Hai mắt anh đào mở to chưa hết kinh ngạc, trên mình đâu đâu cũng toàn là những vết tím đỏ hệt như vết hôn, đâu đâu cũng thấy, linh cảm mách bảo chuyện bất an, toàn thân không mặc quần chẳng phải đã xảy ra chuyện...
Hoa Ly rúng mình một cái, đầu óc xáo trộn theo bản năng mà nhìn sang bên cạnh.
- Huân Bạc ?
Cô giật mình lùi vào một góc, đôi tay kéo chăn chặt chẽ che thân, đồng tử lúng liếng nhiễm nước, khuôn miệng mấp máy mãi không thành tiếng.
- Cái gì thế này ?
Người đàn ông trần trụi nằm nghiêng mình, hắn ngủ rất ngon lành, trên khóe miệng còn lưu nụ cười thập phần hạnh phúc.
Hoa Ly chứng kiến không khỏi hốt hoảng, hắn cư nhiên nằm cạnh còn không mặc quần áo, há chẳng phải cô và hắn đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
- Ôi trời ơi, chuyện quái gì thế kia ? Người này ở đâu ra thế này ?
- Mình đã làm gì ? Hoa Ly, mày đã làm gì ?
Đại não của cô bắt đầu hoạt động, trước thì bối rối, hàng tá câu hỏi tự chấn vấn không có lấy một đáp an, sau thì mới bắt đầu bình ổn, từng mảnh kí ức của đêm hiện lên rõ mồn một.
Người đàn ông xuất hiện khi cô say khướt, tiếp theo là diễn biến của từng sự việc.
Có lẽ Hoa Ly là trường hợp say nhưng không quên, cô thế mà lại tự động nhớ hết mọi chuyện, còn cặn kẽ đến từng chi tiết.
Nhớ rõ cô là người khơi mào mọi chuyện, còn cưỡng ép Huân Bạc phải làm ngủ với cô.
Nhớ đến đây, Hoa Ly không nhịn được sự xấu hổ, mặt hồng tai đỏ, gấp gáp cốc vào trán mình tự trách.
- Trời ơi, Hoa Ly ơi là Hoa Ly, sao mày lại vô liêm sỉ thế hả ?
- Mày đã làm gì thế kia ? Con gái mà lại...
Cô không biết phải trách mình như thế nào là đúng, cũng biết rõ chính bản thân lần này đi quá xa.
Là cô, người đã lôi kéo Huân Bạc vào trong khách sạn, còn không cho hắn từ chối, làm đủ trò bức hắn, đã thế còn...muốn hắn cho cô một đứa con.
Vì say nên cứ ngỡ mọi chuyện chỉ là một giấc mơ, tỉnh mộng mọi thứ đều sẽ than biến.
Nhưng hiện giờ...là sự thật, chỉ e cô chẳng có cách nào vớt vát lại nỗi nhục này.
"Hoa Ly! 10 cái quần cũng không đủ cho mày đội."
- Chắc xuống lỗ lấp đất cho xong quá...
Âm thanh tắc lưỡi rầu rĩ, đầu óc bối rối nhìn người nằm ở kia càng thêm căng thẳng, tay chân muốn trốn chạy tức thì.
- Hoa Ly, mày đã làm ra chuyện sai trái rồi, người mà tỉnh dậy thì mày chết chắc đấy.
- 36 kế chạy là thượng sách, chạy, chạy nhanh rồi tính sau.
Hoa Ly không đủ tinh thần để suy nghĩ, cũng không thời gian dây dưa thêm, trông người đàn ông ấy còn đang say giấc, cô định nhân có hội lúc này bỏ trốn khỏi hiện trường.
Nghĩ là làm, người cẩn thận kéo chăn, chu đáo đắp lên người hắn, rồi cẩn thận chường ra khỏi giường, từng hành động đều nhẹ nhàng hết mức có thể.
Thế nhưng, cô vẫn không thoát khỏi cặp mắt của Huân Bạc, ngay khi cô đắp chăn lên người hắn thì đã vô tình đánh thức hắn.
Người mở to mắt chau mày rậm nhìn cô lọm khọm bên dưới, không khỏi trào phúng cười khổ trong bụng.
- Ăn xong định phủi mông chạy à ?
Hoa Ly đang nhặt từng món đồ bất thình lình chiếc chăn đột ngột trùm lên người làm cô giật nảy mình.
Còn chưa kịp định thần một lực rất mạnh mẽ kéo cô lên giường.
"Á!"
Âm thanh la hét toán loạn, Hoa Ly chẳng kịp phản ứng thì Huân Bạc đã phủ thân ấm áp lên người cô, hắn cuộn cô tròn trong chiếc chăn như con nhộng tằm chui rúc trong kén, không cho cô động đậy.
"Huân Bạc!"
Hoa Ly phát hoảng, gian nan quằn quại cơ thể như dây đằng cuốn chặt, khuôn mặt anh tuấn của Huân Bạc dí sát, nở nụ cười tà tứ nhếch một bên mày rậm, hắn bày ra bộ dạng thiếu niên ngả ngớn bất lương chống tay hai bên thân cô, nói.
"Tiểu Ly, định chén anh sạch sẽ rồi chuồn sao?
Em ăn anh không còn thứ gì rồi phủi bỏ trách nhiệm à?"
"Tôi...tôi..."
Giọng ngắc ngứ, Hoa Ly toát mồ hôi hột, giọng nói của hắn có vặn vẹo rít qua kẽ răng, làm cô rét run gắt gao mím chặt môi, lắc lắc đầu không muốn nói.
Đầu óc rối tinh rối mù không kịp thanh tỉnh, cô cố gắng cựa quậy vương đôi tay ra ngoài chống chế lên ngực tinh tráng của hắn.
"Anh...anh...mau ra khỏi người tôi đi..."
Giọt lệ mất khống chế trào ra, tính cô xưa nay nhút nhát, chuyện gì vượt quá mức kiểm soát cô lại rơi nước mắt như khóc, gương mặt ửng hồng càng thêm đỏ, lộ nét ngây thơ đơn thuần càng làm kẻ ở trên thích thú trêu ghẹo.
"Ồ, xem kìa!
Hoa Ly, em trở mặt nhanh thật đấy, đêm qua thì nồng nhiệt biết bao, sáng ra liền muốn phủi bỏ trách nhiệm sao?"
Hắn phả một hơi nóng hổi vào da mặt mỏng manh, lập tức lớp da mặt đó liền phản ứng mãnh liệt, đỏ như bị đốt nóng.
Cưỡng bách cô gái nhỏ xoay mặt né tránh, gương mặt hắn càng dí sát, gần đếm mức làm cô vừa xoay liền chạm môi nhau.
Hoa Ly ngượng đến đỏ mặt, đẩy hắn lại bị hắn vật tay ra nệm, thừa thế mà hôn cô, khiến cô cự hôn trong vô lực, hô hấp dần khó khăn phải há miệng lớn tìm không khí trong miệng hắn.
Sau một hồi triền miên, môi rời đi lưu luyến mang theo sợi chỉ bạc, cô gái nhỏ vì thiếu dưỡng khí mà nằm im không chống đối, trên mặt ướt đẫm sáng bóng bởi giọt lệ mất khống chế trào ra, trong miệng răng môi đều toàn hương vị của hắn, cằm lấp lánh nhiễm nước bắt mắt.
Hoa Ly cắn chặt môi, đỏ từ mặt ra tận mang tai, hai tay gắt gao vo chặt làm cho ngón tay tiết lộng bên trong.
Đầu óc nhiễu loạn không thể suy nghĩ được gì, càng không thể thốt ra lời, bởi cô nhớ rất rõ những chuyện đã xảy ra, hiện giờ có muốn chối bỏ cũng vô dụng.
Mà Huân Bạc quan sát biểu cảm của cô hắn cũng đoán ra cô không hề quên, thừa thế tiếp tục trêu người.
"Hoa Ly, có phải đêm qua anh phục vụ em không ngon miệng, cảm thấy không hài lòng nên định bỏ đi sao?"
"Anh...tôi...anh nói linh tinh cái gì vậy?"
Cô lắp bắp trốn tránh, không dám nhìn thẳng mặt hắn, cánh tay che đi khuôn miệng cố tránh ánh mắt dò xét của hắn.
Toàn thân cô khó chịu, vừa lạnh vừa nóng, vừa sợ vừa thấp thỏm, không biết có bao nhiêu cảm xúc mà đầu óc cô bị chi phối đến mức cô như một con ngốc.
Huân Bạc có lẽ lại thích tàn nhẫn, mặt dày, hạ lưu ép buộc cô gái ngây thơ.
"Hoa Ly, anh không phải hàng miễn phí đâu!
Ăn thì phải chịu trách nhiệm, không thì phải trả tiền, đâu ra cái kiểu cho em xơi xong thì trốn đi hả?"
"Tôi...đó là do tôi say mà."
Hoa Ly quýnh quáng lên, bị kẻ này làm nhiễu loạn đầu óc, mất khống chế ngôn từ.