹp làm hắn nhớ nhung, tham lam lại hôn xuống chiếc má lúm đồng tiền đáng yêu.
Hoa Ly chỉ có một bên, nhưng khi cười lên lại cực kì hớp hồn người khác, Huân Bạc rất yêu thích vẻ dịu ngọt này của cô, mà không ngừng ước...niềm vui này cứ mãi mãi tiếp diễn đừng bao giờ dừng lại.
"Hoa Ly, liệu khi em tỉnh rồi còn nhớ được những gì mình nói không?"
Đâu đó trong trái tim của hắn là sự mất mát, hắn chỉ sợ lời nói đêm nay là lời duy nhất, không có lần thứ hai lặp lại.
Hắn sợ Hoa Ly khi tỉnh rượu, người lại đâu vào đấy, vẫn hận hắn, ghét bỏ hắn.
"Hoa Ly...không sao cả...10 năm như vậy là đủ rồi.
Anh chỉ chờ câu nói này của em, dù ngày mai em chối bỏ thì có làm sao?"