Nhiều Lần Nhảy Qua Bờ Vực Tử Vong Để Công Lược Bệnh Kiều


Đúng lúc Thiện thiền sư bị bệnh kéo dài, đã mời rất nhiều danh y nhưng bệnh tình vẫn không có tiến triển gì.

Vệ Đàn Sinh liền giới thiệu Ngô Hoài Phỉ cho sư phụ mình, mời nàng đến chùa chữa bệnh cho Thiện thiền sư.
Tích Thúy có chút đau đầu.
Độ khó của việc chinh phục một người và chinh phục một người có người trong lòng, thật sự không cùng đẳng cấp.
Vệ Đàn Sinh đã đơn phương sinh ra chút hảo cảm với Ngô Hoài Phỉ, muốn khiến cho loại người như hắn thay lòng đổi dạ, Tích Thúy tự thấy mình không có đủ mị lực như vậy.
Khi Tích Thúy buồn rầu, phía sau lại truyền đến giọng nói của Ngô Hoài Phỉ.
“Được rồi.”
Tích Thúy xoay người.
Mắt cá chân đã bị váy lụa rũ xuống che lại, chỉ mơ hồ nhìn thấy một chiếc giày mây hếch lên.
“Đa tạ lang quân."
“Tiện tay mà thôi, không cần nhắc đến.”
Có thể là bởi vì bị Ngô Hoài Phỉ nhận lầm là Cao Khiên, để không phá vỡ thiết lập của Cao Khiên, Tích Thúy bắt chước khí chất lạnh như băng của Cao Khiên, ngay cả tiếng nói cũng trầm xuống rất nhiều.
Ngô Hoài Phỉ thử đứng lên, lúc đầu không đứng vững, may mà Tích Thúy nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng ấy.
“Không sao chứ?”
Thiếu nữ lắc đầu, nhẹ nhàng buông tay ra: “Lát nữa sẽ ổn thôi.”
Tích Thúy cúi người nhặt hòm thuốc kia đưa lên tay nàng ấy.
Ngô Hoài Phỉ nhận lấy hòm thuốc, tò mò hỏi: “Cao lang quân cũng muốn đi chùa Không Sơn ư?"
“Có vài việc.”
“Chân cô bị thương rồi, hay là đi cùng ta đi.” Tích Thúy nói: “Dọc đường đi ta có thể chăm sóc cho cô.”
"Ngô Hoài Phỉ không chút do dự nói: "Vậy thì đa tạ lang quân.”
Tích Thúy không nhìn thấy thương thế của nàng ấy, nhưng từ tư thế bước đi của Ngô Hoài Phỉ, xem ra hẳn đã bị trật chân rất nghiêm trọng.
Đường núi dài đằng đẵng, thiếu nữ bên cạnh mỗi bước đi thân thể đều có chút khựng lại, nhưng nàng ấy vẫn chịu đựng mà không nói một lời.
Cao Di Ngọc không chỉ trông nam tính hơn mà còn mạnh mẽ hơn những cô gái khác rất nhiều.
Thấy dáng vẻ an tĩnh kiên cường của cô bé, cuối cùng Tích Thúy không nhìn nổi nữa.
Từ cổng núi còn phải đi một đoạn đường rất dài, thấy nàng ấy chịu đựng như vậy cũng không phải biện pháp, Tích Thúy hơi ngồi xổm xuống, ra hiệu nói: “Ta cõng cô lên.”
Ngô Hoài Phỉ sửng sốt, sau đó nhận ra, lịch sự từ chối nàng.
“Đa tạ ý tốt của lang quân, nhưng ta có thể đi lên, dù sao cũng không hợp với lễ nghi.”
Tích Thúy: “Nếu để cô đi lên một mình thế này, sợ phải đi đến tối mất.

Hôm nay trên đường núi cũng không có người ngoài, không cần lo lắng bị người khác bàn tán, ta chỉ là báo đáp ân cứu mạng lần trước của cô, giúp ân nhân cứu mạng một đoạn đường mà thôi.”
Tích Thúy nghiêng mặt: “Hay là nương tử coi trọng những lễ nghi giả tạo này hơn?”
Người thanh niên trước mặt nghiêng đầu, trong giọng nói lạnh lùng có chút lo lắng.
Không biết vì sao, lúc đầu lông mày và đôi mắt sắc bén nhìn thấy giờ đã dịu dàng hơn rất nhiều, giống như vầng trăng sáng treo cao trên bầu trời.
Dường như có chỗ nào đó không giống...
Ngô Hoài Phỉ do dự trong chốc lát, hai cánh tay hơi lạnh quàng lên cổ Tích Thúy, một mùi thuốc nhạt mà xa xăm truyền đến.
Với kinh nghiệm cõng Vệ Đàn Sinh trước đây, cộng thêm sức mạnh thiên bẩm của Cao Di Ngọc, Tích Thúy không hề cảm thấy khó khăn khi cõng nàng ấy.
Ngô Hoài Phỉ rất căng thẳng, toàn thân nàng ấy cứng ngắc, không dám áp sát vào người nàng, ngay cả hô hấp cũng bị ép vô cùng nhẹ nhàng và chậm rãi.
Nàng ấy học y, Tích Thúy vốn còn có chút lo lắng Ngô Hoài Phỉ có thể nhận ra thân hình nam nữ khác biệt, nhưng thiếu nữ phía sau lại đần độn, sớm đã đi vào cõi thần tiên rồi.
Đến trước cổng núi, lúc Tích Thúy thả nàng ấy xuống, nàng ấy vẫn còn có chút ngây người.
Mãi đến khi Tích Thúy gọi một tiếng, nàng ấy mới chợt tỉnh táo lại.
“A a?...!Ồ..."
Vội vội vàng vàng nhảy xuống, sắc mặt đỏ bừng nhanh chóng bò từ cổ lên má, nữ chính bình tĩnh dịu dàng trong sách, lúc này lại có chút không dám nhìn thẳng vào nàng.
Chẳng biết tại sao, Tích Thúy lại loáng thoáng nhìn ra một chút khí chất ngốc nghếch.
Ngô Hoài Phỉ có chút ảo não: “Xin...!Xin lỗi..."
Nhưng vào lúc này, một giọng nam trong trẻo như gió tùng như suối nước đột nhiên xen ngang giữa hai người, cắt ngang lời Ngô Hoài Phỉ.
“Ngô nương tử? "
Tích Thúy nhìn lại, Vệ Đàn Sinh đang đứng trước cổng núi, mặt lộ vẻ kinh ngạc nhìn hai người.
Áo cà sa của hắn đón gió, gương mặt nở nụ cười lịch sự, phật châu trên cổ tay linh linh rung động trong gió núi.
Tích Thúy: "..."
Bầu không khí có chút cổ quái, giống như trì trệ vậy.
Tích Thúy đang nhìn Vệ Đàn Sinh, Vệ Đàn Sinh cũng đang nhìn nàng.
Ánh mắt hắn không tránh không né, khóe môi khẽ nhếch.
Gió luồn vào đầy cổ tay áo, cảm thấy nhẹ nhàng như muốn lên tiên.
Nàng không nói gì với hắn, trầm mặc hành lễ với đối phương.
Tuy rằng nghĩ tới rất nhiều loại tình huống gặp lại, nhưng Tích Thúy lại không nghĩ tới sẽ gặp mặt dưới tình huống giống như bắt gian thế này.
Bầu không khí cổ quái cuối cùng cũng bị Ngô Hoài Phỉ phá vỡ.
“Vệ tiểu sư phụ?”
Ngô Hoài Phỉ mở miệng, Vệ Đàn Sinh lập tức di chuyển, hắn thu hồi ánh mắt, gương mặt lộ ra nụ cười nhạt nhẽo.
“Ta thấy Ngô nương tử vẫn chưa tới, trong lòng có chút lo lắng, liền đến cổng núi xem thử.”
“Xin lỗi, để người đợi lâu rồi, ta không sao cả, tiểu sư phụ khách khí quá, không cần phải đợi trước cổng núi đâu."
“Nương tử là do ta đặc biệt mời tới.” Vệ Đàn Sinh không hề nhìn Tích Thúy, cười nói: “Đương nhiên ta phải chịu trách nhiệm cho sự an nguy của nương tử.”
Ngô Hoài Phỉ xách hòm thuốc, tiến lên hai bước, đi thẳng vào vấn đề chính “không biết bây giờ tôn sư đang ở đâu? Tiểu sư phụ có thể dẫn ta đi xem một chút được không?”
“Ta sẽ dẫn nương tử đi ngay.”
Ngô Hoài Phỉ nhìn về phía Tích Thuý: “Cao lang quân, ta phải đi xem bệnh cho thiền sư nên ta đi trước nhé.”
Tích Thúy: “Mời”
Vệ Đàn Sinh nhìn hắn ta, đột nhiên cong khóe miệng cười nói: "Vị này là Cao thí chủ?”
Không ngờ lại đột nhiên được nhắc tới, Tích Thúy thấp giọng nói: “Mỗ họ Cao, tên chỉ có một chữ Khiên.”
Nhưng làm sao hắn nhận ra Cao Khiên?
Theo lý thuyết là nếu không có hiệu ứng cánh bướm của nàng, lúc này Vệ Đàn Sinh và Cao Khiên hẳn chưa từng thật sự gặp mặt nhau.
Chẳng lẽ đây gọi là thật sự hiểu rõ tình địch sao?
Suy đoán này khiến Tích Thúy cảm thấy hơi buồn cười.
Bởi vì sự tồn tại của nàng, mấy ngày trước Vệ Đàn Sinh đã gặp nàng và Cao Khiên.

Nếu từ đó trở đi, hắn có vài phần tâm tư với Cao Khiên, Tích Thúy không chắc Vệ Đàn Sinh có nhận ra nàng là hàng giả hay không.
Nhưng nhìn vào mắt hắn, dường như không nhìn thấy gì khác thường cả, giống như một hồ nước dưới chân núi, trong suốt và có ánh sáng lưu ly.
Chỉ là nàng luôn cảm thấy có thể hắn đã nhìn ra.
Từ bé hắn đã thông minh rồi, lúc ở núi Biều Nhi có thể nhẫn nại như thế.
“Tiểu tăng họ Vệ, pháp danh Tịch Không, lúc ở dưới chân núi đã từng nghe nói họ tên của Cao thí chủ, hôm nay nhìn thấy quả thật là khí vũ hiên ngang, không giống người thường.”
“Ta thấy dung mạo tiểu sư phụ cũng ngay thẳng khí khái.”
“Cao thí chủ khách khí rồi.”
Sau vài lời chào hỏi giả tạo, Vệ Đàn Sinh khẽ gật đầu với nàng rồi dẫn Ngô Hoài Phỉ rời đi.
Một ở phía trước, một ở phía sau, từ xa nhìn thấy giống như một đôi bích nhân.
Tích Thúy yên lặng quan sát.
Đồng thời âm thầm quyết tâm từ hôm nay trở đi, nàng nhất định phải nghĩ cách tự tay chia rẽ con thuyền cp của chính mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui