Tích Thuý tỉnh dậy.
Đập vào mắt là một màu trắng tinh khiết, chân dẫm dưới đất không giống như mặt đất mà giống như sa tanh mềm mại gợn sóng trên mặt nước hơn.
Nhìn đi đâu cũng chẳng thấy gì, chỉ có một quả cầu ánh sáng trắng lặng lẽ lơ lửng trong không trung.
Với một ánh sáng mềm mại, quả cầu ánh sáng nhẹ nhàng lóe lên lơ lửng trước mặt nàng và dừng lại cách nàng nửa mét.
[Thật thảm mà, thay vì nói là ngươi đang công lược Vệ Đàn Sinh, chi bằng nói là Vệ Đàn Sinh thành công công lược ngươi đi cho rồi.] Giọng nói điện tử lạnh như băng nói thẳng.
Trong giọng nói hàm chứa một sự đồng cảm.
Tích Thúy chưa hoàn hồn sờ sờ cổ, nhớ lại chuyện vừa xảy ra, nàng vẫn còn hơi choáng váng.
Nàng định dẫn Vệ Đàn Sinh rời đi, Vệ Đàn Sinh đột nhiên muốn nàng cúi đầu.
Ngay sau đó, hắn….
Liền cắt đứt cổ họng của nàng?
Nghĩ đến cảm giác mát mẻ trước khi chết, Tích Thúy nhíu mày.
May mắn là nàng không cảm thấy đau đớn gì, vừa mở mắt đã xuất hiện ở đây.
Hệ thống: [Đó là vì ta kịp thời cắt đứt liên hệ giữa ngươi và thế giới này.]
“Tại sao Vệ Đàn Sinh lại giết ta?” Tích Thuý hỏi.
Nam phụ ôn nhu tiểu Bồ Tát Vệ Đàn Sinh đâu?
Tại sao Vệ Đàn Sinh lại đột nhiên giết nàng?! Điều này không đúng chút nào phải không?!
“Có phải ngươi cầm nhầm kịch bản rồi không?" Tích Thúy nghi ngờ hỏi: “Vệ Đàn Sinh này rõ ràng khác biệt một trời một vực so với miêu tả trong sách?"
Hơn nữa Vệ Đàn Sinh mới mười tuổi, tại sao giết người lại thuần thục như vậy?
Hệ thống: [Thế giới này phát triển không có bất kỳ vấn đề gì, mỗi một bước đều đang tuân theo nguyên tác, là do cách công lược của kí chủ xảy ra vấn đề mà thôi.]
Tích Thuý có phần bối rối.
Nghĩ lại những hành động của nàng, nàng cũng không cảm thấy mình đã làm chuyện gì đến mức khiến Vệ Đàn Sinh phải giết nàng cả.
Nàng đối xử rất tốt với Vệ Đàn Sinh, kiên nhẫn hơn nhiều so với em họ của mình, dẫn hắn đi ăn cơm tắm rửa, tặng hắn nhiều thứ, dù thế nào cũng chẳng thể rơi vào tình trạng thế này.
“Vậy bây giờ có được coi như nhiệm vụ thất bại không?"
Thay vì suy nghĩ động cơ giết người của Vệ Đàn Sinh, thì việc hiểu rõ hậu quả của nhiệm vụ thất bại đương nhiên là quan trọng hơn.
Xuyên nhanh trong tiểu thuyết chẳng phải đều như vậy sao? Nếu nhiệm vụ thất bại sẽ bị xóa sổ.
Nhìn quang cầu trước mặt, Tích Thúy hơi do dự.
[Ký chủ yên tâm, tuân theo nguyên tắc chủ nghĩa nhân đạo, nhiệm vụ thất bại sẽ không bị xóa bỏ.]
Tích Thúy không hoàn toàn yên tâm: “Sẽ có trừng phạt gì không?"
Quang cầu dường như hơi bất mãn, bồng bềnh lên xuống: [Nhiệm vụ thất bại cũng sẽ không có bất kỳ trừng phạt nào.]
Tích Thúy mở to mắt kinh ngạc: “Cứ như vậy sao?”
[Rốt cuộc ngươi có hiểu lầm gì với chúng ta vậy?]
“Thật sự xin lỗi.” Tích Thúy nói: “Là do ta hiểu lầm ngươi.”
Tất cả là do nàng đã đọc quá nhiều tiểu thuyết kiểu này và cho rằng hệ thống này thật tàn nhẫn và vô lý.
“Tiếp theo ta phải làm gì đây?”
Hệ thống trả lời chắc như đinh đóng cột: “Tiếp tục công lược Vệ Đàn Sinh.”
“Ta vẫn chưa thể về nhà phải không?
[Trước khi nhiệm vụ hoàn thành, ký chủ không thể về nhà.
Chỉ cần trải qua mọi thử nghiệm không ngừng nghỉ, cho đến khi thành công mới thôi]
Dù rằng hệ thống nói sẽ không có bất cứ biện pháp trừng phạt nào, nhưng đối với nàng mà nói thật ra cũng coi như một loại trừng phạt, quả thực tệ như bị mắc kẹt trong một vòng tuần hoàn vô tận vậy.
"Muốn ta công lược Vệ Đàn Sinh cũng không sao, nhưng chuyện này rõ ràng không giống với miêu tả trong nguyên tác đúng không?" Tích Thúy thở dài, quyết định nói chuyện với nó: “Rõ ràng trong sách miêu tả hắn là một nam thần ôn nhu thiện lương, kết quả ta lại bị giết chết, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
[Tính cách Vệ Đàn Sinh không có bất cứ vấn đề gì cả]
[Đôi khi quan tâm không có nghĩa là sẽ thu phục được một con chó trung thành.
Ký chủ muốn công lược được Vệ Đàn Sinh, thì cần tự mình khám phá.]
Mười tuổi đã có thể giết người, sao chuyện này không có vấn đề gì được chứ? Tích Thúy suy nghĩ một cách ngờ vực.
Hung khí hắn cầm trong tay là một mảnh sứ, hẳn là cái gối sứ lần trước hắn chủ động yêu cầu.
Điều này làm cho Tích Thúy có chút buồn bực.
Có một cảm giác làm ơn mắc oán.
Nàng lấy gối sứ vì hắn, còn hắn lại lén đập vỡ rồi dùng mảnh sứ cắt đứt cổ nàng.
Hệ thống dường như nhìn ra tâm tình nàng sa sút, thái độ khác thường cổ vũ nàng một câu.
[Chỉ cần Vệ Đàn Sinh thật lòng yêu ký chủ là ký chủ có thể về nhà]
Chỉ là giọng điệu an ủi vẫn cứng rắn, không có bất kỳ gợn sóng hay phập phồng nào.
Biết mình không thể trốn thoát vận mệnh công lược Vệ Đàn Sinh, Tích Thúy cam chịu hỏi: “Thân thể của Lỗ Phi đã chết rồi, sau này muốn ta công lược hắn thế nào?"
[Tiếp theo ta sẽ sắp xếp một thân phận hoàn toàn mới cho ký chủ] Giọng nói điện tử nói: [Ký chủ không cần lo lắng về chuyện này]
=
Ngoan ngoãn chấp nhận sự sắp xếp của hệ thống, Tích Thuý lại tỉnh dậy trên xe ngựa.
Bên trong xe trang trí lộng lẫy, trải đệm ngồi bằng gấm xanh, dưới chân giẫm lên thảm hoa văn hình thoi.
Xe ngựa vững vàng tiến về phía trước, ngoài rèm xe truyền đến tiếng rao hàng rộn ràng nhốn nháo.
Tích Thúy vừa mở mắt ra liền thấy có người cúi đầu dịu dàng hỏi: “Tỉnh rồi?"
Là một nữ nhân tuổi không lớn lắm, mày liễu mắt hạnh, khuôn mặt trái xoan trắng trẻo và khí chất cao quý.
“Ừm.” Tích Thúy mơ hồ đáp lại, lặng lẽ đánh giá hoàn cảnh chung quanh.
Tích Thuý đưa tay sờ trước ngực, sờ thấy cảm giác căng phồng bèn thở phào nhẹ nhõm.
Nếu hệ thống lại sắp xếp cho nàng một gương mặt đen thui và thân hình vạm vỡ, vậy thì đời này nàng cũng đừng nghĩ tới chuyện công lược Vệ Đàn Sinh.
“Muội đừng dậy, nằm một lát nữa đi, cũng sắp tới rồi.” Nữ nhân cười nghiêng người xuống, vươn tay với lấy cái tủ gỗ lim bốn ngăn trên xe.
Ngăn kéo mở ra, bên trong đặt chút bánh ngọt tinh xảo, lót giấy dầu, bày ngay ngắn chỉnh tề.
Nàng ấy dùng một tờ giấy dầu bọc lấy một cái bánh ngọt màu hồng anh đào rồi đưa tới trước mặt Tích Thúy: “Có đói bụng không? Ăn chút gì lót bụng trước đi, đợi đến chùa sẽ có cơm chay ăn."
Tích Thúy đè nén nghi hoặc, nhận lấy bánh ngọt đưa lên miệng cắn một miếng, vừa ăn vừa thăm dò trong lòng kêu gọi hệ thống.
[Ký chủ, ta ở đây.]
“Đây là nơi nào, lần này ta là ai? Còn nữ nhân này là ai? Ta cùng nàng ấy đi đâu vậy?"
Giọng nói điện tử rất kiên nhẫn, lần lượt trả lời các câu hỏi của nàng một cách có trật tự.
[Hôm nay là năm Nguyên Bình thứ mười một, ở ngoại ô kinh thành.
Bây giờ thân phận của ký chủ là em gái của nam chính Cao Khiên, Cao Di Ngọc, người phụ nữ bên cạnh ký chủ là chị dâu cả Lý thị.
Cao Di Ngọc đang cùng người Cao gia đến chùa Không Sơn bên ngoài kinh thành dâng hương.]
"Đợi đã." Tích Thúy hỏi: “Ta nhớ trong sách không nhắc tới việc Cao Khiên có muội muội?”
[Quả thật Cao Khiên không có muội muội, nhưng nhiệm vụ lần trước của ký chủ thất bại quá mức đột ngột, nên đây là thân phận mới đặc biệt sắp xếp cho ký chủ.]
Hệ thống vừa dứt lời, hết cảnh này đến cảnh khác hiện lên trước mắt Tích Thúy.
Đó là thông tin mà hệ thống truyền vào não nàng.
Sau khi tạm dừng hai ba phút, rốt cuộc Tích Thúy cũng có nhận thức đại khái về thân phận của Cao Di Ngọc.
Cao Di Ngọc sinh ra ở nhị phòng Cao gia, là muội muội ruột của nam chính Cao Khiên, từ nhỏ đã được yêu thương cưng chiều.
Khi nàng bốn tuổi thì bị bắt cóc, mãi đến năm ngoái nàng mới được người nhà tìm thấy và nhận nhau.
Nhưng sau khi Cao Di Ngọc trở về Cao gia, thì không hề trải qua cuộc sống thần tiên như hòn ngọc quý trên tay, địa vị của nàng ở Cao gia có chút xấu hổ, tất cả chỉ vì từ nhỏ nàng đã sinh hoạt ở một gia đình nhỏ bé, chưa từng học hành gì, hành vi cử chỉ cũng khác một trời một vực với Cao gia.
Lúc đầu Cao Di Ngọc vừa về đến nhà cũng được sủng ái như một cách bù đắp, nhưng người Cao gia thịnh vượng, trong thế hệ trẻ vừa có thanh niên tuấn tú cao ngất như Cao Khiên, cũng có nữ nhi dịu dàng hào phóng khác, Cao Di Ngọc bị tương phản trông có phần ảm đạm buồn tẻ.
Đích thứ Cao gia đều được giáo dục cùng nhau, đều là con cháu Cao gia nên chẳng phân biệt cao thấp quý tiện, còn Cao Di Ngọc, bàn về dung mạo khí độ thì chẳng hề ngang hàng với ai, thậm chí còn thấp hơn đại nha hoàn Cao gia hai phần.
Giống như gà đứng giữa bầy hạc, cục đất rơi vào đống ngọc bị ô nhục.
Sau khi hứng thú của người bên ngoài đối với nàng qua đi, khó tránh khỏi việc nhận được một số ánh mắt lạnh lùng, cảm giác tồn tại của nàng ngày càng mỏng manh.