Nhiều Lần Nhảy Qua Bờ Vực Tử Vong Để Công Lược Bệnh Kiều


Mặc dù Cao Khiên hơi lạnh lùng, nhưng vẫn cố chấp, thận trọng nói tiếp: “Ta không biết hôm qua muội nói ra những lời này là có dụng ý gì, nhưng hôn nhân đại sự không phải trò đùa." Hắn ta nhìn nàng một cái: "Không thể vì tức giận với ta mà chỉ lung tung vào người khác."
Tích Thúy không phản bác.
Bộ dạng này của nàng rơi vào trong mắt Cao Khiên, lại gây ra một sự hiểu lầm khác.
Thấy dáng vẻ tiểu muội nhà mình "hồ đồ ngu xuẩn" không đồng tình.

Cao Khiên bất mãn, nhíu chặt mày.

Hắn ta ra vẻ của huynh trưởng, nhẫn nại cố gắng dỗ dành: “Không phải nhị ca cố ý làm khó muội, nhưng Tiêu Vinh Sơn kia thật sự không phải là người tốt.”
Tích Thúy nghe xong liền đau đầu.
Nàng cũng không biết tại sao Cao Khiên thoạt nhìn lạnh như băng, trong sách cũng là một người lạnh lùng kiêu ngạo, sao lúc đối mặt với nàng lại lề mề như vậy chứ.

Trình độ nói chuyện còn hệt như mẹ nàng, hai người đều nói chuyện với nàng về cuộc sống một cách lý trí.
Tích Thuý chỉ có thể dùng thủ đoạn mà nàng đã từng đối phó với mẹ mình để đối phó với Cao Khiên.

Nàng tỏ ra chân thành và nhiều lần hứa rằng nàng không có ý gả cho Tiêu Vinh Sơn.

“Vậy Vệ Đàn Sinh? "
Tích Thúy trầm mặc một lát: “Không nhắc tới hắn nữa.”
Nàng không lừa gạt được mẹ, nhưng lại có thể lừa gạt được Cao Khiên.
Cao Khiên ngừng nói, nhíu mày tỉ mỉ quan sát nàng, cuối cùng buông tha cho nàng.
Thật ra, Cao Khiên thích dùng hành động để giải quyết vấn đề hơn là nói những điều vô nghĩa.

Hắn ta chưa bao giờ nói nhiều.

Hôm nay là lần đầu tiên hắn ta nói nhiều như vậy, đây chẳng phải là đang làm khó chính mình sao.
Cô gái trước mặt không có vẻ gì là bực bội với hắn ta nên Cao Khiên thở phào nhẹ nhõm.
Thở phào nhẹ nhõm, giữa hai người lại lâm vào trầm mặc không còn gì để nói.
“Muội đã nghĩ thông suốt thì ta cũng không nói thêm nữa.” Cao Khiên ngồi một lúc, thấy không tìm được đề tài liền vén vạt áo chuẩn bị đứng dậy.
Tích Thúy vội vàng gọi hắn ta lại.
Nàng vẫn còn muốn hắn ta ở cạnh để moi thêm thông tin về nội dung của cốt truyện, không muốn hắn ta đi sớm như vậy.
“Ta vừa dặn phòng bếp làm một khay trà, nhị ca có muốn nếm thử không? Cũng gần xong rồi đấy ạ.”
Cao Khiên vốn định rời đi, nghe Tích Thúy nói như vậy, không nghĩ nhiều mà ngồi trở lại: “Cũng được.”
Không ngờ hai người trầm mặc đợi hơn nửa ngày, phòng bếp vẫn không truyền đến động tĩnh gì.
Tích Thúy phân phó nha hoàn đi hỏi một tiếng.
Không bao lâu, nha hoàn kia cùng Tiểu Loan vào phòng.
Tiểu Loan vừa mới vào phòng, Tích Thúy liền phát hiện sắc mặt nàng ấy không tốt lắm.
“Có chuyện gì vậy?”
Tiểu Loan oán hận nói: “Nô tỳ vừa mới đi hỏi một chuyến, họ nói là vẫn chưa làm."
Lông mày Cao Khiên đột nhiên nhíu lại, sắc mặt lạnh lùng: “Hôm nay ai trực ở phòng bếp?"
Tiểu Loan gắt một cái: “Còn có thể là ai nữa? Còn không phải Trâu bà tử cùng đám gia hỏa mắt chó coi thường người khác kia sao."
“Đây là lần thứ mấy?"
Cao Khiên hỏi như thế, Tiểu Loan đương nhiên cũng nhận ra gì đó, bỗng dưng ngậm miệng lại, im lặng không dám nói.
Nhìn phản ứng của nàng ấy, Cao Khiên đã đoán được bảy tám phần.

Khi không e được gì ở Tiểu Loan, Cao Khiên hỏi ngược lại Tích Thúy, nhưng nàng mới đến nên cũng mù mờ với những chuyện này.
Thấy nàng mù mờ, Cao Khiên mím môi, đường môi sắc bén như lưỡi dao.
Đúng lúc này, Tiểu Loan thở dài, hành lễ nói: “Lang quân, đừng trách nô tỳ nói bậy, nô tỳ nói thật với người vậy."
Cao Khiên lạnh lùng nói: “Nói."
"Đám nha hoàn bà tử trong phủ, quen với việc thấy gió chiều nào theo chiều ấy.

Trâu bà tử trong phòng bếp cũng chỉ là một trong số đó."
"Lòng người khó đoán, lười biếng giống như họ đặt trên mặt bàn có thể khiến người ta nhìn thấy, còn việc trong lòng những người khác đang suy nghĩ gì, chúng ta làm sao biết được."
“Nô tỳ chỉ biết là, nương tử ở đây đã phải chịu đựng rất nhiều tủi thân vì bọn họ."
Môi Cao Khiên mím chặt hơn, huyệt Thái Dương đột nhiên nhảy dựng.
Hắn ta vẫn ở trong quân đội, có khí chất sát phạt của đao kích.

Như sương trắng tỏa sáng trang trọng rơi trên mũi đao, Cao Khiên dùng lực xoa xoa huyệt Thái Dương rồi trầm giọng nói: “Ta hiểu rồi."
Dứt lời hắn ta dứt khoát đứng lên ra khỏi phòng, thậm chí không chào Tích Thúy một tiếng.
Sau khi Cao Khiên đi không bao lâu, phòng bếp vội vàng đem bánh ngọt mới làm tới.
Nhưng lúc này Tích Thúy cũng không có tâm tư ăn gì cả, nên chỉ ăn lung tung mấy miếng lót bụng rồi không động đũa nữa.
Ngày hôm sau, trong phủ liền truyền ra tin tức, nói Trâu bà tử kia không biết đã làm chuyện gì, hình như đã đắc tội với Cao Khiên, khiến lang quân tự mình hạ lệnh trục xuất khỏi phủ.
Tiểu Loan vừa sửa sang lại giường cho nàng vừa nói: “Nhất định là lang quân đang trút giận thay nương tử đấy.”
Khi đến giờ phục vụ điểm tâm, quả thật tác phong của phòng bếp đã nhanh hơn rất nhiều, không dám trì hoãn nữa.


Cháo trên bàn ăn cũng rất phong phú.
Tích Thúy cơm nước xong, hạ nhân dọn bàn xuống.
Ngồi lại trước gương, Tích Thúy không có tâm tư suy nghĩ những chuyện kia, chỉ toàn tâm toàn ý cân nhắc những thứ son phấn.
Khuôn mặt Cao Di Ngọc thiên về nét trung tính, nàng muốn nữ cải nam trang đi chùa Không Sơn tiếp cận Vệ Đàn Sinh, chẳng qua nàng không phải beauty blogger giỏi chơi đùa với những thứ này, nên chỉ có thể luyện tập trước.
Nhìn vào gương, Tích Thúy tinh tế lau mặt nửa ngày.
Đường nét khuôn mặt phải sâu hơn một chút, sống mũi cũng phải cường hóa.
Không có chì đánh khối nên nàng chỉ có thể dùng phấn lông mày thay thế.
Nhìn người trong gương, Tích Thúy bôi lên từng chút một.
Màu môi cũng nên nhạt hơn một chút.
Lông mày phải dày một chút, thô một chút.
Nhớ lại vẻ ngoài của Cao Khiên, Tích Thúy so sánh với hắn ta và vẽ một cách chậm rãi.
Chỉ là, nàng vừa mới bôi một ít phấn lông mày lên mặt, bỗng nhiên có nha hoàn đến báo.
Nói là Điền gia đến quý phủ, muốn gặp nàng, đang đợi ở thiên sảnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận