Nhiệt Luyến Trí Mạng

Dung Thận nghiêng đầu hôn lên trán cô một cái, đôi mắt đen dịu dàng cười hỏi: "Không muốn chia xa như vậy sao, là em không có lòng tin với chính mình hay với không có lòng tin anh sao?"

An Tống không hiểu ý tứ sâu xa của câu này.

Người đàn ông khoác vai cô, kiên nhẫn nói thêm: "Nếu em đã quyết tâm thì chia tay hay không cũng không thay đổi được gì."

Không chỉ An Tương Hoài, mà bản thân Dung Thận cũng có một khao khát tri thức tiềm ẩn.

Rất muốn biết tình cảm của An Tống dành cho anh có phải là hiệu ứng đồng cảm của quá trình hướng dẫn hay không, hay là thích anh thật lòng.

Nói đến đây, An Tống bối rối nhìn ra ngoài cửa sổ.

Là vậy sao?

Chỉ cần tâm vững vàng thì sẽ không thay đổi hay ảnh hưởng gì cả phải không?

Nếu thật sự có thay đổi, chẳng phải lo lắng của bố không phải là không có lý sao.

An Tống búng ngón tay, trong đầu vang vọng những mảnh vụn thân thiết cùng Dung Thận mấy tháng gần đây.

Cô không cảm thấy rằng mình sẽ bị lung lay, sự phụ thuộc đó không phải là vật trung chuyển cảm xúc của bệnh nhân, mà là chỗ dựa tinh thần của phụ nữ đối với đàn ông, vợ đối với chồng.

Một lúc sau, ánh mắt An Tống rơi vào trên mặt người đàn ông, hai tay vòng qua eo của anh, "Vậy... chúng ta sẽ xa nhau bao lâu?"

Dung Thận đã không đưa ra câu trả lời cho câu hỏi này.

Mãi đến tận bữa sáng ngày hôm sau, An Tống mới nghe được thời hạn từ An Tương Hoài, đại khái là nửa năm.

An Tống muốn cãi cho có lý, nhưng thái độ của bố lại vô cùng cứng rắn, kiên quyết.

Một vài tháng không phải là không thể chấp nhận được.


Kiên nhẫn nào, rồi sẽ qua thôi.

Điều mà An Tống không biết là thời gian khởi hành ban đầu của An Tương Hoài thực ra là hai năm.

Còn vì sao ông lại tạm thời thay đổi ý định thì chỉ có ông và Dung Thận biết rõ.

Vợ chồng nhà họ Dung, Dung Nhàn và những người khác cũng đã trở lại Trạm Châu vào ngày hôm kia.

Là thông gia, hai bên vẫn chưa được gặp nhau.

Nói cách khác, An Tương Hoài tạm thời không có ý định gặp gia trưởng của nhà họ Dung.

...

Sau khi hoàn tất việc chia tay, tâm trạng An Tống trở nên chán nản thấy rõ.

Không đến nỗi gây bệnh, nhưng sẽ không vui.

Kể cũng lạ, cô và Dung Thận mới ở bên nhau có mấy tháng.

Nghĩ đến cảnh xa cách nửa năm, cảm thấy rất khó chịu.

Chiều nay, An Tương Hoài ra ngoài.

Ông không nói sẽ đi đâu, chỉ nói rằng sẽ quay về vào buổi tối.

Rời đi cùng với ông, còn có chiếc xe Hồng Kỳ ngày đó đậu bên con ngõ sâu của đường Vân Hải.

Sau khi bố đi, An Tống thay quần áo và đến Vân Điên.

Mấy ngày nay Dung Thận đều qua nhà gặp cô, nhưng anh chưa từng ở lại qua đêm.

Cuối cùng cũng đợi được bố đi ra ngoài sớm, An Tống cảm thấy đã đến lúc vun đắp tình cảm vợ chồng.

Cửa sau Vân Điên, cô xuống xe đi thẳng vào nhà chính.

Dung Thận không thấy đâu trong phòng khách, nhưng có một mùi khói nhàn nhạt trong không khí.

Quản gia Lý sau khi nhận được thông báo của người giúp việc liền chạy tới, nhìn thấy An Tống, ông vui mừng khôn xiết: "Phu nhân, cô đã trở lại."

Cửu gia không giải thích chuyện gì đã xảy ra trong nhà An Tống, nhưng quản gia Lý vẫn nghe được một số tin đồn.

Đặc biệt là gần đây cô không quay lại Vân Điên, điều này cũng chứng tỏ những lời đó không phải là không có căn cứ.

"Anh Cửu không có ở nhà sao?"

Quản gia Lý hất cằm lên lầu, "Trong phòng làm việc trên lầu, Tô tiên sinh đang ở đây, hiện tại có lẽ đang nói chuyện gì đó."

An Tống cởi áo khoác ra, trầm ngâm gật đầu, "Vậy con ở đây chờ anh ấy một lát, chú Lý đi bận đi."

"Được, có việc gì thì gọi cho chú."

Nhìn thấy nụ cười gượng gạo của An Tống, Lý quản gia cũng không nói nhiều lời.

Sau khi bước ra khỏi phòng khách, ông vội vàng gửi tin nhắn cho người đàn ông trên điện thoại di động.


Một lúc sau, người giúp việc mang bánh ngọt và nước trái cây ưa thích của An Tống đến, sau khi mọi người rời đi, phòng khách lập tức trở nên vắng vẻ.

An Tống đang buồn chán ngồi trong phòng khách, đang suy nghĩ có nên gửi tin nhắn quấy rầy Dung Thận hay không, thì có tiếng bước chân từ hành lang ở đầu bên kia truyền đến.

"Tôi nói này, có việc gì gấp mà giờ phải xuống lầu, tôi còn chưa hút xong điếu thuốc, có ai đãi khách như cậu không?"

Lời phàn nàn của Tô Ngật Đình truyền đến từ bên ngoài phòng khách.

Ngay sau đó, một giọng điệu quen thuộc từ tính vang lên, "Hôm nay tôi có chút việc, cậu về trước đi."

Vẻ mặt Tô Ngật Đình không thay đổi nheo mắt nhìn anh, "Hôm qua ai bảo với tôi chiều nay rảnh?"

Đáp lại anh là tiếng bước chân đều đều của người đàn ông.

Tô Ngật Đình dùng răng cắn môi dưới, còn muốn nói thêm vài câu châm chọc, nhìn người đàn ông đi vào phòng khách, chăm chú nhìn một lúc, ồ, An Tống đến rồi.

Nói cách khác, Dung Cửu vì An Tống mà thả treo anh.

Tô Ngật Đình cười lạnh một tiến vốn muốn rời đi nhưng lại rẽ ngoặt một cái, đi theo vào phòng khách.

Anh ta chào An Tống, sau đó ngồi xuống sô pha.

Không để ý đến vẻ mặt của Dung Thận, anh ta châm một điếu thuốc, vắt chân thở phì phò.

Rõ ràng là muốn trở thành một bóng đèn lớn im lặng âm thầm.

"Tự mình tới đây?" Dung Thận không để ý đến hành vi trẻ con của Tô Ngật Đình, đi tới trước mặt An Tống, sờ má cô, nhẹ giọng hỏi: "Sao không gọi trước?"

An Tống tiến lên một bước, vừa đến gần, hơi thở của cô tràn ngập mùi thơm trong trẻo dễ chịu của người đàn ông.

Cô giơ tay nắm cổ tay Dung Thận, giọng nói dịu dàng, "Bố đi ra ngoài, vừa hay có thời gian nên em qua xem một chút."

Bây giờ hai người ít gặp nhau hơn, cảm giác không nỡ ngày càng lớn hơn.

Ngày lên thủ đô là ngày mốt, Dung Thận đã xin ở trường cho cô nghỉ ốm thêm một tuần.

Thời gian có hạn, An Tống không muốn lãng phí.


Dung Thận nhìn vẻ do dự trên mặt cô, đó là một loại hoang mang về tương lai bất định, đồng thời cũng là biểu hiện của sự thiếu an toàn nghiêm trọng.

Anh cảm thấy bất lực, nắm bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô, vừa đi vừa nói: "Đêm qua em ngủ không ngon sao?

Khóe mắt của cô gái vừa xanh vừa xám, làn da vốn đã trắng của cô cũng có một chút hốc hác.

An Tống ngoan ngoãn đi theo anh ra ngoài, không chút suy nghĩ đáp: "Ừm, gần đây anh không ở lại, buổi tối em ngủ không được ngon."

Tô Ngật Đình: "..."

Một người sống sờ sờ to lớn như anh ngồi đây, không ai nhìn thấy ông đây phải không?

Chỉ trong vài giây, đôi nam nữ 'không coi ai ra gì' đã biến mất ở cửa phòng khách.

Đối mặt với căn phòng khách trống rỗng, Tô Ngật Đình không thể nhớ tại sao mình lại đến đây hôm nay?

Trên lầu, An Tống nắm chặt ngón tay Dung Thận, hai người cùng nhau đi vào phòng ngủ chính.

Những đám mây bên ngoài cửa sổ dường như đang ấp ủ cơn mưa.

Ánh sáng trong phòng ngủ mờ đi bởi những đám mây đen.  

Người đàn ông một bên bật đèn đầu giường, hơi dùng sức kéo An Tống đến bên cạnh mình, "Nếu buổi tối ngủ không ngon, tranh thủ buổi trưa ngủ bù nhé?"

An Tống nhìn chiếc giường rộng rãi, lại nhìn khuôn mặt tuấn tú mê người của Dung Thận, không chút nghĩ ngợi liền từ chối đề nghị: "Không buồn ngủ, em không tới đây để ngủ, làm chuyện khác đi. "

Những lời này tuy khá bình thường nhưng khi lọt vào tai cánh đàn ông lại có phần nghĩa khác.

Dung Thận đút một tay vào túi, dựa vào cái bàn trong góc, đôi mắt sâu thẳm có chút nóng cháy, thanh âm khàn khàn gợi cảm, "Không ngủ... em muốn làm gì?"

An Tống nghiêm túc nghiêng đầu: "Cái gì cũng được, anh muốn làm gì? Em làm cùng anh."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận