Nhiễu Chỉ Nhu

“Cho dù chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi cũng được, chỉ mong một ngày, đôi mắt y có thể phản chiếu thân ảnh của ta.”

Chương Hoa một đường nhanh như chớp, cũng không bao lâu, thì trở về yêu giới. Chỉ trong một canh giờ ngắn ngủi, hắn chạy qua chạy lại vài chuyến, cả người đã sớm mệt mỏi, cho nên vừa nhảy vào phòng, liền cảm thấy dưới chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã nhào trên đất.

“Đại vương.”

Như Ý cùng Linh Lung vội vàng chạy tới đỡ, Chương Hoa lại lắc đầu một cái, đi thẳng đến mép giường, đem Hoàn Hồn đan kia đút cho tam đệ hắn ăn, sau đó chán nản ngồi một bên, mở miệng thở dốc.

“Đại vương, ngài thật sự xin được tiên đan cải tử hồi sinh?”

“Ừ.”

“Ô, khí sắc của Tam công tử dần tốt lên, tiên đan này quả nhiên danh bất hư truyền.”

“Ừ.”

“Đại vương, tiên đan này là lấy được từ chỗ Tử Dương Chân Nhân sao?”

“A.”

“Đại vương...?” Cho đến lúc này, Như Ý mới phát giác Hồ Vương đại nhân có chút không đúng, quay đầu nhìn một chút, bất giác kinh ngạc, buột miệng kêu lên, “Đại vương, ngài, ngài hộc máu.”

Chương Hoa ngẩn ngơ, giơ tay lau khóe miệng một chút, quả thật nhìn thấy vài tia máu đỏ sẫm, hắn đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó lại cười lớn, nói: “Không sao, dù sao ta đã quen rồi.”

Vừa nói, vừa đem mùi máu tươi trong miệng ép xuống, từ từ đóng hai mắt.

Như Ý và Linh Lung nghe được như lọt vào trong sương mù, quả thật không rõ cái gọi là quen là chỉ cái gì, nhưng lại không dám mở miệng hỏi, chỉ cẩn thận ở một bên hầu hạ. Vào buổi tối, lại bưng cơm tối vào phòng.

Nhưng mà Chương Hoa không chịu ăn cơm, lại muốn vài hũ rượu ngon, đuổi hai tiểu nha hoàn ra khỏi phòng, một mình trông coi ở mép giường tự rót rượu uống một mình.

Tửu lượng của hắn từ trước đến nay không tốt, sau khi uống mấy chén, thì bắt đầu lên cơn điên, đem châu ngọc trang sức trên người lấy xuống ném xuống đất, sau đó lấy tay áo lau lung tung trên mặt, đem phấn bột nước tất cả đều bôi loạn thành một đoàn, cả khuôn mặt xanh xanh đỏ đỏ, thật là kinh khủng.

Ma thuật thiên hạ vô địch của hắn, bất luận biến thành dạng mỹ nhân gì đều là chuyện nhỏ nhặt, nhưng nếu như Tố Tu nói không thích, ăn mặc đẹp cũng vô ích.

Từ trước hắn vẫn cho là, thích một người chỉ cần bỏ nỗ lực thật lòng thật tâm là đủ rồi, hôm nay mới biết được bản thân đã sai lầm vô cùng. Không thương chính là không thương, cho dù dây dưa ngàn năm vạn năm, cũng chỉ là phí tâm. Chết đi sống lại giằng co lâu như vậy, quay đầu lại nhưng chỉ là bị người kia ghét mà thôi, thật là buồn cười.

Chương Hoa nghĩ như vậy, quả nhiên mỏng bạc tình, cúi đầu cười, trong miệng đọc đi đọc lại: “Tố Tu, Tố Tu...”

Ngực đau kịch liệt như thế.

Nhưng tại sao... Vẫn như cũ không thể quên được người vô tình kia?

Trên mặt rõ ràng đang cười, cổ họng lại khô khan, trong miệng đầy vị chua, mùi máu tươi lại xông lên.

Chương Hoa hoàn toàn không để ý tới, chỉ ho nhẹ, mạnh mẽ ngửa đầu uống rượu. Lúc đang uống đến sảng khoái, chợt nghe tiếng động từ trên giường truyền đến.

Hắn mừng rỡ trong lòng, lúc quay đầu lại, quả nhiên thấy Tam đệ Tần Nguyệt đã tỉnh lại, đang mở mắt, con ngươi đen xoay tròn nhìn xung quanh.

“Tỉnh?”

“Đại, đại ca?” Tần Nguyệt mê mê mang mang mở to hai mắt, dường như vẫn còn trong mộng, “Tại sao đệ lại ở chỗ này?”

“Ngươi ngay cả mình đã làm chuyện tốt gì cũng không nhớ sao? Ta nói bao nhiêu lần rồi, ngươi tu hành chưa thành, không được đến nhân giới chạy loạn. Vì sao lúc nào cũng không nghe lời?” Chương Hoa đưa tay búng một cái lên trán cậu ấy, lo lắng thở dài, “Lần sau nếu lại gặp nguy hiểm, ta cũng không có bản lãnh cao như vậy, tìm thêm một viên Hoàn Hồn đan cứu mạng đệ.”

Tần Nguyệt vừa nghe xong, mới lờ mờ nhớ lại chuyện lúc trước, trong con ngươi lập tức hiện lên vài phần hận ý.

“Tam đệ, đạo sĩ cướp đi nội đan của đệ... “

“Sau khi thương thế đệ lành, tự đệ sẽ đi tìm hắn báo thù, đại ca huynh ngàn vạn lần đừng nhúng tay vào!” Dừng một chút, dường như là lẩm nhẩm nói một mình, “Ta vẫn cho rằng hắn là một người si tình, kết quả cũng thực sự như vậy, nhưng hắn một lòng say mê... Cũng không phải ta.”

Chương Hoa thấy bộ dáng đệ đệ như vậy, bất giác tâm cũng đau theo, dịu dàng khuyên nhủ: “Trọng thương của đệ chưa lành, vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt đi, đừng suy nghĩ lung tung nữa.”

“Vâng.” Tần Nguyệt gật đầu một cái, nghe lời nhắm mắt lại, một lát sau, lại mở miệng hỏi một câu, “Đại ca, Hoàn Hồn đan của huynh là lấy được từ chỗ Tử Dương Chân Nhân?”

“Ừ, đúng vậy.”

“Hắn có nhân cơ hội làm khó huynh không? Cả người huynh đều là mùi rượu, lại thương tâm vì hắn đúng không?”

Nghe vậy, tròng mắt Chương Hoa chuyển một cái, cười ha ha đứng lên: “Tất cả đều là ta tự chuốc lấy. Ta biết rõ người kia vô tâm vô tình, nhưng vẫn dám dây dưa, cầu y thích ta. Cho dù chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi cũng được, chỉ mong một ngày, đôi mắt y có thể phản chiếu thân ảnh của ta.”

“Đại ca...”

“Ha, sau này đệ ngàn vạn lần đừng giống như đại ca không có tiền đồ như vậy.”

“Đó là đương nhiên!” Tần Nguyệt nắm tay thành quyền, nghiến răng nghiến lợi nói, “Lần sau lại gặp đạo sĩ đó, nhất định tự tay ta sẽ đem tim hắn moi ra.”

Chương Hoa nghe thấy mí mắt nhảy nhảy, nhưng lại không biết nói thêm cái gì, chỉ thở dài xoa trán an ủi.

Tần Nguyệt an tĩnh trong chốc lát, bỗng nhiên lại nói: “Đại ca, không lâu nữa thì đến Thiên kiếp của huynh rồi đúng không? Huynh gần đây chỉ lo chạy theo Tử Dương Chân Nhân, cũng không hảo hảo tu hành, đến lúc đó sẽ gặp nguy hiểm?”

“Sợ cái gì?” Chương Hoa nhướn mi cười cười, vẫn là vẻ mặt thờ ơ như không, “Nhiều nhất là bị thiên lôi đánh, hồn phi phách tán thôi, không có gì lớn.”

Trong lòng Tần Nguyệt động, mơ hồ cảm thấy thần sắc hắn có chút quái dị, lúc muốn mở miệng hỏi nữa, bàn tay Chương Hoa đã che lên, nhẹ nhàng nói: “Ngủ đi.”

Tần Nguyệt vốn trọng thương chưa lành, giờ phút này lại càng vô cùng buồn ngủ, rất nhanh thì vào mộng.

Chương Hoa cũng một đêm không chợp mắt.

Hắn một thân một mình khóc khóc cười cười, đem vài vò rượu ngon uống sạch sẽ, tới lúc trời sáng, chút men say cũng không có, tinh thần phấn chấn phân phó Linh Lung mang y phục trang sức của hắn đem tới.

Bộ áo hình hoa cẩm tú màu đỏ tía, mặc một tầng lại một tầng, tay áo phiêu phiêu như nước, làn váy lay động. Đôi lông mày vẽ vừa cong vừa dài, đôi môi đỏ sẫm như máu, xinh đẹp mềm mại, đồng tử như giọt mực, cười nhạt yểu điệu.

Chương Hoa mất rất nhiều thời gian, mới hài lòng với bản thân, thịnh trang hoa phục, giống như quỷ ma.

Linh Lung ở một bên nhìn thấy sửng sốt, thực sự không dám nhìn thẳng, chỉ đành phải lắp bắp hỏi: “Đại vương, thương của Tam công tử vừa tốt lên, người lại muốn ra ngoài?”

“Ừ.”

“Người định... Đi đâu?”

Chương Hoa nghiêng đầu, cười ngọt ngào, không chút do dự phun ra ba chữ: “Thúy Phong Sơn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui