Nhiều Lần Nhảy Qua Bờ Vực Tử Vong Để Công Lược Bệnh Kiều


“Nhị đệ?!" Lý thị nghi hoặc, vội vàng nhấc váy đuổi theo.
“Là đệ ư? Nhị đệ?!”
Tích Thúy đi xuyên qua núi rừng quả thực là một chuyện đau đầu nhức óc, lòng hiếu kỳ của Lý thị rất mạnh, sẽ truy hỏi kỹ càng sự việc đến cùng, nếu không cũng sẽ không chú ý đến nàng và Cao Khiên như vậy.
Đã khơi dậy nghi ngờ của nàng ấy như vậy, thì nhất định nàng ấy sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Tích Thúy lại càng không dám dừng bước.
Không biết đi bao lâu, giọng nói của Lý thị dần dần nhỏ đi, không còn nghe được nữa.
Nhưng Ngô Hoài Phỉ lại đuổi theo.
“Cao lang quân?”Nàng ấy thở hổn hển, kinh ngạc hỏi: “Huynh......!Huynh làm sao vậy? Sao đột nhiên huynh lại đi vội như vậy?”
Tích Thúy không có cách nào giải thích loại chuyện này, chỉ có thể ra vẻ nghiêm túc nhíu mày: “Ta không sao.”
Ngô Hoài Phỉ quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, do dự hỏi: “Vừa rồi ở trước cổng núi, có một vị nương tử vẫn luôn đuổi theo huynh, huynh có nhận ra nàng ấy không?”
Tích Thúy: “Đó...!là chị dâu của ta.”
“Chị dâu?” Ngô Hoài Phỉ ngơ ngác hỏi.
Tích Thúy nói: “Nàng ấy là người nhiệt tình, mỗi lần gặp đều phải hỏi đến chuyện hôn sự của ta, ta không còn cách nào khác là phải né tránh nàng ấy."
Nàng vừa nói như thế, dường như Ngô Hoài Phỉ thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên lại đỏ mặt, lẩm bẩm nói: “Thì ra là như thế, là ta nghĩ theo hướng khác rồi!”
“Nghĩ theo hướng khác gì?" "
“Không có gì.”Thiếu nữ trước mắt hoảng sợ lắc mạnh đầu: “Không có gì, ta chỉ thắc mắc, thì ra Cao lang quân trốn tránh nàng ấy là bởi vì việc này.


"
Tích Thúy nhìn xung quanh mà không nói gì.
Xung quanh là rừng núi tươi tốt, trên mặt đất phủ đầy cây bụi và lá cỏ, hoàn toàn không có dấu vết của thời gian.
Mà lúc này trời đã chạng vạng, trời sắp tối.
Tích Thúy hỏi: “Cô còn nhớ đường tới đây không?"
Nàng vừa hỏi đã làm Ngô Hoài Phỉ bối rối, nàng quay đầu nhìn lướt xung quanh.
“Cái này…” Ngô Hoài Phỉ cũng nhíu mày.
Hai người đi dọc xung quanh một vòng, cuối cùng phát hiện một sự thật bi thảm.
Cả hai đều bị lạc rồi.
Tích Thúy ngẩng đầu nhìn lá cây.
Trong sách tiểu học có nói cái gì mà lá cây tươi tốt chính là phía nam, vấn đề là nàng hoàn toàn không nhớ được phương hướng lúc nàng đến là nam hay bắc.
Nàng và Ngô Hoài Phỉ đi quá sâu, có lẽ vì thế mà Lý thị không tiếp tục đuổi theo nữa.
Vốn tưởng rằng Ngô Hoài Phỉ có thể có chút ấn tượng, không ngờ Ngô Hoài Phỉ còn mù mờ hơn cả nàng, trên hai gò má trắng nõn viết rõ ràng chữ "bối rối".
Hình như nàng nhớ rõ trong sách viết, Ngô Hoài Phỉ là một kẻ mù đường.
Tích Thúy thở dài.
Nhìn thấy "Cao Khiên" cau mày, thấp giọng thở dài, Ngô Hoài Phỉ xấu hổ cúi đầu, mím môi, nhất thời cảm thấy thấp thỏm bất an.
Mắt thấy trời đã tối không tìm được đường đi.
Trong lòng Tích Thúy biết lúc này vẫn nên ở tại chỗ là an toàn nhất.
Giống như con ruồi không đầu loạn chuyển, đi vào bên trong không biết phương hướng càng sâu, đến lúc đó thật sự có thể bị mắc kẹt ở bên trong.
Nếu như họ lẳng lặng chờ đợi ở đây, nếu người trong chùa thấy các nàng không trở về, nhất định sẽ phái người đến tìm.
Cuối cùng trời đã tối hoàn toàn.
Bãi cỏ sau cơn mưa vẫn còn ướt.
Gió đêm đầu xuân, cảm giác mát mẻ thấm vào người, nhất là trong rừng cây này, cây cối ban ngày xanh um, giờ phút này giống như hóa thành quỷ có thân người vặn vẹo.
Thần kinh của Tích Thúy thần kinh, không dám thả lỏng.
Trên núi bây giờ không thể so với trên núi ở đời sau được, đời sau do sự phát triển của các thành phố và sự tàn phá môi trường nên về cơ bản không có động vật hoang dã trên núi.
Nhưng ở đây bây giờ lại có sói.
Cú đêm và tiếng sói tru, khiến người ta dựng tóc gáy và ớn lạnh sống lưng.
Nàng và Ngô Hoài Phỉ đều không mang cây đánh lửa nên chẳng có cách nào đánh lửa cả.
Sắc mặt Ngô Hoài Phỉ rất khó coi, tái nhợt đến mức mất đi huyết sắc, vẻ mặt hình như có phần đau đớn.

“Làm sao vậy?”Tích Thúy hỏi.
“Lúc mới tới ta bị trật chân.”Ngô Hoài Phỉ thấp giọng trả lời.
“Ta đỡ cô ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.”
Trước khi lên núi chân nàng ấy đã bị trật một lần, vốn dĩ chưa khỏi hẳn nhưng lần này lại bị thương nữa.
Thật ra Ngô Hoài Phỉ chưa từng nghĩ mình sẽ đuổi theo.
Nhưng nàng ấy dường như luôn đi theo bóng đen này một cách vô thức...
Vừa nhìn thấy hắn ta bước đi, thân thể đi trước trái tim, cứ đuổi theo mà không kịp suy nghĩ.
Ngô Hoài Phỉ xoa xoa mắt cá chân, ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt.
Khuôn mặt hắn ta cũng vô cùng sắc bén lạnh lùng.
Một cơn gió đêm thổi tới, Ngô Hoài Phỉ khẽ rùng mình một cái.
Tích Thúy cởi xiêm y của mình xuống, khoác lên vai nàng ấy.
Đột nhiên một luồng hơi ấm truyền vào người, Ngô Hoài Phỉ sửng sốt, ngẩng đầu.
“Khoác đi.”
Trong bóng đêm chỉ truyền đến giọng nói lạnh lùng cứng rắn của người đàn ông, nàng ấy nắm chặt vạt áo, nhẹ nhàng siết chặt.
Thật ra Tích Thúy cũng lạnh, lạnh đến mức nàng chỉ có thể run rẩy.
May mắn thay vì trời tối nên Ngô Hoài Phỉ không nhìn thấy.
Nàng cảm thấy có lỗi khi khoác áo của Cao Khiên nên chỉ có thể giúp hắn ta chăm sóc vợ tương lai mà thôi.
Đợi hồi lâu vẫn không đợi được người đến, Tích Thúy dặn dò Ngô Hoài Phỉ ở đây đợi không nên đi lung tung, còn nàng thì đi ra ngoài thăm dò đường đi.
Tốt xấu gì lúc trước cũng từng ở trên núi Biểu Nhi, trong đầu Tích Thúy còn lưu lại ký ức của Lỗ Phi, Lỗ Phi trà trộn trên sơn dã, có rất nhiều kinh nghiệm.
Tích Thúy sắp xếp lại kinh nghiệm trong đầu và mò mẫm tìm đường ra ngoài.
Nàng không dám đi xa, chỉ có thể vừa cẩn trọng bước về phía trước vừa kêu cứu.

“Cao Khiên?"
Một mình ở trong rừng sâu, cho dù ngày thường có bình tĩnh hơn thế nào thì Ngô Hoài Phỉ cũng là một cô nương không còn nhỏ tuổi.
Đợi một lát vẫn không thấy bóng dáng Tích Thúy, cũng không thấy bất cứ âm thành nào, nàng ấy khó tránh khỏi cũng có chút luống cuống, nắm chặt áo khoác trên vai, mò mẫm đứng dậy muốn đi tìm nàng.
Trời tối đường trơn, Ngô Hoài Phỉ không để ý, vừa vặn giẫm phải nửa đoạn gỗ khô, chân bị trượt khiến mắt cá chân trái bị trật truyền đến một trận đau đớn.
Nào ngờ bên cạnh chính là một sườn núi thấp nên bị té lăn xuống đó.
Trong đêm tối yên tĩnh, một tiếng “rầm” lớn và tiếng kêu của thiếu nữ đặc biệt rõ ràng.
Tim Tích Thúy thắt lại, nhanh chóng trở về.

“Ngô nương tử?”
Trong đêm tối, truyền đến giọng nói có chút đau đớn của Ngô Hoài Phỉ: “Ta ở đây”.

Tích Thúy vội vàng tiến lên theo tiếng động, không thấy ai, chỉ thấy một bàn tay trắng nõn, năm ngón tay đang nắm chặt một tảng đá xanh.
Nhìn xuống một chút, Ngô Hoài Phỉ đang treo lơ lửng trước sườn núi.
Sườn núi dưới thân không là cao, nhưng núi lởm chởm.
Viên đá xanh đã trở nên lỏng lẻo một chút và nó sắp mất đi sự bám chặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận