Đợi đến khi bóng dáng Vệ Đàn Sinh và Ngô Hoài Phỉ dần biến mất, lúc này Tích Thúy mới xoay người rời đi, tìm được tăng nhân tiếp đãi khách ở chùa Không Sơn, nói rõ muốn sống ở đây một thời gian.
Hiện giờ đang là đầu xuân, có không ít thư sinh đến ở nhờ tại chùa Không Sơn.
Trước khi gặp Ngô Hoài Phỉ, Tích Thúy vốn cũng muốn giả làm thư sinh, nhưng nếu Ngô Hoài Phỉ nhận lầm nàng là Cao Khiên, nàng cũng chỉ có thể phóng lao thì đâm theo lao thôi.
Nói là bởi vì sắp tới sinh nhật Cao lão phu nhân, nên muốn ở trong chùa cầu phúc, cũng chép tay một quyển kinh Phật chúc thọ.
Khi giải thích nguyên nhân, Tích Thuý đặc biệt chú ý đến sự thay đổi trên vẻ mặt của đối phương.
Có thể là bởi vì người xuất gia vẫn luôn ở trong chùa, không hiểu được lòng người hiểm ác, không hề tỏ ra nghi ngờ về thân phận của nàng.
Cũng có thể là bởi vì lúc nàng ở trên núi Biều Nhi, ở lâu với đám sơn tặc, nên hành vi xử sự, giơ tay nhấc chân đều không quá giống một cô nương.
Đây không phải là lần đầu tiên nàng giả nam, trông như một nghiệp vụ điêu luyện.
Nàng nhét thêm chút tiền bạc làm hương khói, chỗ ở mà nhà sư tiếp khách sắp xếp cho nàng chỉ có một mình nàng, không lo về nguy cơ lộ tẩy.
Xử lý tốt các thủ tục liên quan, nhà sư tiếp khách ra lệnh cho một nhà sư khác dẫn nàng đến khách đường.
“Đa tạ tiểu sư phụ.”Tích Thuý ôm gói đồ rồi hành lễ với tiểu tăng Chiếu Khách.
Tiểu sa di dẫn nàng đi về phía khách đường rồi lễ phép nói: “Sau này ở đây chính là chỗ ở của thí chủ."
Tích Thúy đặt gói đồ lên trên bàn, mỉm cười: “Làm phiền tiểu sư phụ rồi."
Tiểu sa di ngượng ngùng cười cười: “Tiếp theo, để ta dẫn thí chủ đi tham quan một vòng."
Sau khi đi theo tiểu tăng Chiếu Khách dạo một vòng, Tích Thúy trở về khách đường, cứ như vậy ở chùa Không Sơn một đêm bình an vô sự.
Sáng sớm hôm sau, trong miệng chuông niệm bảo yết, đụng vang chuông lớn lầu chuông.
Tiếng chuông nặng nề mà trang nghiêm vang vọng khắp núi rừng, khuấy động vô số chim chóc trên ngọn cây.
Trong nắng sớm mờ nhạt, chùa Không Sơn bắt đầu lục tục hoạt động.
Sáng sớm hôm sau, chuông gõ vào tháp chuông cực kỳ sớm.
Chuông gõ 108 cái, Tích Thúy rời giường lấy nước trở về phòng rửa mặt, dọn dẹp sạch sẽ rồi đi trai đường ăn sáng.
Ăn sáng xong, không có việc gì làm, Tích Thuý chỉ đi dạo một vòng quanh ngôi chùa trên núi, coi như đi dạo vào sáng sớm.
Chùa Không Sơn là chùa cổ trăm năm, tượng Phật trong điện Đại Hùng được tu sửa cực kỳ cao lớn, công nghệ điêu khắc cũng vô cùng tinh xảo.
Lần trước đi cùng Cao Khiên nàng không hề để ý đến chuyện này, bây giờ nhìn kỹ, đúng là từ bi mà uy vũ.
Có thư sinh lưu trú ở chùa Không Sơn, giờ phút này cũng vội vàng bái Phật trong đại điện.
Xoắn bó hương, cung kính quỳ xuống trước bồ đoàn bái lạy.
Trong miệng lẩm bẩm, mong Văn Thù Bồ Tát phù hộ, có thể
trong vượt qua kỳ thi mùa xuân, vinh dự cửa nhà, vinh quy bái tổ.
Cho dù Tích Thúy không hiểu nhiều về những điều này, nhưng đã từng nghe nói về Văn Thù Bồ Tát, Quan Thế m Bồ Tát, Địa Tạng Vương Bồ Tát, năm đó lúc thi tốt nghiệp trung học, trong lớp còn có rất nhiều phụ huynh đi miếu thắp hương bái Phật.
Văn Thù Bồ Tát là thị giả bên trái của Phật Thích Ca Mâu Ni, chuyên về trí tuệ và đức hạnh, là biểu tượng của trí tuệ vĩ đại.
Bồ Tát cầm một bông sen xanh ở tay trái, với Kinh Bát nhã và một chiếc giỏ Phật đặt trên hoa sen.
Ngài cầm một thanh kiếm trong tay phải và cưỡi một con sư tử trắng khổng lồ, khuôn mặt ôn hòa mà trắng nõn.
Tích Thúy nghe bọn họ lảm nhảm, bên cạnh lại truyền đến một giọng nói quen thuộc.
"Đây là Phật Pháp Ấn.
Bàn tay Phật buông xuống tạo thành 'Chúc Ấn', ý là có thể đáp ứng nguyện vọng của tất cả chúng sinh.
Bàn tay Phật hướng lên trên tạo thành..."
Tích Thúy nhanh chóng đi vòng sang một bên, quả nhiên nhìn thấy Vệ Đàn Sinh và Ngô Hoài Phi.
Vệ Đàn Sinh đứng bên cạnh Ngô Hoài Phỉ, mặt mày ôn hòa giải thích cho nàng ấy nghe về Phật Đà trong đại điện.
Ngô Hoài Phỉ nhìn từng thứ một dựa theo những gì hắn nói.
Tích Thúy khoanh tay và nhìn một cách uể oải.
Trước mặt Phật tổ trêu chọc muội muội, đệ tử Vệ Đàn Sinh này thiền tâm bất ổn nha.
Có thể là vì đã chăm sóc hắn thật lâu trên núi Biều Nhi, nên Tích Thúy vừa nhìn thấy hai người này thì lại xuất hiện một cảm giác vi diệu.
Loại cảm giác này giống như là nhìn đứa trẻ mình tự tay chăm sóc một đoạn thời gian đã trưởng thành rồi, hắn cũng biết yêu đương rồi.
Cậu bé lạnh lùng xa cách kia hôm nay cũng bắt đầu học cách lấy lòng các cô gái rồi.
Nàng mặc bộ quần áo đen tuyền, vẻ mặt lạnh lùng đứng một bên như núi sắt, cho dù không muốn thu hút sự chú ý của người khác cũng khó.
Ánh mắt Ngô Hoài Phỉ hơi liếc sang một bên thì nhìn thấy nàng.
“Cao lang quân?”
Tích Thúy không nhanh không chậm gật đầu: “Chào buổi sáng.”
" A....Chào buổi sáng...”Ánh mắt Ngô Hoài Phỉ hơi né tránh.
“Chào buổi sáng Cao thí chủ, không ngờ hôm nay có thể gặp nhau ở đây.”Vệ Đàn Sinh mỉm cười chào hỏi.
“Các ngươi thế này là?”Tích Thúy hỏi.
Vệ Đàn Sinh thản nhiên cười nói: “Phụng mệnh trụ trì, dẫn Ngô nương tử đi dạo xung quanh, để thể hiện tình bạn với tư cách chủ nhà.”
Ngô Hoài Phỉ đột nhiên chủ động đưa ra lời mời: “Đã gặp ở đây rồi, chi bằng đi cùng đi?”
Vệ Đàn Sinh liếc nhìn Ngô Hoài Phỉ một cái.
Trên mặt Tích Thúy lộ ra chút ý cười nhạt: “Cũng được."
Đương nhiên nàng sẽ không từ chối.
Tuy nhiên Tích Thúy cảm thấy Vệ Đàn Sinh có thể sẽ không vui khi gặp nàng.
Vậy cũng chẳng còn cách nào.
Nàng không phải đến để tranh giành nữ chính với hắn, mục tiêu của nàng là hắn.
“Ta mới vừa nghe nói tiểu sư phụ đang giải thích tượng Phật này cho Ngô nương tử?”
Vệ Đàn Sinh hơi nghiêng đầu, tiếp tục thấp giọng giải thích cho Ngô Hoài Phỉ những lời vừa rồi chưa nói xong: “Bàn tay Phật hướng lên trên là......!"
“Thi Vô Úy Ấn", ý là có thể trừ đi nỗi khổ của chúng sinh.”Tích Thúy nhàn nhạt chen vào một câu, đoạt lấy lời của Vệ Đàn Sinh.
“…”
Vệ Đàn Sinh và Ngô Hoài Phỉ cùng nhìn qua.
Tích Thúy học theo dáng vẻ của Cao Khiên, ôm ngực, vẻ mặt trầm tĩnh mà nghiêm nghị.
Vệ Đàn Sinh: "..."
“Sao vậy? " Tích Thúy biết rõ còn hỏi.
“Không sao.”Vệ Đàn Sinh mỉm cười nhìn nàng “chỉ là chưa từng nghĩ Cao thí chủ cũng hiểu những thứ này.”
Tích Thuý chỉ đơn giản trích dẫn chính xác những lời của Cao Khiên: Ta không hiểu nhiều lắm, nhưng ngày thường ở cùng bà bà lâu nên nhớ kỹ thôi.”
Vệ Đàn Sinh nói: “Thì ra là như thế, Cao lão phu nhân từ bi, ta cũng từng nghe thấy.”
Thông thường, làm đệ tử nhà Phật, mỗi ngày Vệ Đàn Sinh đều phải đi học buổi sáng, nhưng hôm nay bởi vì có Ngô Hoài Phỉ ở đây, nên hắn làm chủ nhà dẫn nàng đi dạo khắp trong chùa miếu.
Giống như ở viện bảo tàng, Tích Thúy nghe Vệ Đàn Sinh giải thích.
Tốc độ nói của hắn không nhanh, giọng nói ôn hòa, nghe có cảm giác như gió xuân, rất thoải mái, tuy rằng ánh mắt của hắn chỉ nhìn về phía Ngô Hoài Phỉ mà thôi.
Bị phớt lờ như vậy, cho dù là Tích Thúy cũng cảm thấy không thoải mái.
Lúc trước Cao Khiên đã giải thích cho nàng một lần, nàng vẫn còn chút ấn tượng, khi Vệ Đàn Sinh muốn nói chuyện, Tích Thúy giành trước một bước, đứng bên cạnh Ngô Hoài Phỉ.
“Đây là Bì Lô Che Na Phật.” Tích Thúy nói: “Cô có nhìn thấy lá sen này không?”
Vệ Đàn Sinh đứng đó, tay áo rũ xuống, ánh mắt nhàn nhạt.
Trước tượng Phật cao lớn, thanh niên huyền y tuấn mỹ sóng vai đứng cùng thiếu nữ, vẻ mặt lạnh lùng cứng rắn nhu hoà đi mấy phần.
Tay áo hai người đan vào nhau, tựa như mây trôi cuồn cuộn trên đỉnh núi, thân mật khăng khít.
Trong điện, Bì Lô Phật mặt mũi hiền lành, dường như cũng nhìn một đôi thanh niên nam nữ trước mặt.
Ngô Hoài Phỉ hỏi: "Lá sen này có bí ẩn gì?"
"Mỗi một phiến lá sen này đều tượng trưng cho một Phật quốc, cả đài sen tượng trưng cho ba ngàn đại thiên thế giới".”
“Đúng là như thế, quả thật thông minh." Ngô Hoài Phi dường như không chú ý tới bầu không khí xung quanh, ngược lại còn hiếm khi mỉm cười.
Nụ cười này tựa rạng rỡ tự như tuyết mới tan.
Đối diện với ánh mắt Vệ Đàn Sinh nhìn qua.
Chẳng biết vì sao Tích Thúy lại cảm thấy một sự thoải mái vặn vẹo.