Nhiều Lần Nhảy Qua Bờ Vực Tử Vong Để Công Lược Bệnh Kiều


Mặc dù Vệ Đàn Sinh là đối tượng công lược của nàng, nhưng nếu hắn khiến nàng cảm thấy không thoải mái, vậy thì nàng cũng muốn khiến cho hắn không thoải mái.
Nghĩ đến lần trước nàng chết như thế nào, Tích Thúy càng cảm thấy thoải mái.
Tuy nhiên trả thù thì trả thù, nàng cũng không dám biểu hiện quá rêu rao, dù sao nàng còn có nhiệm vụ trong người, nếu thật sự trở mặt với Vệ Đàn Sinh, đến lúc đó sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Nàng còn trông cậy vào Vệ Đàn Sinh có thể chính miệng tỏ tình với nàng.
Dừng tay đúng lúc, Tích Thúy đi theo hai người bọn họ tiếp tục tiến về phía trước.
Sau khi đi xuống vài bước, thực sự đã đi dạo hết đại điện một lần.
Bái Đại Hùng Bảo Điện, Già Lam Điện, Dược Sư Điện, cuối cùng đến Địa Tạng Điện.
Địa Tạng Bồ Tát mặc áo cà sa, lông mày nhỏ mà dài, hai mắt khép hờ, một tay cầm tích trượng, một tay cầm ngọc châu như ý.
Hai bên chánh điện, còn dựng mười vương tượng.
Có lẽ là nhìn thấy nhiều sinh ly tử biệt, nên khi nhìn thấy Bồ Tát Địa Tạng trong điện, Ngô Hoài Phỉ im lặng không nói lời nào.
Vệ Đàn Sinh hỏi: "Hình như Ngô nương tử có cảm ngộ?"
Ngô Hoài Phỉ lắc đầu: “Chỉ là nhớ tới một người bạn cũ mà thôi."
Nàng nhớ đến một người bạn chơi thời thơ ấu, sau này bị bệnh cấp tính, điều đó khiến Ngô Hoài Phỉ hạ quyết tâm muốn học y thuật trị bệnh cứu người.
Người bạn cũ mà nàng ấy nghĩ đến trong Địa Tạng điện e rằng đã qua đời, Vệ Đàn Sinh dịu dàng nói: “Người đã đi rồi, xin nương tử hãy nghĩ thoáng một chút."
Ngô Hoài Phỉ: "Dù nói như vậy nhưng không dễ làm được.”
Giọng Vệ Đàn Sinh vừa ấm áp vừa êm dịu: “Duyên khởi duyên diệt, vô thường vô ngã, mặc dù tu hành nhiều năm, cũng khó có thể hiểu thấu đáo, nương tử không cần để ý, đây vốn là chuyện thường tình của con người."

Khi hắn an ủi Ngô Hoài Phỉ, vẻ mặt ung dung như thường ngày, dường như cũng không bị cảm xúc của nàng ảnh hưởng.
Tích Thúy nhìn dáng vẻ này của hắn, đột nhiên rất muốn hỏi hắn có nhớ tới tên thổ phỉ trên núi Biều Nhi hay không.

Nhưng cuối cùng nàng vẫn im lặng nuốt hết mọi lời muốn nói xuống cổ họng.
Ra khỏi Địa Tạng điện, Vệ Đàn Sinh lại dừng bước, không đi về phía trước nữa.
“Đếm thời gian có lẽ trụ trì cũng tỉnh rồi, Ngô nương tử có thể cùng ta đi thăm một chút được không?”
Ngô Hoài Phỉ: “Được.”
Vệ Đàn Sinh lại xoay người nhìn Tích Thúy, vẻ mặt hơi áy náy: “Cao thí chủ.”
Chịu đựng nàng lâu như vậy rốt cục không chịu đựng được nữa, trong lòng nàng biết Vệ Đàn Sinh cố ý bỏ nàng lại.

Tích Thúy cũng không vội vàng, bèn tiến đến trước mặt họ, lịch sự đáp: “Đúng lúc ta cũng phải về phòng rồi, tạm biệt ở đây đi."
Sau khi chia tay hai người, Tích Thúy nhàn rỗi không có việc gì làm, dứt khoát gia tăng độ hảo cảm của những người khác, giúp đỡ họ quét dọn làm chút việc vặt.
Tăng nhân trong chùa không dám cũng không tiện để cho nàng giúp đỡ, nhưng không lay chuyển được sự kiên trì của Tích Thúy, nên chỉ có thể để cho nàng tiếp tục.
Cao lão phu nhân là một vị khách hành hương hào phóng nhất trong chùa Không Sơn, mỗi lần tới đây, đều do trụ trì tự mình nghênh đón.

Bọn họ đều nghe thấy thanh danh của Cao gia rồi.

Vốn còn tưởng rằng vị Cao thí chủ này đã quen sống an nhàn sung sướng, không làm được chuyện gì, nhưng không ngờ quét nhà, lau bàn, nhặt rau lại cực kỳ điêu luyện.
Thấy hắn ta bận trong bận ngoài, không hề kiêu ngạo, các hòa thượng trong chùa đều có chút khiếp sợ.
Ngay từ đầu bọn họ còn có chút cố kỵ, nhưng một buổi chiều trôi qua, Tích Thúy gần như đã quen thuộc với những hòa thượng này và mọi người cũng trở nên thoải mái hơn khi nói chuyện.
Tích Thúy tìm hiểu được không ít chuyện có liên quan đến Vệ Đàn Sinh từ chỗ bọn họ.
Tích Thúy làm điều này vì nàng có kế hoạch của riêng mình.
Nếu giống như hồi trước ở trên núi Biều Nhi, nàng chỉ lượn lờ trước mặt Vệ Đàn Sinh, vậy thì quá gây sự chú ý.
Nếu đối xử với mọi người bình đẳng, sẽ không quá gây chú ý.
Không phải Tích Thúy không hiểu được hành động ban đầu của Vệ Đàn Sinh, nếu là nàng, sau khi trải qua những gì hắn đã trải qua, chỉ sợ cũng sẽ hận mấy tên sơn phỉ trên núi Biều Nhi đến thấu xương, muốn nhanh chóng trừ khử chúng.
Mối quan hệ có vẻ dịu dàng giữa nàng và Vệ Đàn Sinh chỉ là sự ngụy trang mà hắn tạo ra để trả thù.
Chỉ là sự khác biệt giữa Vệ Đàn Sinh và cuốn sách, mới khiến cho nàng hoang mang.
Nhưng nghĩ lại cũng có thể giải thích được.

Tính cách con người vốn phức tạp và hay thay đổi.

Mặc dù trong sách nói hắn ôn hòa từ bi, nhưng điều này cũng không có nghĩa là tính tình hắn mềm yếu và thiếu sắc sảo.

Nếu chỉ nhìn vào một khía cạnh mà bỏ qua nhiều khía cạnh khác thì đây chính là điểm chết người.
Theo quan sát của Tích Thúy trong vài ngày qua, cuộc sống của Vệ Đàn Sinh rất có quy luật, không có giải trí gì, mỗi ngày chỉ đơn giản là làm một số bài tập, ngồi thiền trong phòng thiền và giúp Thiện thiền sư xử lý chút công văn tạp vụ.
Thiện thiền sư lâm bệnh nặng không thể mặc được quần áo, hắn giúp đỡ ông ấy những chuyện như thế rồi tự mình nếm thuốc thang.
Vì luôn ở bên cạnh Thiện thiền sư nên Tích Thúy thường xuyên không thấy bóng dáng hắn.

Vất vả lắm hắn mới có thời gian rảnh rỗi, thì thời gian cá nhân ấy hoàn toàn dành cho Ngô Hoài Phỉ.
Tích Thúy có thể hiểu được tình đơn phương của tiểu nam hài, nhưng nàng phải tiếp tục kế hoạch công lược của mình.

Nếu Vệ Đàn Sinh không chủ động tiếp xúc với nàng thì nàng sẽ không còn cách nào khác là phải chủ động.
Nàng gạt Cao gia chạy đến chùa Không Sơn nên không thể ở lại đây lâu được.
Ngồi chờ chết không phải phong cách của Tích Thúy.
Trước khi trở về Cao gia, ít nhất nàng phải có chút thu hoạch mới không uổng phí khoảng thời gian mấy ngày nay.
Dưới tình huống như vậy, Tích Thúy chỉ có thể cố gắng làm cho sự hiện diện của nàng được cảm nhận trước mặt Vệ Đàn Sinh.
Vì phải học buổi sáng nên các hòa thượng ở chùa Không Sơn phải dậy rất sớm, Tích Thúy vốn không cần dậy sớm như vậy, nhưng vì có thể gặp mặt Vệ Đàn Sinh và dành nhiều thời gian chung đụng hơn, nên mỗi ngày đều cố gắng dậy sớm, sau khi bọn họ học xong buổi sáng thì gặp mặt ở trai đường.
Tiểu sa di Tuệ Như không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, trưng ra cặp mặt gấu trúc nói: "Mỗi ngày Cao thí chủ đều thức dậy thật sớm."
Tích Thúy cười cười nói: “Không còn sớm nữa, các ngươi đều đã học xong tiết học buổi sáng, bấy giờ ta mới dậy.

Nhưng ta không ngờ lại trùng hợp như vậy, các ngươi vừa tan học là gặp nhau ở đây liền."
Cũng không biết có phải vì trả thù hành vi tranh đoạt giai nhân lần trước của nàng hay không, Vệ Đàn Sinh mỉm cười, nhẹ nhàng nói một câu: “Không trùng hợp lắm, mỗi ngày khi đồng hồ điểm, đều phải gặp mặt ở trai đường."

Khi giúp chúng tăng trải xong bát đũa, bữa sáng hôm nay lần lượt được đổ vào bát.
Đó là một miếng cháo, một đôi đũa, một đĩa măng non xào, một đĩa giá đỗ và hai loại dưa chua.
Tích Thúy ngồi xuống ghế dài bên cạnh Vệ Đàn Sinh.
So với lúc ở trên núi Biều Nhi, Vệ Đàn Sinh đã thay đổi rất nhiều.
Tiểu nam hài lạnh lùng lại khó có thể tiếp cận trên núi kia, trải qua vài năm trưởng thành, phảng phất như thoát thai hoán cốt.
Tích Thúy càng nhìn, trong lòng càng cảm thấy xúc động.
Có thể là bởi vì học Phật thật sự có thể làm cho lòng người tĩnh lặng, Vệ Đàn Sinh bây giờ giống như những gì được mô tả trong sách hơn, ôn nhu từ bi, bình dị dễ gần.
Đi đứng ngồi nằm, không có gì giả tạo.
Khiêm tốn chất phác, xem mình không có gì cả, thiên chất tự nhiên.
Tuy rằng hắn khập khiễng, nhưng khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, cũng không ngăn cản được những nữ khách hành hương khác lén lút nhìn hắn.
Theo lời của Tuệ Như tiểu hòa thượng nói, ngay cả những nữ khách hành hương kia cũng thích nghe Tịch Không sư thúc giảng giải Phật lý, có Tịch Không sư thúc ở đây, tiền hương khói quyên góp cũng nhiều hơn đôi chút.
Mỗi khi đến lúc này, tiểu hòa thượng Tuệ Như sẽ niệm Phật hiệu, cảm thán các nàng bị sắc đẹp mê hoặc.
Lúc chư tăng dùng cơm rất yên tĩnh, trai đường rộng rãi chỉ có thể nghe thấy tiếng bát đũa va chạm.
Có lẽ bởi vì nàng nhìn hắn quá trực tiếp nên bàn tay đang cầm đũa của Vệ Đàn Sinh khựng lại, như thể hắn cảm nhận được điều gì đó.
Tích Thúy nhanh chóng thu hồi tầm mắt, ăn một miếng cơm như không có chuyện gì xảy ra.

Trên đỉnh đầu rơi xuống một tầm mắt, nhìn nàng một lúc lâu rồi lại dời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận