Nhiều Lần Nhảy Qua Bờ Vực Tử Vong Để Công Lược Bệnh Kiều


Nha hoàn Ngân Bàn ra khỏi phòng, chạy đi bẩm báo với Cao Khiên.
Lang quân cao quý có năng lực nhất Cao phủ, đang ngồi ngay ngắn trước bàn lật xem một lá thư trên tay, lông mày nhíu chặt.
Nghe Ngân Bàn nói xong, Cao Khiên ngẩng mặt lên, lông mày hơi giãn ra, gương mặt nghiêm nghị lộ ra chút thoải mái “ngươi lui xuống đi."
Sau khi Ngân Bàn lui xuống, Cao Khiên thu hồi ánh mắt nhìn thư trên bàn, lại một lần nữa lâm vào trầm tư.
Người nói vô tình người nghe có tâm, sau khi Di Ngọc nhắc tới chuyện muốn gả cho một hòa thượng ở chùa Không Sơn, hắn ta đã chú ý đến việc đó.
Trước đây Di Ngọc chưa từng gặp hòa thượng kia, Cao Khiên không tin nàng thật sự để mắt tới.

Sở dĩ có thể nói ra những lời này chỉ sợ là đang bực bội với hắn ta mà thôi.
Hắn ta vốn không cần để ý đến hòa thượng này, thế nhưng mỗi lần nhớ tới, trong lòng Cao Khiên giống như bị móng mèo cào, quấy nhiễu đến mức hắn không được sống yên ổn.

Không thể yên lòng, hắn ta chỉ có thể thở dài, suốt đêm khoác áo rời giường, nhờ người hỗ trợ tra xét lai lịch của vị hòa thượng kia.
Khuôn mặt hắn rất đẹp, lại là một người què, tra xét vô cùng thuận tiện.

Vừa mới nhận được tin tức đưa đến trước bàn hắn ta.
Hoà thượng này họ Vệ, tên là Vệ Đàn Sinh, là nhi tử của Vệ gia kinh thành, lúc mười tuổi được người Vệ gia đưa đến chùa Không Sơn, ở chùa Không Sơn cho tới hôm nay.
Người Vệ gia...
Cao Khiên cẩn thận suy nghĩ.
Mặc dù Vệ gia đã dần lộ xu thế suy tàn, không bằng Cao gia, nhưng cũng có chút địa vị trong kinh thành.

Nếu thật sự nhị muội muốn gả cho người Vệ gia, thì tốt hơn là gả cho họ Tiêu.
Nghĩ đi nghĩ lại, Cao Khiên lại cảm thấy mình có thể đã mất đi lý trí.
Hắn mệt mỏi giật giật lông mày.
Vệ Đàn Sinh này là một hòa thượng, làm sao Di Ngọc có thể gả cho hắn, trừ phi ngày nào đó hắn có thể hoàn tục xuống núi.
Ánh mắt Cao Khiên tối sầm lại.
Nếu hắn nhớ không lầm, Vệ gia từ trước đến nay nhân khẩu thưa thớt, thế hệ này phần lớn lại là nữ nhi, rất có khả năng một ngày nào đó Vệ Đàn Sinh sẽ hoàn tục.
Ít nhất, Vệ gia bọn họ hẳn là không muốn nhi tử nhà mình ở trong chùa cả đời.
Tên Vệ Đàn Sinh, dường như hắn ta đã từng nghe qua ở đâu đó, nhưng trí nhớ mỏng manh, chỉ còn lại một ấn tượng mơ hồ không thể nắm bắt được.
Bỏ thư, Cao Khiên tiện tay khoác thêm áo khoác rồi chậm rãi ra khỏi phòng.
Bên kia, Tích Thúy đang kiểm kê son phấn mà Tiểu Loan sai người mua về.
Mặc dù nàng mua rất nhiều thứ nhưng nàng lại không biết cách sử dụng.
“Nương tử có mệt không?”
Cả buổi sáng nàng hầu như không ăn cái gì, chỉ lo loay hoay mấy thứ này, Tiểu Loan hỏi: “Chi bằng ăn chút bánh ngọt uống chén trà nghỉ ngơi một chút? Nương tử muốn ăn gì, ta sẽ bảo nhà bếp làm.”
Tích Thúy quả thật cảm thấy hơi đói bụng: “Vậy phiền ngươi đi một chuyến nữa, về phần đồ ăn, chỉ cần làm hai món đơn giản là được rồi.”
Nàng đáp lời: “Vậy ta sẽ làm theo những thứ nương tử thường ăn.”
Tiểu Loan đang đi ra cửa, lại đụng phải một người ở trước cửa.

“Lang quân?!”
Cao Khiên nhìn sắc mặt ngạc nhiên của tiểu nha hoàn: “Nương tử ngươi có ở trong phòng không?”
“Đang ngồi trong phòng ạ."
Cao Khiên vừa vào phòng liền thấy Tích Thúy đang rầu rĩ với một bàn phấn son.
Tích Thúy đã sớm nghe thấy động tĩnh bên ngoài, nên vừa ngẩng đầu nhìn thấy Cao Khiên cũng không kinh ngạc.
“Nhị ca, ngồi đi.”
Cao Khiên ngồi xuống trước mặt nàng.
Tích Thúy đặt phấn son sang một bên, cầm ấm trà trên bàn lên rót chén trà, lại rót cho mình một chén khác.
“Nhị ca vừa sai người đến phòng ta đưa một phong bì như vậy, ta vẫn chưa kịp tới cửa nói lời cảm ơn, nhưng huynh lại tới trước rồi, là do ta thất lễ.”
Cao Khiên nâng chén trà lên: “Giữa huynh muội nên miễn hết những lễ nghi khiếm nhã này đi.

Tiền không nhiều lắm, nếu không đủ có thể nói với ta.”
Hiển nhiên Cao Khiên không có hứng thú uống trà, hắn ta nhấp một ngụm rồi đặt sang một bên.
Tích Thúy giả vờ như không nghe thấy những lời này, lại chân tình cảm ơn một lần, lúc này mới quay lại chủ đề.
“Hôm nay nhị ca đến chỗ ta, có lẽ không đơn thuần chỉ là uống chén trà thôi đúng không?”

Cao Khiên không giỏi ăn nói, Tích Thúy hỏi, hắn ta bèn không giấu diếm mà nói thẳng: “Hôm nay ta tới đây là vì những lời muội nói ở chùa Không Sơn vào hôm qua.”
Cao Khiên dừng lại một lát rồi ngập ngừng nói: “Ta đã giúp muội điều tra về tăng nhân ngày hôm đó.”
Tích Thúy đang nhấp ngụm trà suýt nữa thì bị sặc, nàng giương mắt nhìn Cao Khiên, chỉ thấy vẻ mặt của Cao Khiên rất nghiêm túc, không hề có ý định nói đùa.
“Tăng nhân này tên là Vệ Đàn Sinh, là nhi tử của Vệ gia ở kinh thành.”
Cao Khiên không giấu diếm nàng điều gì, mà nói hết tin tức mình tra được ngày hôm qua cho nàng biết.
Nàng chỉ thuận miệng nói thôi, nhưng Cao Khiên lại đối xử với nàng rất nghiêm túc.

Tích Thúy nuốt nước trà trong cổ họng xuống bụng, cảm thấy có chút áp lực.
Nàng không rõ nội dung cốt truyện trong sách rốt cuộc đã phát triển đến bước nào, nhưng hẳn là lúc này Cao Khiên đã quen biết nữ chính Ngô Hoài Phỉ rồi, nữ chính cũng có thể quen biết Vệ Đàn Sinh rồi.
Tích Thúy cẩn thận đánh giá thần sắc của Cao Khiên, nghĩ thầm Cao Khiên có biết Vệ Đàn Sinh chính là tình địch của hắn ta không nhỉ?
Đáng tiếc, chỉ dựa vào khuôn mặt của Cao Khiên, nàng không tìm ra được manh mối nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận