Nhiều Lần Nhảy Qua Bờ Vực Tử Vong Để Công Lược Bệnh Kiều


Cao Khiên có dung mạo tuấn mỹ, thân hình cao lớn, khí chất cao quý, đi trên đường hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người.
Hắn ta không nói nhiều lắm, nhưng biết rất nhiều điều, biết Tích Thúy chưa từng tới nơi này nên thấy gì, đều sẽ giảng giải cho Tích Thuý hiểu, nội dung giảng giải vô cùng đơn giản, nhiều nhất là vài câu, thậm chí có khi còn ngắn gọn hơn chỉ nhảy ra hai ba chữ, ví dụ như khi nhìn thấy tượng Phật trong điện, sẽ nói cho Tích Thúy biết đây là pho tượng nào.
“Nhị ca hiểu biết những chuyện này quá nhỉ .”
“Ta hiểu không nhiều lắm, nhưng hằng ngày thường ở bên bà bà nên nhớ kỹ thôi.”
“Bà bà" chỉ bà nội.

Đại Lương thường gọi là "bà bà".
Tích Thúy chỉ thuận miệng hỏi thôi, không ngờ Cao Khiên lại trả lời.
“Thì ra là như thế, khó trách trong các huynh đệ tỷ muội ở nhà, bà bà lại cưng chiều nhị ca nhất.”
Người nói vô tình, người nghe lại để ý.
Dường như Cao Khiên hiểu lầm ý của nàng, đột nhiên trầm mặc một lúc lâu, thật lâu sau mới nói: “Đừng nghĩ nhiều, bà bà cũng thích muội."
Trên gương mặt tuấn mỹ hiện ra một sự bất an.
Hắn ta nghĩ gì vậy? Tích Thúy dở khóc dở cười.
Chẳng lẽ nàng cảm thấy phẫn uất bất mãn với sự thiên vị của Cao lão phu nhân sao?
Trong lòng Tích Thúy biết cho dù nàng giải thích, hắn ta cũng sẽ không nghe.
Nàng suy nghĩ một chút rồi dứt khoát không giải thích nữa.
Một là vì lười giải thích, hai là vì khiến cho hắn ta hiểu lầm như vậy cũng tốt.
Mặc dù có phần xấu xa, nhưng khi Cao Khiên hiểu lầm như vậy, trong lòng mới càng thêm bất an hơn, đối xử với tiểu muội như nàng mới có tâm hơn.
Bình thường Cao Khiên hoàn toàn không tin chuyện này, nhưng thấy Tích Thúy quyên góp chút tiền hương khói, thì hắn ta vô cùng không có nguyên tắc, sắc mặt không chút thay đổi khen ngợi: “Tích góp chút công đức cũng tốt, nhân quả luân hồi, hôm nay trồng nhân quả tốt, sau này tất nhiên có thể thu hoạch quả tốt.


Nhị muội có tâm rồi.”
Đến khi Tích Thúy muốn quyên góp chút tiền, Cao Khiên bên cạnh chân dài, đi trước nàng một bước, ném đồng xu vào trong rương công đức.
Tích Thúy: "Nhị ca, chuyện quyên tiền hương hỏa tích công đức nào có thể thay người khác làm được chứ?"
Cao Khiên: "Tiền tiêu hàng tháng của muội không nhiều lắm, không nên lãng phí ở đây.

Ta và muội là huynh muội, huyết mạch tương liên, huynh muội vốn là một thể, không phân biệt ai với ai."
Tuy là nói như vậy, nhưng lần sau khi Tích Thúy biểu lộ ý muốn quyên tiền hương hỏa, thì hắn ta không cướp trước mặt nàng nữa, mà dứt khoát nhét túi tiền trong tay áo vào trong tay Tích Thúy.
Cầm túi tiền trong tay ước lượng một chút, khá nặng.
“Hôm nay ra ngoài không mang theo nhiều tiền lắm, nếu muội thấy không đủ thì có thể trực tiếp hỏi ta.”Cao Khiên thấp giọng nói: “Ta có bổng lộc hàng tháng nhưng chẳng dùng làm gì cả.”
Đột nhiên giàu nhanh, không biết làm sao.
Các anh trai khác đều mua đồ trang điểm và túi giày cho em gái, đến chỗ Cao Khiên lại biến thành tùy tiện cho nàng tiền để quyên tiền nhang khói, thích quyên bao nhiêu thì quyên bấy nhiêu.
Tích Thúy không nói nên lời trong giây lát.

Không biết là nên cảm thán một tiếng có tiền thật tốt, hay là trong lòng thầm mắng một câu kẻ có tiền thật đáng ghét nữa.
“Còn chưa đủ sao?”Cao Khiên lén lút chú ý tới sắc mặt của muội tử, vẻ mặt lộ vẻ áy náy: “Xin lỗi, hôm nay nhị ca ra ngoài dâng hương không mang theo nhiều tiền lắm, sau khi trở về, ta sẽ cho muội thêm một ít."
“Đủ rồi đủ rồi.

“ Tích Thúy nhanh chóng lắc đầu.
Một túi bạc này rốt cuộc phải tiêu như thế nào?
Quyên góp tất cả tiền cho hương khói, dường như có hơi lãng phí.
Tích Thúy rất đau lòng vì tiền bạc.

Nhưng nghĩ lại, đây vốn là một thế giới hoang đường trong sách, nàng có thể sống lại từ cõi chết, thì số tiền này chẳng phải cũng giống như tiền trong trò chơi hay sao? Không mang về hiện thực được, nàng có tiết kiệm ở đây cũng vô dụng.
Thế nhưng, cho dù là tiền ảo nàng cũng không nỡ tiêu.

Tiền trò chơi còn phải cố gắng tích góp từng tí một, hoặc phải cố gắng kiếm tiền thật mới có thể giành được.
Không ngờ tình cảm của nàng dành cho những người ở đây không chân thật như tình cảm của nàng đối với tiền bạc, Tích Thuý cảm thấy có chút xấu hổ.
Trực tiếp trả lại túi tiền dường như cũng không tốt lắm, Tích Thuý cố ý ném chút bạc vụn vào hòm công đức trong điện, cuối cùng mới trả lại túi tiền cho Cao Khiên.
Vẻ mặt Cao Khiên hơi cứng ngắc, muốn nói gì đó, nhưng không biết nên nói thế nào.
Trước đây muội tử này của hắn ta chịu đựng rất nhiều cực khổ, vốn dĩ nên được coi là hòn ngọc quý trên tay, chất đầy vàng ngọc, được chăm sóc và lớn lên trong chiếc áo khoác thêu lông cáo.
Nhưng hôm nay ngay cả chút tiền bạc cũng không dám tiêu.
Vẻ bất mãn hiện rõ trên gương mặt hắn ta, hắn ta mím môi, sắc mặt càng ngày càng lạnh lùng, có chút dữ tợn.

Hắn ta không biết mình đang giận ai.
Vì thương tiếc muội tử này nên đã cố gắng hết sức để bù đắp lại.
“Bà bà quyên tiền hương hỏa động một chút là ngàn lượng, trong túi tiền này còn chẳng có bao nhiêu tiền bạc, số tiền còn lại muội nhận đi.

Đừng khách khí với ta.”Hắn ta cứng rắn nói, trả túi tiền lại cho Tích Thúy rồi sải bước bước ra cửa điện.
Tích Thúy nhìn bóng lưng hắn ta, lại nhìn túi tiền trong tay, chỉ có thể kiên trì đuổi theo, đi theo Cao Khiên quyên tiền, quyên từ chính điện đến thiên điện.
Mỗi lần ném tiền vào hòm công đức, Tích Thúy liền cảm giác mình cực kỳ giống một cậu bé rải tiền, toàn thân phát ra ánh sáng vàng, trên trán khắc hai chữ to "có tiền".
Hành vi này của nàng và Cao Khiên nghiễm nhiên giống như nhà giàu mới nổi, nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người khác, họ đều nhao nhao nhỏ giọng thảo luận về hai thanh niên nam nữ quần áo sang trọng, dùng sức vung tiền này.
Ngay cả mấy tăng nhân vốn nên tâm tịnh như nước cũng không kìm được mà quay đầu nhìn họ thêm một hai lần.

Đây thực sự không phải là một cách tốt để thu hút sự chú ý.
Tích Thúy cảm giác cô và Cao Khiên chính là con trai ngốc nghếch của hai địa chủ.
Cao gia quả thật có rất nhiều đất đai màu mỡ, ở một mức độ nào đó thì nói như vậy cũng không sai.
Ngay khi Tích Thúy cất bước chuẩn bị cùng Cao Khiên bước ra khỏi đại điện, thì có hai hòa thượng trẻ tuổi đột nhiên từ ngoài điện đi tới.
Một người cao hơn một chút, một người thấp hơn một chút.
Tiểu hòa thượng thấp bé kia, ánh mắt mờ ảo, cười nói với đồng bạn: “Ta nghe nói cũng hoảng sợ, không biết là hai vị thí chủ nào hào phóng mà lại quyên góp nhiều tiền như vậy.”
Người cao hơn có bàn chân trái hơi khập khiễng và một hạt Phật châu đeo trên cổ tay.

Khi bước đi, hắn trông giống như một cây tre xanh thưa thớt.

Mỗi cử động đều đẹp mắt, giống như ánh sáng rực rỡ, trăng và núi xanh ụp vào vòng tay hắn.
Dung mạo như một nữ nhân hiền dịu, nhưng lại không có vẻ nữ tính chút nào.
Vị tăng nhân thiếu niên què chân mỉm cười nói: “Đã có thí chủ hào phóng như thế, chúng ta nên cảm động và nhớ nhung mới đúng."
Bước chân của Tích Thuý lập tức dừng lại, nàng cứng đờ tại chỗ.
“Di Ngọc?”
Giọng nói của Cao Khiên vang lên bên tai nàng, nhưng dường như Tích Thuý không nghe thấy gì.
Tăng nhân thiếu niên kia và tiểu sa di càng đi càng đến gần, áo choàng của hoà thượng bị gió lay động nhẹ nhàng nâng lên, khi đi đôi giày hắn dẫm lên sạch sẽ đến mức dường như không bị dính bụi.
Đó là Vệ Đàn Sinh.
Tích Thúy sẽ không nhận nhầm.

Đi mòn cả giày sắt cũng không tìm ra, ai ngờ lúc tìm được lại chẳng tốn chút công sức nào.
Ngoại hình của hắn không thay đổi nhiều so với lúc mười tuổi, chỉ là ngũ quan đều trưởng thành rồi, rút đi vài phần khói lửa thế tục, nhiều hơn vài phần cởi mở và thanh khiết ở vẻ ngoài hơn.

Lông mày dài mà xa, đôi môi nhạt mà mỏng.


Tựa như làn khói bay ngang rừng, núi nhấp nhô xa xa, mơ hồ mà xưa cũ.
Thằng bé gầy gò nho nhỏ, cuộn mình trong nước tiểu dơ bẩn kia, đã trưởng thành thành một thiếu niên phong độ nhẹ nhàng.

Trước đây hắn không hay cười lắm, hắn luôn cụp mi, im lặng và giữ mọi người cách xa hắn hàng ngàn dặm.
Nhưng lúc này trong mắt hắn ẩn chứa ý cười nhàn nhạt, so với hồi còn ở trên núi Biều Nhi, quả thực có một sự thay đổi kinh thiên động địa.

Xem ra sau khi rời khỏi núi Biều Nhi Sơn, hắn sống không tệ.

Tiểu sa di: "Sư thúc nói có lý, nếu gặp nhau, ta nhất định phải trực tiếp cảm ơn hai vị thí chủ này."
“Di ngọc?"
Tích Thúy phục hồi tinh thần lại: “Ta không sao."
Vệ Đàn Sinh đã cùng tiểu sa di kia đi tới trước điện, ngước mắt lên liền chú ý tới Tích Thúy và Cao Khiên đang đứng bên ngoài điện.

Ánh mắt hắn dừng trên người Tích Thúy còn hàm chứa chút ý cười nhàn nhạt, ánh mắt nhìn nàng không có gì khác biệt so với khi nhìn những người khác.
Tích Thúy vốn còn có chút căng thẳng, nhưng lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm, nàng kéo ống tay áo Cao Khiên đứng sang bên cạnh nhường đường cho Vệ Đàn Sinh và tiểu sa di kia.

Vệ Đàn Sinh nhìn nàng một cái, lại dừng bước mỉm cười: “Đa tạ."
Tích Thúy: "Không có gì."
Nhìn thấy Vệ Đàn Sinh và tiểu sa di cùng nhau đi vào trong điện, Tích Thúy thu hồi tầm mắt.

Vệ Đàn Sinh không nhận ra nàng.
Điều này là đương nhiên, dung mạo của nàng bây giờ hoàn toàn khác so với lúc ở trên núi Biều Nhi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận