Nhiều Lần Nhảy Qua Bờ Vực Tử Vong Để Công Lược Bệnh Kiều


Cao gia chưa bao giờ ngăn cản Cao Di Ngọc tiếp xúc với Điền thị, thỉnh thoảng vợ chồng Điền cũng sẽ chủ động đến thăm con gái họ.
Tích Thúy đành phải đi gặp, đành phải tạm thời gác chuyện trên tay sang một bên, thay quần áo đi đến sảnh bên.
Đây là một đôi vợ chồng thành thật và có trách nhiệm, hôm nay đúng lúc cày vụ xuân, Điền lão đầu đang làm việc trên đồng, nên chỉ có một mình Điền Lưu thị tới đây.
Bà ấy ăn mặc chỉnh tề, tóc búi gọn gàng, rất có tinh thần.
Điền Lưu thị nhìn thấy Tích Thúy, mừng rỡ đứng lên, vội vàng nắm tay Tích Thúy, đánh giá nàng.
“Quả nhiên là được nuôi dưỡng rất tốt.”Điền Lưu thị cười nói: “Ngay cả ta cũng sắp không nhận ra rồi.”
Tích Thúy: “Nương.”
Điền Lưu thị kéo tay nàng ngồi xuống, không ngừng hỏi han ân cần, ánh mắt lấp lánh ân cần không dám giả vờ.
Hai mẹ con trò chuyện rất lâu về tình hình hiện tại, thảo luận cả nửa ngày, lúc này Điền Lưu thị mới nói rõ lý do đến đây, gần đến sinh nhật tiểu đệ Điền Dũng Lương của nàng rồi, Điền Lưu thị hy vọng nàng có thể về nhà cùng nhau ăn bữa cơm.
Tích Thúy đang lo không có cơ hội rời phủ, nghe Điền Lưu thị nói xong, đương nhiên nàng sẽ đồng ý.
Hai người nói chuyện một lúc rồi Tích Thúy tiễn biệt Điền Lưu thị, trở về liền đến nói rõ nguyên nhân với đại phu nhân Tào thị quản lý mọi chuyện trong phủ, nói là muốn về nhà ở hai ngày, Tào thị không nghi ngờ gì, chỉ dặn dò hai câu rồi đồng ý.
Điền gia cũng không giàu có, Điền Dũng Lương tuổi còn nhỏ, sinh nhật hắn làm sao có thể tổ chức xa hoa, lần này gọi Tích Thúy trở về chỉ là nhân cơ hội này để cả nhà ngồi lại nói chuyện với nhau thôi.
Lúc trước hai vợ chồng không thể sinh con nên mới nhận nuôi Cao Di Ngọc, sau khi nhận nuôi Cao Di Ngọc không lâu, liền sinh được Điền Dũng Lương, bây giờ đã mười bốn tuổi rồi.
Nhưng vợ chồng Điền thị bận rộn kiếm sống, lơ là quản giáo hắn ta, nên Điền Dũng Lương lăn lộn với một đám lưu manh du côn trong thôn chơi bời lêu lổng, có chút vô lại.

Vừa nhìn thấy Tích Thúy, Điền Dũng Lương liền cười mỉa hỏi nàng vay tiền.
Tích Thúy nhìn thấy hắn ta mới kịp nhận ra, rốt cuộc tiền của Cao Di Ngọc là tiêu ở đâu.
Điền Lưu thị thấy thế tức giận mắng thẳng: “Vất vả lắm đại tỷ ngươi mới về nhà được một lần, đồ vô dụng ngươi đang nói nhảm cái gì vậy!”
Điền Dũng Lương mất hứng ngậm miệng lại.
Tuy nhiên người một nhà này đối xử với nàng rất tốt, mặc dù Điền Dũng Lương hơi mất dạy, nhưng vẫn rất coi trọng tỷ tỷ Cao Di Ngọc, lời nói cũng khá quan tâm.
Trong bữa tiệc không mời người ngoài, Tích Thúy cũng không có cơ hội nhìn thấy Tiêu Vinh Sơn mấy ngày nay thường xuyên có cảm giác tồn tại.
Mục đích của nàng vốn không phải là vì mừng sinh nhật Điền Dũng Lương, qua một đêm ở Điền gia, sáng sớm hôm sau liền để lại một tờ giấy, nói là người Cao gia vội vã tìm nàng, còn nàng thì len lén rời khỏi Điền gia, đi đến cửa hàng mua hai bộ quần áo nam.

Lại tìm một quán trọ để trang điểm và thay quần áo.
Cao Di Ngọc cao và đang trong giai đoạn trưởng thành, các đặc điểm giới tính thứ cấp chưa rõ ràng, giọng nói cũng hơi khàn khàn.
Tích Thúy mặc chiếc váy thẳng mà nàng mua vào, quả thật giống như Cao Khiên, chỉ hơi gầy một chút, khung xương không bằng Cao Khiên.
Nhìn kỹ, có thể nhìn ra chút nữ tính, nhưng không chú ý, cũng có thể lấy giả tráo thật.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, lúc này Tích Thúy mới thuê một chiếc xe ngựa, chạy thẳng tới chùa Không Sơn.
Hôm qua trời đổ chút mưa, gió táp mưa sa, làm rơi cành lá khắp mặt đất.
Không nhiều thiện nam tín nữ đến thắp hương bái Phật như trước, trên đường núi chỉ có lác đác mấy người.

Tích Thúy chậm rãi đi lên, trong lòng tính toán đến chùa phải ứng phó với hòa thượng trong chùa như thế nào, ngay khi nàng đang vắt óc suy nghĩ, đột nhiên một giọng nữ mềm mại truyền đến bên tai.
“Cao Khiên? "
Trong giọng nói có chút do dự và kinh ngạc.
Tích Thúy sửng sốt, nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, lại thấy có một thiếu nữ tuổi không lớn lắm đang ngồi ở ven đường núi, vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng.
Nàng ấy khoảng mười lăm mười sáu tuổi, làn da cực trắng, nước da cực kỳ trắng trẻo, mái tóc đen tùy ý được búi thành búi, buộc lại bằng một chiếc kẹp tóc đơn giản.

Trên mặt không trang điểm, lông mày như núi xa, đôi mắt sáng như ánh đèn trong đêm tuyết.
Trước đây, Tích Thuý chưa bao giờ nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp như vậy.
Tích Thuý choáng váng, cô nương trước mặt dường như càng choáng váng hơn.
Nàng ấy nhìn Tích Thúy, có chút do dự, có chút khó hiểu, do dự một lát cuối cùng cũng lên tiếng: “Sao huynh lại ở đây?"
“Đây là người Cao Khiên quen?
Tích Thúy vốn định mở miệng giải thích, nhưng nghĩ đến việc giải thích có thể càng thêm phiền toái, lời đến bên miệng rồi nuốt xuống, đè nặng giọng nói, hỏi ngược lại, "Cô thì sao, sao cô lại ở đây?"
“Ta......!Đang muốn lên chùa Không Sơn”.
Trong lúc nói chuyện, tay thiếu nữ vẫn nhẹ nhàng xoa bóp mắt cá chân.

“Chân cô bị sao vậy?”
Thiếu nữ kia lắc đầu: “Không có chuyện gì lớn, chỉ là bị trật chân thôi, ngồi ở ven đường nghỉ ngơi một lát nhưng không ngờ lại gặp được huynh.”
Nàng ấy nói xong thì cầm một cái rương bên cạnh tới, vỗ vỗ nắp rương, ngại ngùng cười nói: “Lát nữa ta đắp chút thuốc trị thương là được rồi."
Đó là hòm thuốc.
Trong chớp mắt, trong đầu Tích Thúy chợt hiện lên một cái tên.
Ngô Hoài Phỉ.
Nữ chính Ngô Hoài Phỉ của "Thái Bình y nữ".
Một cô nương dáng vẻ xinh đẹp, tiện tay mang theo hòm thuốc, lại còn biết Cao Khiên, ngoại trừ Ngô Hoài Phỉ thì còn có thể là ai?
Nàng......!gặp được nữ chính của quyển sách này?
Tích Thúy càng bối rối hơn.
Dù biết trước mình sẽ gặp được Ngô Hoài Phỉ nhưng nàng không ngờ lại sớm như vậy.
Nói mới nhớ, Ngô Hoài Phỉ và Cao Khiên quen biết nhau bắt nguồn từ một giai thoại mỹ cứu anh hùng.
Cao Khiên vốn là chỉ huy sứ tiền vệ của Kim Ngô, ban đêm phải tuần tra hoàng thành.
Một lần, Cao Khiên bị thương, té xỉu ở ven đường, đúng lúc gặp phải Ngô Hoài Phỉ đang hành nghề y về muộn, chính lúc đó nàng ấy đã kịp thời sơ cứu, bởi vậy hai người dần quen biết, từ đó về sau dần dần hiểu nhau yêu nhau.
Nhìn thấy thanh niên lúc này đang nhìn nàng không chớp mắt, hai má Ngô Hoài Phỉ đỏ bừng.
Nhưng dù sao nàng ấy cũng là nữ chính, tính cách cứng cỏi, từ nhỏ đã độc lập tự chủ, cũng không phải là bông hoa nhỏ ngượng ngùng nhút nhát trong nhà kính, trong nháy mắt, sắc mặt đã khôi phục lại bình thường.
"Cao lang quân, nghĩ đến khốn cảnh mình đang phải đối mặt, nàng ấy cụp mắt: “Thứ lỗi cho ta thất lễ...!Ta có một yêu cầu quá đáng.”

“Gì cơ?"
“Huynh có thể...!chặn giúp ta một chút được không?”
Nữ nhân cổ đại coi trọng thanh danh, cho dù là nữ chính cũng không thể ngoại lệ.
Tích Thúy hiểu rõ gật đầu, quay lưng đi, giúp nàng chặn dòng người ra vào.
Phía sau truyền đến giọng nói trầm thấp của Ngô Hoài Phỉ: “Đa tạ.”
Gió núi thổi qua từng đợt thông reo, thổi rơi giọt sương trên lá thông.
Tích Thúy vừa nhìn giọt mưa móc lung lay sắp đổ kia vừa suy nghĩ
Ban đầu nàng tưởng rằng vẫn còn một thời gian nữa trước khi cốt truyện bắt đầu, nhưng nàng không ngờ rằng cốt truyện đã diễn ra một cách lặng lẽ.
Nếu dựa theo tình tiết phát triển trong nguyên tác mà cân nhắc, lúc này Ngô Hoài Phỉ hẳn là lên núi chữa trị sư phụ Thiện thiền sư của Vệ Đàn Sinh.
“Thái Bình y nữ " rất hay, ba triệu từ, khoảng cách thời gian cũng rất dài, rất nhiều tình tiết Tích Thúy đều đã không nhớ rõ lắm, nhưng nàng nhớ rõ đoạn tình tiết này không hề có Cao Khiên tồn tại.
Cũng không biết nàng tham dự vào cốt truyện là tốt hay xấu.
Tuy nhiên nếu xét theo cốt truyện Vệ Đàn Sinh đáng lẽ phải yêu Ngô Hoài Phỉ vào thời điểm này.
Sau khi Ngô Hoài Phỉ đến kinh thành, bởi vì y thuật xuất sắc mà có được chút danh tiếng, thường được quan to quý nhân mời đến nhà khám bệnh cho họ.

Vào những thời điểm khác thì chẩn đoán miễn phí cho người nghèo.
Vệ Đàn Sinh cũng thường xuyên xuống núi bố thí tiền tài, hai người tình cờ gặp nhau kết bạn với nhau rồi cùng nhau làm từ thiện, cũng bởi vậy mà Vệ Đàn Sinh nảy sinh lòng cảm kích và ngưỡng mộ nàng ấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận