Nhiều Lần Nhảy Qua Bờ Vực Tử Vong Để Công Lược Bệnh Kiều


Nàng đang khóc.
Nước mắt không nhiều lắm, nhưng thiếu nữ trước mặt đều lộ ra sự kinh hoảng và luống cuống.
Đầu ngón tay của Vệ Đàn Sinh nhẹ nhàng lướt qua bề mặt chiếc cốc, hơi thở của hắn chậm lại trong giây lát, và khuôn mặt vẫn không có biểu cảm dao động rõ ràng.
Kỳ thật, ngay từ đầu hắn cũng không quan tâm cái gọi là "Cao lang quân" này.
Luôn thường xuyên xuất hiện ở trước mặt hắn, tự cho là ngụy trang hoàn hảo, nhưng thực ra rất vụng về và sứt sẹo.
Bởi vì hắn không thèm để ý, nên Vệ Đàn Sinh cũng không có hứng thú lãng phí thời gian với nàng.
Hắn hiếm khi thích hay không thích ai.

Hầu hết mọi người chỉ là thảm thực vật trong mắt hắn, và có rất ít người có thể thực sự khơi dậy được tình yêu và sự thù hận của hắn.
Về phần Ngô Hoài Phỉ, đối với hắn mà nói, là một tồn tại đặc biệt.
Vệ Đàn Sinh còn nhớ lần đầu tiên hắn gặp Ngô Hoài Phỉ.
Đó là ở trong dược phường Nhân An dưới chân núi.
Cô ấy trông rất đẹp.
Đây chính là cảm giác của hắn khi lần đầu tiên nhìn thấy nàng khi bước vào dược phường.
Dung mạo Ngô Hoài Phỉ, cho dù ở kinh thành giai nhân nhiều như mây cũng không kém chút nào, ngược lại có một khí tức thanh ngọt chất phác khác.
Không trang điểm, mặt mộc, mặc một bộ váy ngắn màu xanh lá cây, cổ thon dài trắng nõn thấp thoáng ở dưới lụa xanh, vạt áo ống tay áo dường như đều nhuốm mùi thuốc.
Quả thật giống như phỉ thúy trong suốt, khiến người ta thấy mà quên đi sự thô tục.
Lời nói của nàng ấy dịu dàng, vội vàng chẩn trị cho bệnh nhân, cũng không để ý đến hắn.
Vệ Đàn Sinh không khỏi cảm thấy kinh ngạc vì hảo cảm bất thình lình của mình.

Lập tức cảm thấy ngạc nhiên và hoang mang.
Có lẽ hắn thích nàng ấy.
Không nói về tình yêu.
Hắn quả thật có chút hảo cảm với nàng.
Hắn không có chút kháng cự nào với loại cảm giác này, trái lại, hắn rất tò mò.
Ngô Hoài Phỉ giống như một gốc trà trắng.

“Thời kỳ ra hoa không thơm bằng những thời kỳ khác.

Hoa trà phải nở trước.”
Chịu được mùa đông và cứng cỏi.
Khi nhìn thấy nàng ấy, hắn cảm thấy rất hạnh phúc.
Hắn tựa như đang chăm sóc sơn trà, cố ý chăm sóc nàng, lợi dụng mối quan hệ của mình để giới thiệu cho nàng, khiến cho nàng có thể mở ra trời đất của riêng mình ở trong kinh thành này.
Khi đêm có bão, hắn sẽ lo lắng không biết bông hoa trà mỏng manh có bị đổ hay không.
Hắn không cho phép người khác trèo lên hay bẻ gãy cành hoa trà này, hắn muốn nàng ấy lẳng lặng nở rộ trước mặt hắn.
Hết lần này tới lần khác, Cao Khiên lại xuất hiện trước mắt hắn.
Ngay sau đó, là kẻ gọi là "Cao lang quân" này.
Vốn dĩ hắn chưa từng để ý đến nàng, bởi vì hắn thực sự không quan tâm đến bất cứ điều gì nàng làm.
Nhưng sau đó, hắn cảm thấy nàng chướng mắt.

Nàng đã quấy rầy đến hắn và bông hoa của hắn mà không hề nhận ra.
Hơn nữa, nàng còn tổn thương đến đóa hoa hắn tỉ mỉ chăm sóc.
Từ trước đến nay hắn ghét nhất những người không tự mình biết mình.
Tựa như tên sơn phỉ lúc trước.
Sau khi bái nhập môn hạ của Thiện thiền sư, hắn không còn sát sinh nữa và tìm một cách khác để giải tỏa dục vọng.
Trong chùa, thường xuyên có tín đồ quỳ gối trước Phật, khẩn cầu Bồ Tát thương hại, hắn thuyết pháp vì họ, lắng nghe họ giải bày nỗi khổ trong lòng.
Cái chết dù sao cũng là là cái chết, không ai có thể làm cho chúng sống động và thú vị được.
So với nhìn đám súc sinh kia, Vệ Đàn Sinh thích nhìn dáng vẻ đau khổ của người khác hơn.
Hắn cao cao tại thượng nhìn xuống đau khổ của họ, nhìn như từ bi khuyên giải an ủi họ, nhưng thực chất trong lòng hắn lại có một sự mỉa mai lạnh lùng, chế nhạo họ vì bị ám ảnh bởi những thứ gọi là rắc rối này.
Vệ Tông Lâm cho hắn một dáng vẻ ưa nhìn, điều này khiến họ rất thích hắn ngay khi gặp nhau.
Nếu như họ biết vị tăng nhân từ bi trước mắt này, thực sự vui vẻ đến phát run vì sự đau đớn của họ, sẽ bị choáng váng ngất đi mất.
Điều này còn mê hoặc hắn hơn cả sát sinh, bọn họ cần hắn giúp giải thoát.
Hắn cảm thấy mình giống như Đức Phật đang thuyết giảng dưới gốc cây.
Chẳng qua, hắn là quỷ đói đội lốt Phật mà thôi.
Trong kinh sách từng nói, yết hầu ngạ quỷ to bằng lỗ kim, nuốt thức ăn giống như nuốt than lửa, bụng như lửa đốt.
Hắn giống như một con quỷ đói khát, tham lam hấp thụ nỗi đau của người khác.
Sinh, lão, bệnh, tử, oán hận hội, yêu đương chia ly, cầu mà không được.
Những đau khổ này dường đã trở thành động lực sống của hắn, nhìn thấy người khác đau khổ, hắn sẽ cảm thấy vui vẻ.

Đôi khi, hắn cũng sẽ nghĩ đến tên sơn phỉ kia.
Tuy tên sơn phỉ kia bị hắn tự tay giết chết, nhưng dường như lại mang đến cho hắn một ảnh hưởng không xóa đi được.
Vệ Đàn Sinh thường nghĩ.
Lúc trước lúc hắn ta thương hại hắn, liệu hắn ta có tâm lý như bây giờ không?
Cái gọi là "Cao lang quân" này làm cho hắn nghĩ tới sơn phỉ kia.
Vệ Đàn Sinh nhìn nàng mà không nói lời nào.
Rõ ràng dáng vẻ hai người họ không có bất kỳ chỗ nào giống nhau, nhưng vì sao hết lần này tới lần khác lại khiến hắn có cảm giác quen thuộc như thế?
Thế cho nên khi nhìn thấy nàng khóc, khi nhìn thấy bộ dáng đau khổ của nàng, trái tim cũng không gợn sóng của hắn lại dâng lên sóng lớn ngập trời, thân thể hắn lại không tự chủ được mà run rẩy.
Nàng mặc trường bào màu đen, không giống những nữ nhân khác tinh tế yểu điệu, mà giống một cành liễu mới vừa trổ.
Gầy gò mà thẳng tắp.
Nước mắt rửa sạch lớp trang điểm trên mặt, lộ ra một ít dáng vẻ vốn có, dịu dàng và thanh tú hơn mấy phần so với vẻ ngoài của nam nhân.
Lúc này, khi ánh nến chiếu vào, trông giống một nam nhân hơn là một nữ nhân, với vẻ đẹp tuấn tú và ái nam ái nữ.
Bây giờ hốc mắt nàng đang đỏ lên, bộ dáng rất đau khổ.
Nàng càng đau khổ, hắn càng vui vẻ.
Niềm vui phát ra từ nội tâm, khiến hắn run rẩy.
Hắn hưng phấn âm thầm cắn chặt hàm răng, giống như đang tham lam ăn mỹ vị gì đó.
Thiếu nữ trước mặt lại hít một hơi thật dài, giống như đang ép mình tỉnh táo lại: “Nói ra không sợ tiểu sư phụ chê cười, ta ở trong Cao gia này thật ra cũng không có địa vị gì đáng nói."
Hắn nghe nàng kể lại thân thế của mình.

Nàng nói tiếp: “Ở nhà, ta cũng không có bạn bè gì có thể nói chuyện, nên muốn kiếm cớ sinh sinh nhật bà bà để đến chùa Không Sơn tìm kiếm sự thanh tĩnh."
Thật đáng thương.
Hắn thương hại nghĩ, thay vì cảm thấy thương cảm thì lại cảm thấy hưng phấn hơn.

Còn chưa đủ, còn muốn nhìn thấy nhiều hơn một chút.
Kỳ lạ thay, đã lâu rồi hắn không cảm thấy hạnh phúc như vậy.

Mặc dù lúc trước cứu chuộc những súc sinh kia, cũng không làm cho hắn cảm thấy hạnh phúc như vậy.
Cảm giác này chỉ xuất hiện khi hắn đích thân giết chết tên sơn phỉ kia.
Hắn cụp mắt, che giấu thần thái hưng phấn trong mắt, gần như ôm một loại tâm tư vặn vẹo, nói: “Nhà chùa cũng không phải là nơi trốn tránh thiên hạ, trên đời này người sống không bằng nương tử không biết bao nhiêu, nương tử có thể trở lại Cao gia, nhận lại người thân của mình là một điều may mắn mà cả đời không ai có thể cầu xin được”.
“Nói đến đây, nương tử vẫn vẫn còn trẻ nên không sau đâu.”
Hắn đứng lên, đi tới trước tủ thấp ở góc tường, kéo ngăn kéo ra.
Trong ngăn kéo là bánh quy xốp, tổng cộng có bốn năm hộp, xếp ngay ngắn chỉnh tề.
Hắn đưa một hộp trong đó cho nàng, cố ý lựa chọn lời nói tổn thương người nhất, ôn hòa nhưng tàn khốc thở dài một tiếng: “Đừng tùy hứng, Cao nương tử, hôm nay ta nói hết rồi, kính xin nương tử xuống núi về nhà thôi."
Đưa bánh quy xốp cho nàng, khi chạm đến ngón tay lạnh lẽo của nàng, đầu ngón tay Vệ Đàn Sinh khẽ nhúc nhích, hô hấp bỗng dưng nặng nề.
Một cảm giác ngứa ngáy tê dại dần dần hiện lên trong lòng.
Đây không phải là động tâm mà là một mong muốn trái ngược.
Thân hình gầy gò này có mỏng manh như cành liễu non không?
Giống như con mèo nhỏ yếu ớt đã chết trên tay hắn.
Muốn nhìn thấy nhiều hơn một chút, nhìn thấy nhiều hơn một chút dáng vẻ đau khổ của nàng.
Tim hắn đập thình thịch trong lồng ngực, trong miệng khô khốc.
Vệ Đàn Sinh nôn nóng liếm liếm khóe môi.
Hắn đột nhiên không ghét nàng nữa.
Thậm chí rất thích, thích vô cùng.
Chuyện này không liên quan đến tình yêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận