"Mãn Mãn.
" Nguyên Như Yên đi đến cùng với kiểu tóc vừa làm cả một buổi sáng, ánh mắt hướng đến nhìn người đối diện.
"Chị, hôm nay chị thật đẹp.
" Nguyên Mãn Xuyên ngẩng đầu, nhìn Nguyên Như Yên nở một nụ cười ngọt ngào, gương mặt trắng nõn như ngọc, má lúm đồng tiền một bên như ẩn như hiện.
"Hừ, đừng có mà nói sang chuyện khác, tiệc đính hôn của chị, em còn dám không tới sao?" Nguyên Như Yên không nhịn được, véo em trai non mềm nhà mình đến nỗi khuôn mặt nhỏ kia nhìn như sắp khóc đến nơi, giả vờ giận dỗi.
"Tất nhiên là không dám rồi, em nhất định sẽ đến ~" Nguyên Mãn Xuyên mím môi, ý cười trên mặt càng thêm phúc hậu và vô hại, bộ tóc đen dài tựa tơ lụa mượt mà ở trên vai hắn rớt xuống vài sợi.
"Chị xem, hôm nay em mặc bộ váy em thích nhất tới đó ~"
Hôm nay cậu mặc một thân váy màu trắng phảng phất như khảm đầy sao trời, trên làn váy được gắn vụn kim cương lấp lánh, đai an toàn tinh tế phác họa rõ ràng xương quai xanh của cậu, phía sau lưng cũng được thiết kế chạm rỗng, kéo dài dải lụa trên phần lưng trắng nõn, hoàn toàn khuất vào sau sống lưng cong, kết hợp với một chút trang điểm nhẹ, vừa ngây thơ vừa gợi cảm, có vẻ cả người chẳng giống một vị khách trên trần gian, mà lại giống tinh linh từ trong truyện cổ tích bước ra.
"Này còn kém không nhiều lắm.
" Nguyên Như Yên bật cười, "Em cũng không được trộm trốn đi giữa đường rõ chưa?"
"Được rồi, em biết rồi ——" Nguyên Mãn Xuyên kéo dài giọng, tỏ ra làm nũng, kết hợp với chất giọng thiên về trung tính, như biến thành một em gái mềm mại ngọt ngào.
"Được ~ em trai của chị là xinh đẹp nhất! Chút nữa bữa tiệc bắt đầu, em đi trước với ba mẹ đi.
" Nguyên Như Yên nhất là không chịu nổi bộ dạng này của cậu, hoàn toàn bại trận mà thoả hiệp.
"Được đó chị, em đi liền đây!" Nguyên Mãn Xuyên chẳng khác nào được cứu, trong nháy mắt đứng dậy chạy ra khỏi phòng trang điểm, như sợ chị của hắn đổi ý.
Nguyên Như Yên cười thở dài, tiếp tục phần trang điểm chưa xong.
Trên hành lang, Nguyên Mãn Xuyên chậm rì rì đi đến phòng của ba mẹ, có lẽ là do tâm tình tốt, trong miệng còn ngân nga mấy bài hát.
Cậu là cậu thứ trong đại gia tộc Nguyên gia của B thành, từ nhỏ đã nhận hết yêu chiều mà lớn, cậu muốn làm gì đều sẽ được đáp ứng, cơ hồ quậy tới nỗi không coi ai ra gì —— đương nhiên, dù cậu có không coi ai ra gì tới đâu thì đều không lộ diện trong các bữa tiệc, nói thẳng ra là, từ nhỏ hắn đã thích mặc đồ nữ.
Đương nhiên, điều này không đáng kể chút nào —— dù sao thì người nhà của cậu đều toàn tâm toàn ý mà ủng hộ.
Vì thế, vô mực cưng chiều như vậy đã nuôi Nguyên Mãn Xuyên thành tính cách kiêu ngạo.
Hắn như là tự do phong.
Hôm nay sẽ là lần đầu tiên cậu chính thức lộ diện trước mặt các đại gia tộc.
Cũng không biết chừng có thể xảy ra chuyện gì thú vị?
Nguyên Mãn Xuyên nghĩ vô bờ bến, không tự giác mà bĩu môi.
Chuyện thú vị còn chưa đến, trên đường có lúc thất thần không nhìn đường, hậu quả là —— cậu không cẩn thận mà đụng phải người khác.
Nguyên Mãn Xuyên bưng kín cái trán cúi xuống, lộ ra cần cổ trắng nõn tinh tế, âm thầm bĩu môi, trong lòng ghét bỏ người này làm thế nào mà lại đâm phải, đụng đầu người ta đau đến như thế.
Nhưng cậu ngoài miệng vẫn là cần phải nói lời xin lỗi: "Xin lỗi, là tôi đụng vào anh, anh không sao chứ?"
Người đối diện im lặng, cúi đầu nhìn trên trán người đụng vào mình lộ ra một mảng ửng đỏ, giọng nói trầm thấp thuộc về một người đàn ông truyền đến: "Tôi không có việc gì, cậu thì sao?"
"À, tôi cũng không sao, tôi đi trước nha?" Nói không chờ người ta đáp lại, Nguyên Mãn Xuyên người cũng không kịp nhìn mà vội vàng đi về hướng phòng của ba mẹ cậu cách đó không xa.
Chỉ để lại người đàn ông kia đứng tại chỗ, trong đầu hiện lên mỹ nhân lúc cúi đầu lộ ra một mảng da thịt trắng nõn cùng với cảm giác mềm mại khi vừa chạm vào nhau.
Trong lòng nổi lên gợn sóng.
Hắn liếc mắt nhìn trợ lý đang không dám thở mạnh một tiếng, ngữ khí nhàn nhạt, "Đi thôi.
"
-
Nguyên Mãn Xuyên đi vào phòng, lập tức chạy tới kéo tay áo mẹ, ủy khuất mà lên án chuyện vừa xảy ra, muốn tìm kiếm sự an ủi.
"Ai da, Mãn Mãn, đầu có bị đụng đau không thế? Như thế nào mà lại đỏ thành như vậy?" Bạch Nhược liền đau lòng, lôi Nguyên Mãn Xuyên lại mà nhẹ nhàng xoa cái trán, "Thật là, con không thấy đường, cậu ta cũng không thấy sao?"
"Chính xác, chính xác!" Nguyên Nhạc Du ở một bên phụ họa.
Giờ lại đổi thành Nguyên Mãn Xuyên ngượng ngùng, cậu mím môi, gương mặt đỏ lên, không biết vì sao mà lại nhớ tới mùi nước hoa mơ hồ truyền đến từ trên người chàng trai vừa nãy, hình như là mùi trầm mộc được điều chế.
"Được rồi, giờ không đau nữa.
"
Bạch Nhược không yên tâm, lại xoa nhẹ trong chốc lát, nhìn không còn một chút hồng mới thả lỏng.
"Chị con hẳn là chuẩn bị sắp xong, chút nữa con đi theo chúng ta đi ra ngoài, nhớ rõ chưa?" Bạch Nhược lại một lần nữa phân phó trình tự xuất phát, kỳ thật cũng không có gì để phân phó, lỗ tai Nguyên Mãn Xuyên nghe tới nỗi mọc thêm cái kén, nhưng mà Bạch Nhược lại có chút lải nhải như vậy.
Ai, người trong nhà của cậu đều có tật xấu này.
"Nhớ kỹ rồi mà mẹ ——"
"Được được, mẹ không nói nữa.
" Bạch Nhược xoa đầu Nguyên Mãn Xuyên, trừng mắt liếc ông chồng vẫn luôn ngồi một bên.
Nguyên Nhạc Du khổ không nói nên lời, đành phải ngượng ngùng cười.
Tất cả hành động đều được Nguyên Mãn Xuyên đem hết thảy thu vào trong mắt, cậu thè lưỡi, làm bộ cái gì cũng không biết.
"Được rồi, Mãn Mãn, đi thôi.
"
Lại cùng Bạch Nhược nói chuyện trong chốc lát, Nguyên Mãn Xuyên rốt cuộc cũng đợi được lệnh xuất phát.
Cậu đứng lên, theo động tác rũ xuống, làn váy xẹt qua mắt cá chân, khó khăn lắm mới đứng vững trên đôi giày cao gót.
Nháy mắt từ một người không ngừng lảm nhảm cậu biến thành một thiếu nữ rụt rè e lệ.
Bọn họ giờ đang ở tầng hai khách sạn, sau khi ra khỏi phòng là hành lang lớn, ở bên cạnh tay vịn hành lang có thể nhìn thấy người tham gia bữa tiệc dưới đại sảnh tầng một.
Nguyên Mãn Xuyên đi theo ba mẹ chậm rãi tiến vào hành lang, dáng người thướt tha lả lướt, trên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn.
Cậu nhìn về phía đại sảnh, trong đám người chen chúc, liếc mắt một cái liền trông thấy một thanh niên như hạc giữa bầy gà —— không vì cái gì khác, anh ta đến giờ phút này còn đứng với trợ lý bên cạnh giống như đang thảo luận cái gì đó, mà những người khác thì đều đã ngưng nói chuyện cùng với động tác trên tay để nhìn về phía cậu.
Hơn nữa, khi chất trên người anh tựa hồ không giống những người khác, có vẻ là một chút cũng không.
Nguyên Mãn Xuyên có thể nhìn thấy biểu tình trên mặt mọi người hoặc là khiếp sợ hoặc là nghi hoặc, những người còn lại còn có chút không lộ biểu tình mà đánh giá —— đều là hướng về phía cậu.
Cho nên nói, cậu thật sự không thích loại bữa tiệc như thế này.
Trong lòng Nguyên Mãn Xuyên thở dài, lại phát hiện không khí đột nhiên im lặng tựa hồ làm người đàn ông kia cũng hồi thần lại, nhìn phía mình.
Đôi mắt của hắn đen láy, ánh mắt bình tĩnh mà sâu thẳm, không giống những người khác chứa đầy mục đích, phảng phất như một hồ nước đen tuyền, phối hợp vẻ mặt lạnh lùng của hắn, thoạt nhìn hơi có chút thú vị.
Hả? Chính là tên đó sao?
Trong đầu Nguyên Mãn Xuyên nhớ lại việc đụng phải người khác ban nãy.
Vì thế, Nguyên Mãn Xuyên hướng về phía hắn, lộ ra một nụ cười ngọt ngào thật lòng.
Lại khơi dậy những tiếng hít khí của người khác.
Thật sự quá đẹp.
Cậu như là một sợi ánh sáng không thể với lấy, so với đèn thủy tinh lộng lẫy còn loá mắt hơn.
Nguyên Mãn Xuyên rất hiểu rõ lực sát thương bằng dung mạo của mình, giờ phút này không hề quan tâm, chỉ âm thầm chọc chọc cánh tay phía trước của ông bố nhà mình.
Vì thế Nguyên Nhạc Du nhẹ nhàng khụ một tiếng, mặt không đổi sắc mà đã mở miệng, "Hoan nghênh các vị tới tham gia tiệc đính hôn, cũng giới thiệu với các vị một chút, đây là con trai của tôi, Nguyên Mãn Xuyên.
"
"Mãn Mãn, tới đây.
"
Nguyên Mãn Xuyên nghe vậy, bước tới phía trước, ngọt ngào mở miệng: "Cảm ơn các vị đã tới tham gia tiệc đính hôn của chị gái tôi, mời các vị.
"
Nói xong, cậu cầm lên một ly champagne trong khay, nhẹ nhấp một ngụm, sau đó liền lùi về sau Nguyên Nhạc Du, không quan tâm những người khác đột nhiên trở nên ồn ào.
Kế tiếp chính là Nguyên Nhạc Du cùng với thông gia — Phương gia gặp mặt, sau đó cùng đọc diễn văn, cậu cũng không thèm nghe, đi xuống lầu rồi tìm lấy một góc tường không ai để ý mà đứng, ánh mắt như vô thức mà đuổi theo hai nhân vật chính trong đại sảnh đang bắt đầu trình tự nghi lễ, cảm giác vẫn là như đi vào cõi thần tiên.
Đương nhiên, tuy nói chính cậu cảm thấy rằng cái góc này không ai để ý tới, thế nhưng mọi người làm sao sẽ bỏ qua cái người như phát ra ánh sáng được tất cả chú ý đến vừa nãy?
Các loại tầm mắt mập mờ đều hướng về phía cậu, cậu lại hồn nhiên mà chẳng quan tâm.
Thẳng đến khi người chủ trì nói đến Nguyên Như Yên cùng đối tượng mà cô đính hôn - Phương Đình Chu tiến hành bước cuối cùng, Nguyên Mãn Xuyên mới lấy lại tinh thần.
Một đôi thanh mai trúc mã, giờ phút này đang trao nhẫn đính hôn.
Cậu nhìn thấy Nguyên Như Yên cùng Phương Đình Chu nở nụ cười, cả hai lại đỏ mặt, thân thương nhìn đối phương.
Trong tiếng chúc phúc ồn ào, lần đầu tiên cậu cảm thấy không biết phải làm sao.
Chị của cậu, thật sự thuộc về người đàn ông thúi khác rồi.
Hừ, Phương Đình Chu tốt nhất đừng có mà ức hiếp chị của cậu, bằng không sẽ cho hắn đẹp mặt!
Nguyên Mãn Xuyên âm thầm chép miệng nhìn về phía hai người, đôi mắt sáng ngời ở dưới ánh đèn như chảy ra mật ngọt, cũng tựa ánh sao lấp lánh.
Cậu không biết rằng, một màn này vẫn luôn bị thanh niên kia thu hết vào đáy mắt.
Người đàn ông—— Phó Mịch Quân, nhàn nhạt cười, ánh mắt dõi theo Nguyên Mãn Xuyên sau khi tự uống ngụm rượu liền như phá lệ mà cánh môi lấp lánh nước, hắn giơ lên chén rượu trong tay, uống một hơi cạn sạch.
! !.
.
.