Tích Thúy sửng sốt.
Lỗ Thâm quay đầu, ánh mắt còn sâu hơn màn đêm: “Lão Lục."
“Đừng quên chuyện ngươi đã từng đáp ứng với ta."
“Hai quân đối chọi, đương nhiên là cần chút máu để tế thần." Lỗ Thâm quét một vòng bốn phía, thuận miệng chỉ định một người khác: “Thường Phong, ngươi đi cùng Lão Lục, đi, mang đầu ấu tử quan nhân về đây."
Đây là sự giám sát.
Nàng đi phía trước, còn kẻ tên là Hồng Thường Phong kia đi theo sát phía sau nàng.
Đợi đến trước nhà tranh, Tích Thúy dừng bước, xoay người: “Để ta vào nói vài câu với hắn, ngươi canh gác bên ngoài."
Hồng Thường Phong tuổi còn nhỏ hơn Lỗ Phi một chút, còn chưa có địa vị gì trong trại, nghe Tích Thúy nói như vậy thì không nghi ngờ gì cả.
Hắn ta gật gật đầu, dặn dò: “Đại ca vẫn đang chờ, ca ca muốn nói gì thì phải nhanh lên một chút.”
Cho dù trước đây hắn ta không để ý nhiều đến Vệ Đàn Sinh, đêm nay nghe Vệ Tông Lâm nói như vậy, Hồng Thường Phong cũng sinh ra mấy phần đồng tình với hắn.
Nhưng nếu người làm cha lại không quan tâm tính mạng của hắn, thì đám người bọn họ làm sao có thể quan tâm được.
Tích Thúy đi vào trong phòng.
Vệ Đàn Sinh đang ngồi dưới đất, cúi đầu nhìn cái gì đó.
Tích Thúy đi qua nhìn, phát hiện hắn đang nhìn mã điếu rơi tán loạn trên mặt đất.
"Ngươi trở lại rồi?" Nghe thấy động tĩnh của nàng, Vệ Đàn Sinh ngẩng đầu lên: “Ta nghe thấy bên ngoài có chút động tĩnh, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Ánh trăng như nước, phản chiếu khuôn mặt tái nhợt như trong suốt của hắn, làm nổi bật con ngươi đen như mực.
Bây giờ nàng đã hiểu, vì sao Vệ Đàn Sinh nghe được tin tức của Vệ Tông Lâm thì vẻ mặt chết lặng.
Mối quan hệ giữa hai cha con này, có lẽ còn phức tạp hơn so với tưởng tượng của nàng.
“Bên ngoài..." Tích Thúy nói: “Cha ngươi dẫn binh tới rồi."
Vệ Đàn Sinh nhạy bén biết bao, thoáng cái đã nắm được trọng điểm: “Là bọn họ muốn ngươi tới? Dẫn ta qua đó?”
Hắn chỉ đoán đúng một nửa, là muốn dẫn hắn qua đó không sai, nhưng chỉ là mang đầu của hắn qua đó thôi.
“Ta không định dẫn ngươi qua.” Tích Thúy nói: “Ta muốn dẫn ngươi đi."
“Dẫn ta đi?”
“Đúng.”Tích Thúy không rảnh đi tìm người khác, nàng gật gật đầu, vươn tay về phía hắn: “Đi theo ta, ta lén dẫn ngươi xuống núi, nơi này không ở nổi nữa.”
Vệ Đàn Sinh đứng lên, bởi vì bị thương ở chân, lúc hắn đứng lên có chút vất vả, không đợi đứng vững hắn lập tức hỏi: “Ta có phải tin tưởng ngươi không?”
“Thời gian dài như vậy, ngươi không tin ta thì có thể tin ai?"
Hết lần này tới lần khác, ngoài cửa lại truyền đến giọng nói của Hồng Thường Phong, có chút lo lắng nói: “Lục ca, ngươi đã nói xong chưa? Nếu không ra tay, lão đại sẽ nóng lòng chờ đợi đấy.”
Cậu bé trước mặt cứng đờ người, lùi lại một bước, trong mắt lại hiện lên một vẻ cảnh giác.
Tích Thúy thở dài, nói với Vệ Đàn Sinh, "Ngươi đợi một lát."
Việc mang theo Vệ Đàn Sinh chạy trốn phải hết sức kín kẽ, không thể để cho bất kỳ kẻ nào phát hiện ra.
Về phần Thường huynh đệ ở ngoài cửa này, nàng chỉ có thể xin lỗi.
Tích Thuý vừa trả lời: "Được rồi được rồi." Vừa mở cửa, nhân lúc hắn ta không chú ý, nàng bịt mũi hắn ta từ phía sau, đẩy hắn ta ngã xuống đất, dứt khoát đập hắn ta ngất xỉu
Sau khi làm xong tất cả những điều này, Tích Thúy mới quay đầu nhìn về phía Vệ Đàn Sinh: “Hãy đi với ta.”
Tích Thúy ôm lấy hắn mà không tốn chút sức nào, lúc này nàng lại cảm giác mình xuyên không thành một đại hán mặt đen, nếu không thì lực cánh tay này thật đúng là không đủ để chống đỡ nàng mang theo Vệ Đàn Sinh chạy trốn rồi.
Vệ Đàn Sinh kéo quần áo hắn, cuối cùng cũng lộ ra vẻ run rẩy của trẻ con.
Những ngón tay gầy gò dường như hơi run lên vì sợ hãi.
“Ngươi......!có thể cúi đầu xuống được không?”Vệ Đàn Sinh hỏi.
“Làm sao vậy?”Tích Thúy cúi đầu liền đối diện với đôi mắt xanh biếc của hắn.
Vệ Đàn Sinh lại hỏi một vấn đề hoàn toàn không tương xứng với tình huống hiện tại, "......!Ngươi thật sự có muội muội ư?"
Không ngờ đến nước này rồi mà hắn còn có lòng dạ thanh thản hỏi chuyện này, Tích Thúy vừa phải đề phòng động tĩnh ngoài phòng, vừa phải vội vàng ứng phó hắn, không có thời gian trả lời chỉ có thể lựa chọn qua loa cho xong: “Ta lừa ngươi làm gì?”
“Đúng vậy” Giọng nói của hắn mang theo sự hoang mang: “Rốt cuộc vì sao ngươi muốn lừa ta”.
Tích Thúy đột nhiên bất động.
Không phải vì nàng không muốn cử động, mà là vì nàng không thể cử động.
Lúc này một mảnh sứ vỡ đang ở trước cổ nàng.
Còn người tay cầm mảnh sứ vỡ chính là Vệ Đàn Sinh trong lòng nàng.
Cái lạnh dường như xuyên thấu vào da thịt, mạch máu chạy khắp cơ thể, toàn thân Tích Thuý trở nên lạnh như băng.
Vệ Đàn Sinh rũ mi xuống, mảnh sứ đè ép về phía trước, trong miệng chậm rãi phun ra mấy chữ.
“Ngươi lừa ta.”
Những mảnh sứ vỡ có họa tiết cỏ xoăn xuyên vào cơ bắp và không chút do dự cắt đứt cổ họng nàng.
“Ngươi vẫn luôn lừa ta.” Hắn thấp giọng nói.
“Ta không tin ngươi.”